Sơn Hải Đề Đăng

Chương 456: Đồ đệ (2)

Tư Đồ Cô:
"Ý của ta là, ta có thể sắp xếp một thân phận để nàng trà trộn vào, nhưng không biết liệu nàng có bị lộ thân phận thật ở trong đó hay không."
Sư Xuân bừng tỉnh đại ngộ, hiểu rõ, chỉ cần không có ai xuyên phá thân phận của Chân Nhi, những chuyện khác người ta tại Luyện Khí giới bên này đều có thể làm được.
Bất quá ngẫm lại cũng phải, với thân phận địa vị của người ta ở Luyện Khí giới, chỉ cần không cổ hủ, chỉ cần nguyện ý linh hoạt, hẳn là không có nhiều chuyện khó làm.
Lúc này cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng chậm rãi gật đầu nói:
"Ta bên này chắc chắn sẽ không tự tìm phiền toái, những người khác... chúng ta cũng không có tiết lộ thân phận của nàng cho những người khác, vẫn luôn giúp nàng bảo mật."
Bởi vì hắn ngay từ đầu đã có ý định lợi dụng mối quan hệ giữa Chân Nhi và vị này, nên làm việc phương diện khẳng định là bảo mật.
Tư Đồ Cô lúc này mới yên tâm, "Tốt, chuyện của nàng, chúng ta thống nhất ẩn ý sau, ngươi không cần phải để ý đến, ta sẽ xử lý."
"Ân ân ân."
Sư Xuân như gà con mổ thóc, liên tục gật đầu, vô cùng nguyện ý cùng đại nhân vật như vậy giữ kín bí mật chung.
Bất quá có một số việc vẫn có thể tưởng tượng được, dùng loại phương thức này để đưa Chân Nhi về Luyện thiên tông, dù cho có thân phận địa vị, hắn cũng không phải là người cầm quyền của Luyện thiên tông, chắc chắn phải đối mặt với những nghi vấn tương đương, Luyện Khí giới bên kia chẳng lẽ có thể không cho thuyết pháp?
Cảm giác vị thiên hạ đệ nhất luyện khí cao thủ này, lần này vì Chân Nhi, là muốn dùng những thành tựu trong những năm qua để chọi cứng một ít chuyện đây này.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của hắn, hắn cũng không biết là thật vì Chân Nhi mà gánh vác, hay là ngấp nghé thuộc tính thần hỏa của Chân Nhi.
Mấy thứ này hắn đều không muốn quản, chỉ cần hắn bên này có thể thuận lợi thoát thân, coi như Tư Đồ Cô quay đầu giết Chân Nhi hấp thu, hắn cũng sẽ không để ý.
Với hắn mà nói, giao Chân Nhi cho Tư Đồ Cô, cũng giống như giao hai đóa thần hỏa cho Phong La giáo, không có gì khác nhau, đều là thù lao phải trả để nhờ người làm việc.
Thế là hai người cứ như vậy đối mặt nhau mà ngầm hiểu.
Sau khi những chuyện liên quan đã được giải quyết trong lòng, Tư Đồ Cô xoay người rời đi, Sư Xuân lại gọi giật lại nói:
"Tiền bối dừng bước, vãn bối còn có một chuyện muốn nhờ."
Tư Đồ Cô không hiểu, "Chuyện gì?"
Sư Xuân:
"Giúp ta đưa hai người ra khỏi cốc."
Tư Đồ Cô do dự, "Tuyền Cơ lệnh chủ nói, muốn dẫn đi là tất cả mọi người của Minh Sơn tông các ngươi."
Sư Xuân:
"Tiền bối cứ thử xem, có thể ra ngoài thì ra, không ra được cũng không sao, ta cũng muốn thử xem, xem vị Tuyền Cơ lệnh chủ kia đang làm cái gì, để tránh liên lụy đến Chân Nhi."
Hắn đúng là muốn thử xem, nếu khiến cho hắn người rời cốc, vậy hắn cơ bản có thể loại trừ liên luỵ phương diện Ma đạo.
Nếu người của Minh Sơn tông thật sự không cho một ai ra ngoài, vậy hắn thật sự phải suy nghĩ kỹ xem nên làm thế nào, không thể ngồi chờ chết.
Mà lại coi như không có việc này, hắn cũng dự định để An Vô Chí và Chu Hướng Tâm ra ngoài trước, để cho bọn họ đi thử tiếp xúc với sư môn trước kia của bọn họ, tốt nhất là gặp mặt trước khi tin tức An, Chu hai người hấp thu lượng lớn thần hỏa khuếch tán.
Thấy không phải là chuyện nhất định phải hoàn thành, Tư Đồ Cô cũng dứt khoát, "Được."
Sư Xuân chắp tay tạ ơn, "Đa tạ tiền bối thành toàn, không phiền tiền bối phải đi, tiền bối cứ chờ ở đây, ta đi thuyết phục Chân Nhi."
Tư Đồ Cô gật đầu, đưa mắt nhìn Sư Xuân mở cửa ra ngoài, hắn lại vô hình có chút khẩn trương.
Nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ kiên quyết, lời hứa năm đó hắn không làm được, bây giờ người đã xuất hiện, hắn quyết ý dù thế nào cũng phải giữ được!
Sư Xuân đi ra ngoài gọi Chân Nhi, dẫn nàng tới một phòng khác, thuyết phục hồi lâu.
Kỳ thật cũng không thể nói là thuyết phục, bởi vì Chân Nhi hết sức nghe lời hắn, chủ yếu vẫn là dặn dò một vài chuyện.
Đợi đến khi đưa Chân Nhi đến trước mặt Tư Đồ Cô, Chân Nhi đã chủ động tiến tới trước mặt Tư Đồ Cô, nắm lấy nắm đấm, giọng cảnh cáo:
"Tiểu Cô, ta tạm thời giả làm đồ đệ của ngươi."
"Ây. ."
Tư Đồ Cô lúng túng nói:
"Được."
Cách trao đổi này, cộng thêm danh xưng kia, hoàn toàn là giọng điệu nói chuyện với tiểu đệ, Sư Xuân mơ hồ hoài nghi, chẳng lẽ đây chính là phương thức trao đổi ban đầu của bọn họ năm đó?
Hoài nghi thì hoài nghi, hắn vẫn trầm giọng cảnh cáo:
"Quên ta dặn dò rồi sao? Sau này trước mặt hay sau lưng người khác cũng phải gọi là 'Sư phụ'."
Chân Nhi bĩu môi.
Tư Đồ Cô đưa tay ra hiệu, "Ta không tiện ở lại lâu."
Ngụ ý, nên làm thì làm nhanh đi.
Sư Xuân chắp tay cáo lui, lại nhanh chóng đi tìm Chu Hướng Tâm và An Vô Chí, bảo bọn họ đi liên hệ với sư môn đã trục xuất bọn họ.
Hai người tự nhiên là nhăn nhăn nhó nhó một phen chối từ, sau đó thịnh tình không thể chối từ cùng Tư Đồ Cô rời đi.
Lại có thể được Tư Đồ Cô tự mình đưa đi, điều này mang lại cho hai người rung động rất mãnh liệt.
Mà đây chính là điều Sư Xuân mong muốn.
Thấy Chân Nhi cũng bị mang đi, Nam công tử mắt nháy liên hồi, hai bên ria mép không ngừng rung động.
Đưa mắt nhìn Ngô Cân Lượng cũng tiến tới bên cạnh Sư Xuân, mặc dù biết Sư Xuân không quan trọng việc hai người đi hay ở, nhưng hắn vẫn nhìn ra Đại đương gia thật ra là không hy vọng Chu, An hai người rời đi.
Đúng lúc này, đệ tử Ly Hỏa tông canh giữ ở cửa ra vào, chờ Tư Đồ Cô vừa đi, lập tức hiện thân gõ cửa.
Sư Xuân thả người tiến vào, hỏi có chuyện gì.
Cũng không có chuyện gì, là chuyện mà Sư Xuân đã biết, đến tuyên bố quy tắc mới với đám người Minh Sơn tông, nói xong cũng chạy.
Đám người Minh Sơn tông lại không ngốc, Chử Cạnh Đường trực tiếp chửi mẹ, "Tiên sư nó, cái quy củ mới cẩu thí gì, rõ ràng là nhắm vào chúng ta."
"Không chơi nổi thì đừng có chơi."
"Một đám đồ chơi không biết xấu hổ."
Một đám người lục tục mắng lên.
Nam công tử cũng ở một bên than thở lắc đầu, chợt tầm mắt khẽ động, chỉ thấy Đồng Minh Sơn lén lén lút lút kéo Sư Xuân sang một bên nói chuyện.
Sau khi trở lại chính đường, Sư Xuân khó hiểu nói:
"Sao vậy?"
Đồng Minh Sơn quả thật có chút lén lén lút lút, thấp giọng thì thầm:
"Đại đương gia, quy tắc tỷ thí này có thể không ngăn được ta, có lẽ có thể đi xem thử."
"Ừm?"
Sư Xuân quay đầu nhìn về phía hắn, đầy mắt nghi hoặc, ý gì?.
Bạn cần đăng nhập để bình luận