Sơn Hải Đề Đăng

Chương 430: Không hợp thói thường yêu cầu (2)

Tư Đồ Cô cũng không dài dòng, hắn cũng không phải người dài dòng, đi thẳng đến chỗ đệ tử nói:
"Ngươi ra ngoài."
Tên đệ tử kia không nói được lời nào, cuối cùng cũng chỉ có thể quay đầu đi, sau khi rời khỏi đây không quên tiện tay đóng cửa.
Không có người ngoài, dưới ánh mắt sáng quắc bức bách của Tư Đồ Cô, người đưa tin mới nhích lại gần chút, thấp giọng nói:
"Không liên quan gì đến Ly Hỏa tông, tin là do Sư Xuân của Minh Sơn tông sai người mang đến."
"Sư Xuân?"
Tư Đồ Cô ngẩn người, vừa rồi đám cao tầng Luyện Thần tông còn đang bàn luận tên kia, lại bàn luận rất lâu, hắn cũng chỉ đứng một bên nghe qua, nửa chữ cũng không lộ, bởi vì cảm thấy không liên quan gì đến hắn.
Nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ 'Có liên quan' đột ngột như vậy, chuyện này lại dính đến hắn rồi?
"Đúng vậy."
Người đưa tin xác nhận xong, lại chắp tay nói:
"Vãn bối cáo từ, nội tình cụ thể vãn bối thực sự không biết, cũng không có tư cách biết, vãn bối đến đây chỉ là để vấn an tiền bối, còn lại, cái gì cũng không biết."
Ý tứ rất rõ ràng, ra khỏi cửa này, ta cái gì cũng không biết, không nhận.
Dứt lời lùi lại ba bước, xoay người một cái đi tới cửa rồi bước ra ngoài.
Tư Đồ Cô cũng chỉ đưa mắt nhìn theo, không giữ khách, suy nghĩ đã bay rất xa, trong bóng tối một đoàn ánh lửa trong veo như lưu ly rất xinh đẹp, lại cho người ta một cảm giác nhu tình như nước, phát ra tiếng ong ong, dẫn hắn trong Vĩnh Dạ tìm kiếm.
Khi đó còn trẻ, hắn biết đó là cơ duyên của hắn, hắn luôn nắm chắc cơ duyên ấy.
Một người một lửa trong Vĩnh Dạ, cùng nhau thám hiểm, cùng nhau ngắm nhìn bầu trời mặc sức tưởng tượng về tương lai, có rất nhiều vui cười, cũng có cả hứa hẹn.
Nhưng thế sự vô thường cũng có cái thường, nhân sinh cuối cùng cũng phải chia ly, hắn bỏ lại lời hứa mà rời đi.
Về sau, hắn nuốt lời, nhưng việc nuốt lời đó lại là do tình thế bất đắc dĩ, bởi vì cho đến hiện tại hắn vẫn không có khả năng làm được, hết lần này tới lần khác hắn lại không có cách nào tùy tiện tìm người hỗ trợ, những người có thể đi vào đó, hắn biết rõ đám thần hỏa kia có sức hút lớn đối với những người liên quan đến nhường nào.
Chuyện cũ đã lâu rồi, đã thành nỗi đau trong lòng. Ánh mắt của hắn quay lại nhìn vào thư, nhíu mày nghi hoặc, lẩm bẩm một tiếng:
"Sư Xuân..."
Hắn ban đầu hoài nghi tên này chẳng lẽ đã giải được cấm chế cấm địa, đem Chân Nhi cưỡng ép giữ trong tay rồi sao?
Nghĩ lại thì không đúng, cảm thấy với thực lực của Sư Xuân không có khả năng phá được cấm chế kia, coi như những người mạnh nhất hiện tại đi cũng chưa chắc có thể chiếm được lợi từ tay đám lão quái vật kia.
Hắn biết rõ, thực lực của đám lão quái vật trong tháp sớm đã không còn so được với lúc vừa bị cầm tù, có những kẻ thủ đoạn vô cùng, lại có người dạy cho đám lão quái vật kia phương pháp tu hành, những lão quái vật đã tồn tại vô số năm lại biết cách dùng sức mạnh to lớn của bản thân, mức độ khủng bố của chúng có thể nghĩ đến.
Loại tồn tại kinh khủng đó, làm sao Sư Xuân có thể đối phó được.
Nghĩ đến việc Tả Tử Thăng và những người khác báo cáo trước đó, biết Sư Xuân xông vào cấm địa, trong lòng lại có chút chắc chắn rồi, xem chừng là gặp ở trong cấm địa, sau đó bắt được Chân Nhi.
Kỳ thật đây cũng là chuyện mà hắn lo lắng nhất từ trước đến nay, hắn có thể gặp được Chân Nhi, vậy làm sao bảo đảm những người khác không gặp?
Quả nhiên là sợ gì gặp đó.
Đã nghe Tả Tử Thăng báo cáo, tự nhiên cũng hiểu được mục đích cưỡng ép của Sư Xuân là gì.
Nhưng, dám uy hiếp lên đầu hắn, hắn đã giận tím mặt, chuyện xưa quả nhiên không sai, đám đạo đức bại hoại ra từ đất lưu đày đều đáng hận, có thể giết!
Hết lần này tới lần khác lúc này hắn lại không làm gì được Sư Xuân, nói đi nói lại, người ta thế nào sẽ quan tâm đến việc sống chết của Chân Nhi, người ta lấy cái gì để uy hiếp hắn, chẳng lẽ trong lòng hắn lại không có chút nào biết sao?
Ngoài cửa, tên đệ tử đưa khách kia lại ló đầu vào, không tính tiễn khách, người là hắn đưa vào, đến giám thị đưa ra ngoài, mọi việc đều phải có người phụ trách.
"Trưởng lão, có gì dặn dò không?"
Hắn thử hỏi một tiếng, kỳ thật càng muốn biết lá thư này là chuyện gì.
Nhưng lần này Tư Đồ trưởng lão hết sức cẩn thận, cầm lấy Tiểu Mộc ống nhét lá thư vào trong, ánh lửa trong tay lóe lên, tại chỗ đốt luôn cả ống gỗ cùng thư thành tro bụi.
"Không có gì."
Tư Đồ trưởng lão đứng dậy bỏ đi, bỏ lại tên đệ tử kia ở lại dọn dẹp đám tro tàn vừa bị đốt ra.
Tư Đồ Cô không đi đâu khác, vẫn là trở về đỉnh núi cao nhất của Khí Vân cốc.
Dáng người gầy gò trong chiếc áo bào rộng càng thêm phiêu dật, nhìn xuống dưới núi bãi cát người đông nghịt, nhìn lên bầu trời đêm Thần Hỏa Linh Môn đang xoay tròn, trong quầng sáng của vòng xoáy tạm thời đã không có người đi ra, cũng không còn cảnh nhộn nhịp ồn ào.
Đã mở ra một khoảng thời gian dài như vậy, những người có thể đi ra đều đã đi ra cả rồi, những người còn lại hoặc là chưa kịp chạy ra, hoặc là tạm thời không muốn đi ra, ví dụ như những người của các phái đang ngồi chờ Sư Xuân.
Đi đến bên cạnh chưởng môn trầm mặc một hồi, Tư Đồ trưởng lão cuối cùng cũng mở miệng:
"Ta muốn vào Thần Hỏa Vực một chuyến."
Tông chủ Lạc Diễn khẽ "Ừm?"
một tiếng, quay đầu nhìn về phía hắn, vẻ mặt kinh ngạc rất rõ ràng, chỉ thiếu chút nữa là nói ra "ngươi lặp lại lần nữa" mà thôi.
Mấy vị trưởng lão bên cạnh cũng cho rằng mình nghe lầm, đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn, chuyện này quá vô lý, không nghe lầm thì là gì?
Không nhận được hồi đáp, Tư Đồ Cô đành phải nhắc lại một lần:
"Ta muốn vào Thần Hỏa Vực một chuyến."
Lạc Diễn và những người khác đều ngẩn người im lặng, sau đó hai mặt nhìn nhau, biết vị này đôi khi rất tùy hứng, nhưng yêu cầu này cũng quá không đáng tin, không cách nào đồng ý được.
Cái nơi đó làm sao có thể muốn vào là vào được, mấu chốt là không thể vào được, căn bản không phải là chuyện do một môn phái nào đó làm chủ được, coi như chúng ta đồng ý cũng vô dụng, ngươi là Tư Đồ trưởng lão có mặt mũi lớn thì các môn phái khác cũng sẽ không đồng ý đâu.
Lạc Diễn hỏi:
"Vì sao?"
Tư Đồ Cô thần sắc bình tĩnh, đơn giản nói thẳng:
"Ta trở ra có thể tìm được Sư Xuân."
Đây là lý do hắn đưa ra, lời nói này không hề nói dối, hắn đoán Sư Xuân đang trốn ở một nơi nào đó trong cấm địa, nếu Sư Xuân không nói rõ chỗ chạm mặt, vậy thì chính là một nơi nào đó mà hắn và Chân Nhi đều biết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận