Sơn Hải Đề Đăng

Chương 416: Đào bảo

Ra khỏi động, Ngô Cân Lượng lại chất đá trước cửa hang để giam giữ, cả đám người Minh Sơn tông đều thấy cảnh này, nghĩ đến ba người tàn phế trong động, cũng nhớ đến câu "tàn khuyết mỹ" của Đại đương gia.
Mấu chốt là chuyện này không phải lần đầu, nếu nói một lần là hiểu lầm, thì nhiều lần như vậy, thêm cái nụ cười nham hiểm thần bí của Ngô Cân Lượng, mọi người chỉ có thể nhìn nhau im lặng, dù sao cũng không dám tùy tiện đoán mò.
Trách nhiệm canh gác vẫn là Chân Nhi đứng ở vị trí cao nhất, cảnh giác xung quanh, đúng là một nhân viên canh gác có trách nhiệm.
Còn Ngô Cân Lượng thì thản nhiên ngồi ở ngoài động trông coi, cuối cùng cũng có chút ung dung cùng đám túi càn khôn của Cung Thời Hi đang bày ra buôn bán.
Gần như mỗi túi càn khôn đều có thể đổ ra một con Phong Lân, giờ số Phong Lân ở đây đã nhiều đến mức cả trên dưới Minh Sơn tông dùng không hết, một người ba con vẫn còn dư, nhưng Ngô Cân Lượng không vì vậy mà im lặng, ngược lại cứ thấy một con là lại cười hắc hắc.
Không còn cách nào, Phong Lân thực sự là vật phẩm quý giá, đối với phần lớn tu sĩ mà nói, quả thực vô cùng đáng giá.
Tốc độ phi hành của nó có thể so với tu sĩ Địa Tiên cảnh giới, mà những tu sĩ Địa Tiên cảnh giới cũng rất thích khống chế bảo vật này, đặc biệt khi bay đường dài, bởi vì nó có thể tiết kiệm pháp lực tiêu hao.
Đa phần các môn phái tu hành cũng sẽ không có nhiều.
Vẫn là câu nói đó, nếu lần này không phải toàn là môn phái luyện khí, thì không thể thấy nhiều Phong Lân như vậy, cho dù thế, thì cũng phải tập trung những môn phái luyện khí có tài nguyên tài năng mới thấy được quy mô này.
Đương nhiên, dù tất cả những người đến đây đều là môn phái luyện khí, thì cũng không phải môn phái nào cũng có thể đạt đến mức mỗi người một con. Mỗi khi đổ ra một con Phong Lân, đều mang ý nghĩa phát tài một món, có thể khiến hắn tiêu xài hoang phí ở hoan tràng rất nhiều lần, mà chiếc túi càn khôn đó cũng rất đắt, hỏi xem sao Ngô Cân Lượng lại không vui cho được.
Nhưng chí hướng của hắn không phải ở Phong Lân, theo kinh nghiệm trước đó, ma đạo tam mạch đưa người đến đều là bỏ vốn, cũng đều đưa đồ quý, đó mới thực sự là món đáng tiền, thứ mà tuyệt đại đa số tu sĩ cả đời cũng không sờ được.
Trong túi càn khôn của Thiên Nham tông có rất nhiều đồ, không biết cái nào là bảo vật, hắn vốn so với người bình thường còn am hiểu về pháp bảo hơn, liền gọi Đồng Minh Sơn, một người của môn phái luyện khí đến hỗ trợ kiểm tra. Bản thân hắn thì có mục tiêu kiểm tra chủ yếu, tập trung vào túi càn khôn của ba ma tu Cung Thời Hi, Tuân Lập Sơn và Chu Ngô Đạo.
Rất nhanh, một thanh đao trong túi của Cung Thời Hi đã thu hút sự chú ý của hắn, toàn thân đỏ thẫm, lưỡi rộng, cán dài, khi soi dưới ánh lửa thì thấy trên thân đao có những hoa văn như đám mây màu xanh biếc.
Điểm quan trọng là, cho dù không thở cũng có thể cảm nhận được mùi máu tươi trên đao, bên cạnh lưỡi đao góc cạnh rõ ràng có khắc hai chữ "Huyết Hồn".
Nhìn qua đã biết là bảo bối, hắn rót pháp lực vào điều tra, cả người đột ngột rùng mình một cái, suýt chút nữa làm rơi đao.
Hành động khác thường này khiến Đồng Minh Sơn chú ý, hỏi:
"Sao vậy?"
"Trong pháp bảo này dường như đang ngủ say một thứ đáng sợ, khí linh bên trong, không biết phải hình dung như thế nào, giống như có cảm giác tà ác, ngươi xem thử."
Ngô Cân Lượng nói xong đưa thanh đao cho hắn.
Đồng Minh Sơn nhận lấy đao liền chăm chú xem xét, trước là nhìn hình dáng, thấy chữ khắc trên lưỡi đao thì khẽ lẩm bẩm "Huyết Hồn đao..."
Nghĩ ngợi một hồi, chưa từng nghe nói, sau đó lại dùng pháp lực tra xét tình huống bên trong, có Ngô Cân Lượng nhắc nhở nên hắn cũng đề phòng hơn, nhưng hắn là người tu luyện công pháp thuộc tính hỏa, so với Ngô Cân Lượng thì cảm giác tà ác kia có chút khắc chế.
Sau khi tra xét kỹ hơn, sắc mặt hắn nặng nề hẳn lên, ngẩng đầu nói:
"Không sai, đúng là đồ tà ác, khí linh của bảo vật này là một Tà Linh, lúc còn sống khí linh này chắc hẳn tu luyện một loại tà công nào đó, dùng loại này làm khí linh thì chắc chắn là muốn mượn tà pháp của nó, thanh đao này cũng chắc chắn là tà môn, dùng thì sẽ mang điềm xấu, dễ bị phản phệ, không phải người tùy tiện luyện công pháp nào cũng có thể khống chế, đệ tử Thiên Nham tông sao lại dám dùng loại pháp bảo này?"
Nói xong, hắn vung đao thử một chút, kết quả mùi máu tanh trên đao không những càng ngày càng nồng nặc, uy năng tán phát ra càng khiến cho huyết mạch Ngô Cân Lượng sôi trào, không phòng bị nên cảm thấy huyết dịch toàn thân có cảm giác muốn chảy ngược, như thể muốn chui ra từ lỗ chân lông vậy.
Ngô Cân Lượng nhanh chóng dùng pháp lực trấn áp, nhìn vào thanh đao, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, khí linh còn đang ngủ say mà đã có uy lực thế này, nếu khí linh tỉnh lại thì sao?
Đồng Minh Sơn, người đã hấp thụ thần hỏa và tu luyện ra hai loại Chân Hỏa thì không hề bị ảnh hưởng, sau khi điều tra xong hắn gác đao lại nói:
"Tà Linh này quả thực đang ngủ say, ta cũng không gọi nó tỉnh lại, xem ra là bị sét đánh hư rồi."
Ngô Cân Lượng tò mò:
"Có cách nào để nó tỉnh lại không?"
Đồng Minh Sơn ngại ngùng nói:
"Về phương diện này ta hiểu biết còn nông cạn, ngươi không ngại hỏi thử Tiếu Tỉnh xem, sư môn hắn chuyên luyện khí linh, hắn coi như là nửa người trong nghề, có điều tà vật này khó khống chế, muốn đánh thức bảo vật này thì ta nghĩ ngươi nên suy nghĩ kỹ thì hơn."
Ngô Cân Lượng nào để ý nó có tà hay không, bản thân không dùng thì cũng có thể bán lấy tiền, có bảo vật hoàn chỉnh và bảo vật tàn phế sao có thể cùng giá? Giá cả chênh lệch nhiều thế còn gì.
Lúc này hắn gọi Tiếu Tỉnh đến, nói rõ tình hình rồi đưa thẳng thanh đao cho Tiếu Tỉnh đang ngồi xổm một bên.
Tiếu Tỉnh ngồi xuống xếp bằng, pháp lực dò xét một chút, cũng run lên, sau đó kinh ngạc nói:
"Pháp bảo của ai vậy, sao dám dùng thứ tà vật này? Theo lý thuyết những kẻ tu luyện loại công pháp tà ma ngoại đạo này, sau khi bị bắt đều sẽ bị giết, ít ai luyện hắn thành Tà Linh, sợ sẽ gây họa về sau mà bị truy trách."
Ngô Cân Lượng xem thường nói:
"Đã luyện thành Tà Linh, đã bị người chế trụ rồi, còn tà môn được chỗ nào."
Tiếu Tỉnh vuốt đao vừa xem xét vừa lắc đầu nói:
"Ngô huynh, không thể nói như vậy, có thể là ngươi không hiểu, đồ tà môn tự nhiên có chỗ tà môn của nó, vật tà môn thường hay xảy ra ngoài dự liệu, bằng không thì đã không nói là tà môn.
Tà Linh bình thường thì còn dễ, nếu gặp phải thứ tà môn đặc biệt, cuối cùng là người khống chế đao hay là đao khống chế người, thì khó mà nói được. Ngươi xem thanh đao này, Tà Linh đã ngủ say mà vẫn khiến cho người cảm thấy tà tính lớn như vậy, Tà Linh này lúc còn sống tuyệt không tầm thường, thanh đao này tuyệt đối là vật bất tường, ta kiến nghị ngươi không nên đánh thức thì tốt hơn."
Ngô Cân Lượng:
"Khó dùng thì bán cho người khác dùng, để nó mang điềm xui cho người ta, chúng ta có tiền là tốt rồi, tiền luôn là đồ tốt lành mà? Thôi được rồi, ngươi đừng quản nhiều như vậy, nói cho ta biết làm sao để đánh thức là được."
Tiếu Tỉnh đặt đao xuống trước mặt hắn, cười khổ nói:
"Ta cũng không biết lai lịch khí linh này, khi còn sống tu luyện công pháp gì, không rõ nội tình thì không thể tìm ra biện pháp đánh thức đơn giản được. Thật ra giống như chữa bệnh cho người ta, khí linh này cũng là bị thương, chữa cho nó lành thì nó tự nhiên có thể tỉnh. Đương nhiên, mỗi người bệnh tình khác nhau, cần phải bắt đúng bệnh kê đơn, bây giờ ngươi bắt ta nói thì ta cũng không rõ được, phải đi ra ngoài xem xét cẩn thận."
Ngô Cân Lượng cầm đao cất đi, "Được, ngươi làm được là tốt, vừa vặn Đại đương gia cũng có mấy món bảo vật... để chữa trị, chắc cũng là tình hình tương tự."
Tiếu Tỉnh:
"Chắc vậy, lôi điện vốn là khắc tinh của những khí linh này, nhưng theo lý thuyết sấm sét bình thường khó mà ảnh hưởng đến khí linh cấp này, nghe nói lúc đó cảnh tượng hết sức hùng vĩ, vạn lôi cùng giáng, đáng tiếc không được tận mắt chứng kiến. Cái tên Lý Hồng Tửu kia điên rồi, nghe nói pháp bảo các phái cơ bản đều bị hắn phế, quá trâu."
Ngô Cân Lượng không lên tiếng mà như đang suy tư, tiếp tục lật đồ lặt vặt trước mắt, thỉnh thoảng liếc nhìn Tiếu Tỉnh một cái, trong lòng chợt lóe lên, đột nhiên ý thức được, khi ở bên ngoài giới vực, vì sao Xuân Thiên lại chuẩn bị sớm như vậy, cố gắng nhúng tay ngăn cản Chu Hướng Tâm và những người khác trở về tông môn.
Tiếu Tỉnh đã đến thì cũng bắt tay cùng nhau giúp lật xem đồ đạc.
Rất nhanh, một thanh kiếm dài màu vàng rực rỡ được tìm ra, trông thì có vẻ thô kệch, trong kiếm có một khí linh ngủ say, là một con Giao Long mang yêu khí âm u, không thể đánh thức, khiến cho người ta không hiểu là bảo vật gì, trên thân kiếm có hai chữ "Phi Long".
Sau đó lại tìm được một giản hình tháp nhỏ dài, bên trong có thế giới khác, như chứa vô số cát vàng, khí linh hôn mê, cũng không biết khống chế như thế nào, trên chuôi có khắc hai chữ "Tiêu Hồn".
Mới tìm ra một "Huyết Hồn đao" đã có "Tiêu Hồn giản", ba món bảo vật thì hai món có chữ 'Hồn', Ngô Cân Lượng cũng không biết là trùng hợp hay là Thiên Nham tông thích cái này. Loay hoay đến khi Sư Xuân từ trong động ra thì bọn họ cũng không tìm thấy pháp bảo nào khác nữa, chỉ có ba món đó.
Ngô Cân Lượng đưa ba món bảo vật cho Sư Xuân xem, Sư Xuân cũng vừa nhìn đã bị Huyết Hồn đao thu hút, vừa mới dùng pháp lực đã phát hiện Dục Ma công của mình có thể hút được huyết khí trong đao, làm cho khí linh mê man kia cũng héo rút, nên liền vội dừng lại.
Hắn tò mò lật xem đao này, lại nhìn một chút Ngô Cân Lượng đám người, giống như cũng không có như bọn hắn nói tà môn vậy...
Lối ra Thần Hỏa vực mở ra sắp đến, một đám đệ tử Diễn Bảo tông cũng quay về, lại chỉ là một trận bạch mang thôi, sau này những ngày này cũng không tìm đến thứ thần hỏa gì nữa.
Cũng chính vì những đệ tử này trở về, Lý Hồng Tửu đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa nhìn chữ viết trên mặt đất trước mặt, chìm vào suy tư.
Chữ viết là trưởng lão Lý Thiên Thu truyền lời, Lý trưởng lão đã quyết định, để Lý Hồng Tửu dẫn đầu đệ tử Diễn Bảo tông đi bắt Sư Xuân, cũng biết Lý Hồng Tửu thương thế chưa lành, nhưng pháp bảo trên tay đệ tử Diễn Bảo tông vẫn hoàn hảo, có thể giúp đỡ một chút sức lực.
Quyết định này đưa ra cũng là bất đắc dĩ, Lý trưởng lão phát hiện sau khi trưởng lão Luyện Thiên Tông cùng đệ tử Luyện Thiên Tông trở về, đã lấy ra "Vãng Sinh kính".
Dựa theo tình huống bình thường trước kia, bảo vật này thường dùng khi vào, dùng để kiểm tra các đệ tử của các phái tiến vào Thần Hỏa vực, mỗi người vào Thần Hỏa vực đều bị soi qua, chính là để phòng ngừa có người trà trộn giúp đỡ loại hình, "Vãng Sinh kính" có thể soi ra sinh hồn, dù có biện pháp trốn vào pháp bảo tùy thân của người khác cũng vô dụng, cũng sẽ bị soi ra, chỉ cần là vật sống thì không cho mang vào.
Lúc ra ngoài thì không cần kiểm tra như vậy, Lý trưởng lão không ngờ Luyện Thiên Tông lại mang theo bảo vật này đến, đột nhiên xuất hiện, có thể đoán được, e rằng là nhắm vào Sư Xuân.
Nói cách khác, bên này đã rất khó để lén lút mang Sư Xuân đi ra.
Vì vậy Lý trưởng lão muốn mượn ưu thế có thể âm thầm liên lạc với Sư Xuân bên này, đi trước bắt Sư Xuân lại, xem có thể khai thác được gì từ miệng Sư Xuân hay không, nếu thực sự không được, mang ra ngoài cùng các đại phái chia sẻ cũng không muộn.
Lý Hồng Tửu cũng không phản đối, bởi vì biết dù mình không động thủ, Sư Xuân cũng khó tránh khỏi kiếp này, nhưng cũng biết làm như vậy trái với lời hứa của mình với Sư Xuân.
Hắn thi pháp vung tay áo xóa sạch chữ viết trên mặt đất, ngửa đầu nhìn bầu trời sao sáng rực rồi từ từ đứng dậy, tìm Nghiễm Hạo Du đám người, âm thầm trao đổi với bọn họ, sau đó lặng lẽ đưa người rời đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận