Sơn Hải Đề Đăng

Chương 390: Vô pháp tiêu tan (2)

Bên phía đảo Hồ Tâm dừng tay, bên phía Lý Hồng Tửu bị tập kích cũng yên tĩnh lại, chẳng qua dư chấn của địa lôi kia vẫn kéo dài, núi đổ sụp vẫn chưa dứt, đá vụn quay cuồng rơi, bụi mù ào ạt che khuất bầu trời, tiếng ầm ầm vẫn còn.
Quay đầu nhìn dư chấn kia, đám người Tả Tử Thăng đều tái mặt vì sợ hãi, da đầu tê dại.
Vết rách hư không kia bọn họ đều thấy, là có người ra tay từ xa.
Giống như thần bỏ qua hư không đưa tay, người có đại năng như thế, tu vi tối thiểu cũng phải là Thiên Tiên cảnh giới đại thành mới có thể làm được!
Những người tìm kiếm trong hồ đều kinh hãi xông ra quan sát chuyện gì xảy ra, những người tìm kiếm trong núi cũng xông ra, gặp hướng công kích tìm kiếm người, chỉ sợ khó có thể xuất hiện lần nữa, uy lực như vậy e rằng đến cả thi cốt cũng không tìm thấy.
Bị đập xuống chân núi, Lý Hồng Tửu loạng choạng đứng dậy, khó nhọc cầm Băng Dương che trước miệng mũi, thở dốc kịch liệt.
Tóc tai hắn đã bù xù, quần áo lại có rất nhiều chỗ rách nát, nhìn dáng vẻ thở hổn hển kia, rõ ràng là bị thương không nhẹ, vô cùng chật vật.
Dù vậy, cũng đủ khiến đám người Tả Tử Thăng kinh hãi, uy lực công kích mạnh mẽ như vậy mà Lý Hồng Tửu lại đỡ được, còn chưa chết?
"Đệ tử Luyện Thiên Tông, rút lui!"
Tả Tử Thăng đột nhiên hô to, hắn vội vàng gọi đồng môn Luyện Thiên Tông, không quay đầu lại bỏ chạy.
Không hẳn là dẫn đầu, chỉ là nhắc nhở mọi người thôi, các phái rối rít gọi đồng môn phía trên bỏ chạy.
Bất kể là đám người Cổ Luyện Ny của Thử Đạo Sơn, hay đám người Ấn Thiên Lục của Cực Hỏa Tông, đều kinh hãi bỏ chạy.
Nơi này kinh khủng tồn tại đã ra tay, không chạy chẳng lẽ chờ chết?
Rất nhiều người từ hồ lên không biết chuyện gì, trước cứ chạy theo, vừa chạy vừa hỏi tình hình.
Cũng có nhiều người không tìm thấy đồng môn đã tan biến ở nơi nổ, không dám tìm nữa, cũng không có cách nào tìm thêm, còn lại được mấy người thì chạy mấy người.
Tất cả những thứ may mắn, khí phách, tuổi trẻ, gan dạ lúc này đều biến thành bỏ chạy hoảng loạn, phương hướng trốn cũng rất nhất quán, không tan tác như chim muông, cũng không dám đơn thân độc mã bỏ chạy.
Và tương lai, bọn họ cũng sẽ giống tiền bối, dạy dỗ đám hậu bối đừng đến nơi này.
Chờ đến khi hết thảy động tĩnh đổ sụp biến mất, hiện trường chỉ còn lại một mình Lý Hồng Tửu lẻ loi trơ trọi, không ai đoái hoài, ở hiện trường cũng không có đồng môn nào để ý đến hắn.
Hắn tự phục đan dược, Băng Dương che trước miệng mũi tự mình chậm rãi điều tức, đồng thời cảnh giác cao độ xung quanh. Thực lực chênh lệch quá lớn, hắn thậm chí không biết đối thủ ở đâu, mà đối thủ lại tùy thời có thể tấn công hắn từ bất kỳ phương hướng nào.
Hắn biết rõ, người có thể dùng thủ đoạn này, căn bản chưa hề toàn lực ra tay với hắn, nếu không, hắn không có khả năng đứng dậy được nữa.
Chẳng bao lâu sau, bụi mù cuồn cuộn từ phía sau tới, nuốt chửng lấy hắn.
Thấy đối thủ không ra tay tiếp, hắn cũng không dám ở lại khiêu khích, lập tức trong bụi mù quay đầu bỏ đi, cưỡi Phong Lân nhanh chóng rời khỏi hiện trường, chỉ là người trên không trung lại liên tục ho ra mấy ngụm máu.
Trên đảo Hồ Tâm, cửu gia hừ lạnh một tiếng, cứ tưởng đám gia hỏa uống nhầm thuốc gì, cho là gan trời lật, ai ngờ cũng chỉ đến thế, mới hơi ra tay dạy dỗ một chút đã sợ chạy hết, cũng không biết lúc trước gan ở đâu ra, thật tiện!
"Sư thúc!"
Đệ tử Diễn Bảo Tông vẫn luôn ở chờ, bỗng thấy một người loạng choạng ngã xuống, thấy rõ là ai thì thất thanh kêu lên, chen nhau đỡ lấy.
Không mù ai cũng có thể thấy sư thúc bị thương nặng, lần trước bị đánh mất một bên tay áo, lần này rõ ràng còn nghiêm trọng hơn.
"Sư thúc, thôi đi, chúng ta không truy Sư Xuân nữa."
Nghiễm Hạo Du đỡ lấy Lý Hồng Tửu an ủi.
Không chỉ mình hắn nghĩ vậy, trong mắt đám đệ tử Diễn Bảo Tông, sư thúc chắc chắn lại giao thủ với Sư Xuân nên chịu thiệt, vì lúc trước đã thấy sư thúc bại dưới tay Sư Xuân, sư thúc lại bại, bọn họ cũng hoàn toàn có thể chấp nhận.
Ngoài Sư Xuân, bọn họ không nghĩ môn phái nào khác có thể khiến sư thúc bị thương thành như vậy, nếu là kinh khủng tồn tại nơi này ra tay, chỉ sợ sư thúc đã không về được rồi.
Lý Hồng Tửu gạt hắn ra, hỏi mọi người cần "Rượu."
Bình rượu trên lưng hắn đã bị đánh văng không biết ở đâu, trong túi càn khôn của hắn thực ra cũng còn, nhưng có người hầu hạ không phải càng tiện sao.
Lúc này, có người lại lấy ra một vò rượu dâng cho hắn.
Lý Hồng Tửu khui ra rót một ngụm súc miệng rồi phun huyết khí ra, sau đó mới rót thêm hai ngụm lớn, lại nghiêng đầu đến bên Băng Dương do Nghiễm Hạo Du đưa qua thở hổn hển mấy cái.
Khi khí tức đã đều đặn, hắn phất tay đẩy hai người trái phải ra, liếc mắt nhìn mọi người xung quanh, dặn dò:
"Các ngươi lập tức quay về, trở lại lối ra, nói rõ tình hình cho trưởng lão, chờ lối ra mở ra thì có thể ra. Ý ta là, chuyện thần hỏa cứ để ta xử lý, các ngươi không cần tham gia nữa. Tất nhiên, nếu trưởng lão có ý kiến khác thì coi như ta chưa nói, nhưng ta khuyên rằng, cho dù muốn tìm kiếm gì thì cũng đừng vào cấm địa nữa."
Lời này là muốn loại mình ra, Nghiễm Hạo Du nghiêm mặt nói:
"Tuy chúng ta không có năng lực gì, nhưng đi theo sư thúc đánh phụ vẫn được."
Lý Hồng Tửu:
"Nghe lời, các phái đã phái không ít người quay về, ta chưa kịp báo cho các ngươi, trưởng lão thấy người môn phái khác trở về, sợ đang chờ các ngươi, các ngươi lập tức đi nghe trưởng lão hỏi ý. Gặp trưởng lão rồi, ta nói không tính, nên quyết định thế nào do trưởng lão quyết."
Nghe hắn nói vậy, lại còn liên quan đến chuyện tranh giành với các môn phái khác, mọi người nhìn nhau, không biết nên làm thế nào, đành im lặng đi theo.
"Vậy còn sư thúc thì sao..."
Có người hảo tâm hỏi, lập tức bị Lý Hồng Tửu ngắt lời:
"Ta sẽ tìm nơi chữa thương trước, ta không cần các ngươi lo."
Nghiễm Hạo Du:
"Hay là lưu lại vài người hộ pháp cho sư thúc đi."
"Ta lưu lại."
"Ta cũng lưu lại."
Mọi người tranh nhau ở lại.
Lại bị Lý Hồng Tửu phất tay ngăn lại:
"Không một ai được ở lại, ở lại vướng chân thôi. Đi đi, tất cả đi hết, lập tức về gặp trưởng lão, đừng để trưởng lão sốt ruột chờ, trưởng lão không rõ tình hình sẽ có chuyện đấy."
Dùng 'trưởng lão' ra để ép buộc quả nhiên rất hiệu quả.
Cuối cùng, một đám đệ tử đều 'lưu luyến không rời' rời đi.
Lý Hồng Tửu đứng trên đỉnh núi dõi theo, từ đầu đến cuối hắn đều không phủ nhận mình bị Sư Xuân đánh bị thương, cũng không nói là bị ai đánh. Còn chân tướng thế nào, đó không phải là bí mật gì, có nhiều người thấy như vậy, hắn sống sót trở về thì trong môn phái tự nhiên sẽ biết.
Nhìn theo bọn họ rời đi, Lý Hồng Tửu lại uống ừng ực mấy ngụm rượu, quay người nhìn về phía hồ băng phong, bất kể là tên kinh khủng nào đánh mình trước, hắn cảm thấy không hẳn có liên quan đến đảo Hồ Tâm, tình huống đảo Hồ Tâm hắn gặp vô cùng rõ ràng, bên trong chắc chắn có quái lạ.
Nơi đó có thể là trung tâm của toàn bộ cấm địa, là nơi khiến bao nhiêu danh lưu đỉnh cấp phải gãy kích trầm sa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì kỳ lạ?
Tóm lại, lòng hiếu kỳ của hắn đối với căn nguyên trong cấm địa không những không bị đánh tan, ngược lại còn vì lần trước đi qua mà ngày càng tò mò.
Hắn quyết định độc thân đi tìm hiểu, còn sống trở về hay không, hắn cũng không chắc, đây chính là lý do hắn không nói cho đệ tử sự thật, nói là kinh khủng tồn tại ra tay, đám người kia chắc chắn sẽ liều mạng ngăn hắn lại, thật khó xử.
Con đường hắn đi, nhất định không tuân theo quy tắc nào.
Mà trước đó, hắn thực sự muốn tìm một chỗ chữa thương trước, nhìn xung quanh, lấy Phong Lân ra tìm một phương hướng bay đi.
Trên Ly Hỏa đảo, lại có lượng lớn hoa sen phù không bản mệnh đăng rớt xuống, thu hút nhiều người quan sát...
"Thật có hơn trăm đóa thần hỏa?"
Trưởng lão Kim Quý Kỳ của Thử Đạo Sơn nhìn chằm chằm Bàng Hậu lạ lùng hỏi.
Ở khu vực lối ra này, đệ tử hồi báo tin tức của thập đại phái đều đã trở về.
Cũng chỉ có đệ tử của thập đại phái, đệ tử của các môn phái khác căn bản không có gì phải vội về, hơn nữa trưởng lão của mình cũng không có mặt, quyền lên tiếng không liên quan đến bọn họ, nháo loạn làm gì? Tốn công vô ích, không có lý do để xen vào.
Mười trưởng lão của phái tọa trấn nơi này đều có quy củ, không có vị trưởng lão nào dám lén lút riêng tư mật đàm với đệ tử, thế nên chuyện không phải là bí mật thì đương nhiên bị loan ra, đầu tiên là chuyện Thử Đạo Sơn và Sư Xuân hợp tác làm ra hơn trăm đóa thần hỏa.
Khiến các trưởng lão đều giật mình, nhìn về phía bên này Thử Đạo Sơn với ánh mắt khác lạ.
Kim Quý Kỳ biết mình đã âm thầm giúp đỡ, nhưng cũng không ngờ có thể làm lớn đến vậy, nên không tránh khỏi phải xác nhận.
Bàng Hậu vừa trở về báo tin lập tức bẩm báo:
"Trưởng lão, đều là tin nhảm, chúng ta hợp tác với Sư Xuân tổng cộng cũng chỉ làm ra được hai mươi đóa thần hỏa, không biết ai ở sau lưng ly gián tung tin có hơn trăm đóa thần hỏa, khiến các phái hợp lực truy sát. Luyện Thiên Tông phái người đến làm nội gián ở chỗ chúng ta, tình hình thực tế bọn họ cũng biết đấy..."
Vừa nói, hắn vừa chỉ trích người của Luyện Thiên Tông đang báo cáo tình hình.
Đối phương lập tức cãi lại, nói không hề có nội gián gì cả, là do chính Thử Đạo Sơn các ngươi đối xử bất công với người khác, khiến người đó đầu quân cho Luyện Thiên Tông ta các kiểu.
Những tranh cãi này không bao giờ có kết quả, nhưng một thế lực có thể có được hai mươi đóa thần hỏa cũng đủ khiến các trưởng lão khác hứng thú.
Bọn họ không quan tâm đến chuyện nội gián gì cả, chỉ quan tâm đến việc tìm kiếm bí pháp thần hỏa, không khỏi tra hỏi, nhưng Bàng Hậu sao có thể tiết lộ, một mực khẳng định mình không biết, xác định Sư Xuân không thể cho Thử Đạo Sơn biết.
Trong nhất thời, đủ loại cảm xúc giằng xé bủa vây ở khu vực đỉnh núi trước cửa ra.
Trưởng lão Cực Hỏa Tông nghe tin Hắc Hổ bị ngã xuống, bị một đám người của Sư Xuân chém giết thì không ngồi yên được nữa, tức giận hầm hừ đi tới đi lui.
Nghe tin Lý Hồng Tửu đại hiển thần uy, một người hai kiếm đối đầu với mấy món pháp bảo ngũ phẩm, các trưởng lão các phái kinh hãi đứng bật dậy, Diễn Bảo Tông phái ra một nhân vật yêu nghiệt như thế, đến một đống pháp bảo ngũ phẩm cũng không bắt nổi, vậy thì còn chơi kiểu gì?
Ngược lại là ánh mắt của tất cả các trưởng lão soi mói vào vị trưởng lão của Diễn Bảo Tông đang ngây ngốc ngồi kia. Rất rõ ràng, vị trưởng lão Diễn Bảo Tông này cũng không biết thực lực của đồ đệ bảo bối của Tông chủ lại đạt đến cảnh giới như vậy, nếu là thật, đừng nói đặt ở các môn phái trong giới Luyện Khí, cho dù đặt ở những môn phái giỏi chém giết tu hành thì đó cũng tuyệt đối là tồn tại nghịch thiên đỉnh cấp.
Lúc này, tin Lý Hồng Tửu bị thương nặng trong cấm địa vẫn chưa truyền về...
Trong sơn cốc ánh sáng u ám, một đám người Minh Sơn Tông thỉnh thoảng nhìn về phía cửa hang bị phong bế, ngoài động có Ngô Cân Lượng tự mình hộ pháp.
Trong động đương nhiên là có người, Sư Xuân ở bên trong, còn mang theo một Vu San San.
Mọi người không biết Sư Xuân một mình mang Vu San San vào trong làm gì, một nam một nữ ở riêng bên trong, không khỏi khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Hóa ra hứng thú của hắn với tàn Khuyết Mỹ lại là một người hoàn toàn khác, trách nào vị kia chết sống muốn có được, nghĩ lại mà thấy lạnh người.
Cũng không biết đoán có đúng hay không, ngược lại mọi người ngoài miệng tuy không nói, nhưng những ánh mắt chạm nhau đã nói lên tất cả, nhìn về phía Ngô Cân Lượng cũng không khỏi có chút kỳ quái.
Soạt, tảng đá chặn bị đẩy ra, tinh thần sảng khoái, Sư Xuân từ trong động đi ra.
Ngô Cân Lượng bên cạnh cửa hang hắc hắc vung tay áo quét bụi.
Đến nỗi Vu San San bị hút hết Ma Nguyên, thì không bao giờ có thể ra được nữa, Sư Xuân đã không cần giữ lại kẻ vướng víu như vậy nữa, mục đích đã đạt được, không cần thiết để lại người sống.
Bước đến cửa động, Hứa An Trường vô ý thức liếc vào trong động một cái, ngoài miệng lại hỏi chuyện chính, "Xuân huynh, bước tiếp theo làm thế nào?"
Tầm mắt Sư Xuân trở nên có chút dài, chậm rãi nói:
"Sư mỗ không phải loại bỏ bạn mà mặc kệ người, ta có một người bạn rơi vào trên đảo Hồ Tâm, phải tìm nàng trở về."
Dị thường cổ quái của đảo Hồ Tâm khiến hắn không thể tuỳ tiện bỏ qua, vị cửu gia kia thế mà không dám ra tay, đúng vậy, theo hắn thấy, chính là không dám!
Bạn cần đăng nhập để bình luận