Sơn Hải Đề Đăng
Chương 386: Chạy trốn
Đột nhiên bị quầng sáng đen bao phủ, Lý Hồng Tửu mắt tối sầm lại, lần nữa mất đi thị giác cùng thính giác, kỳ thật vẫn còn khứu giác.
Nhưng khứu giác thứ này, tại Thần Hỏa vực trong tình huống bình thường không dùng được, cũng không dám dùng, vốn là đã cắt đứt khứu giác của bản thân.
Hắn cũng không phải lần đầu tiên gặp 'Tam Thi kính' công kích, lần trước đã bị hắn dùng lôi kiếm phá.
Cho nên mắt tối sầm lại, hắn liền biết mình gặp phải chuyện gì.
Trước đó thấy Sư Xuân cầm trên tay chiếc gương đồng, hắn liền đã có chuẩn bị tâm lý, đây cũng là nguyên nhân hắn chủ động cấp tốc xung kích về phía trước, cố gắng rút ngắn khoảng cách của hai bên, đây cũng là phương pháp phá giải của hắn.
Mà chiêu thức sát thủ chân chính của Sư Xuân lại là 'Giảo Tiên Lăng', 'Tam Thi Kính' bản thân không có năng lực công kích gì, quầng sáng đen chẳng qua là trò bịp mắt mà thôi.
Lý Hồng Tửu sao có thể không biết, hắn cũng không phải mù lòa, đồ vật Sư Xuân cầm trong tay, hắn không chỉ đều biết, mà còn từng nếm trải qua, trước đó đã bị Giảo Tiên Lăng của Sư Xuân công kích không dưới trăm lần thì cũng phải có vài chục lần.
Chân chính phiền toái là, trong quầng sáng đen mất đi thính giác cùng thị giác, không biết 'Giảo Tiên Lăng' lúc nào sẽ đến trước mặt.
Nhưng muốn phá cái phiền toái này đối với tu sĩ mà nói cũng không phải vấn đề gì lớn, pháp lực ngoại phóng dò xét là được.
Mà đối với Lý Hồng Tửu mà nói, lại càng không phải chuyện gì phiền toái.
Năm đó khi ở trong núi tu hành ngộ đạo, hắn từng xem gió nổi mây tan, có cảm giác ngộ, thế là sau đó nhấc tay khẽ phẩy gió, thậm chí có thể dời núi.
Mà lúc này quanh thân hắn tuy không có gió thổi rõ rệt, nhưng lại quen đường, càng thêm mới mẻ cảm ngộ, quanh thân trải rộng áo nghĩa huyền diệu của hắn, đó là vô số lực và văn khó nhận ra, huyền diệu khó giải thích, diệu lại càng diệu.
Tựa như trước đó đợt công kích từ một kiếm của Hắc Liên Pháp Tướng, đổi lại bất kỳ người nào cùng cảnh giới đều sẽ bị phá hủy, nhưng đợt công kích này còn chưa chạm đến cơ thể Lý Hồng Tửu, liền bị áo nghĩa của tấm vải hắn mặc biến thành hiểu rõ.
Lực như núi đến, lại hóa thành mênh mông thủy triều trôi theo thân đi.
Cho nên khi hắn xung kích trong uy lực to lớn, y phục và tóc phiêu đãng, hoàn toàn khác với cách phiêu đãng bình thường, sẽ có cảm giác về một lực nâng đỡ lên.
Hắn tuy không nhìn thấy, nhưng tấm lưới 'Giảo Tiên Lăng' vừa mới tới gần là hắn đã biết.
Cũng biết lưới lớn rộng thùng thình, trong nháy mắt đã đến trước mặt, hắn muốn trốn tránh cũng không kịp.
Cũng biết Ngô Cân Lượng khống chế ba tôn Thần Ma Pháp Tướng với đao, thương, kiếm sau đó cũng công tới.
Trong khoảnh khắc bị quầng sáng đen bao lấy, song kiếm trong tay hắn liền nổi lên 'Thiên Địa Âm Dương Thức', một chiếc nghiêng dựng đứng ở trước mặt, một chiếc nghiêng buông xuống sau lưng.
Sở dĩ làm quái như vậy, là bởi vì hắn tự biết thực lực bản thân và uy lực của những pháp bảo kia còn kém rất xa, chênh lệch về tốc độ công kích cũng rất lớn, hắn nhất định phải dùng phản ứng nhanh nhất với cự ly gần để đón chiêu.
Người ta truyền ngôn nói hắn là đệ tử biết đánh nhau nhất trong các đệ tử cùng thế hệ của Diễn Bảo tông, kỳ thật không hề sai chút nào.
Lưới cắn xé đã chạm đến trước mặt hắn, hắn lại bỏ qua không để ý.
Bởi vì hắn cấp tốc xung kích, khoảng cách giữa hắn và Sư Xuân đã là rất gần.
Lúc lưới bao trùm thân mình, đầu và chân của hắn đã theo cột sáng đen từ phía trên dưới xông ra.
Thấy hắn rơi vào trong lưới, khóe mắt và khóe miệng Sư Xuân trong nháy mắt nhếch lên nụ cười dữ tợn tàn nhẫn.
Ngô Cân Lượng cũng mặt lộ vẻ nhe răng cười, hắn khống chế trường thương của Thần Ma Pháp Tướng, đã đâm về phía đầu Lý Hồng Tửu trước tiên. Nhưng nụ cười vừa mới nhếch lên trên mặt hai người bỗng nhiên cứng đờ.
Lý Hồng Tửu theo trong lưới chui ra một kiếm, 'cạch', âm thanh không quá lớn, miễn cưỡng ngăn trở một thương này, lại xuất thêm một kiếm khác, ngăn cản một đao khác, chợt song kiếm vạch bát tự ra ngoài.
Đầu mũi kiếm rung lên phát ra âm thanh loạn tâm thần người.
Đinh đinh thùng thùng, một hồi âm thanh chói tai như tiếng dây đàn đứt đoạn phát ra, tiếp theo là tiếng nổ vang long trời lở đất.
Tấm lưới lớn vừa muốn cuốn lên để cắn xé người trong lưới, lại bị Lý Hồng Tửu vung kiếm trái phải mà xé toạc ra.
'Giảo Tiên Lăng' vừa đối mặt liền bị Lý Hồng Tửu làm rách nát, hắn đồng thời còn thuận tay ngăn cản một kiếm từ pháp bảo của Ngô Cân Lượng.
Mượn lực cản kiếm, người hắn như mị ảnh theo lưới rách nhảy vọt ra, kiếm quang hướng thẳng đến Sư Xuân.
Một kiếm này lại suýt chút nữa dọa hồn Sư Xuân bay ra ngoài, cái quái gì thế này, lại một kiếm liền phá 'Giảo Tiên Lăng' của mình.
Oanh! Trong tiếng chấn động vang dội, Hắc Liên Pháp Tướng vung cự kiếm tới chắn, chặn lại một kích như pháo bắn.
Kinh hồn bạt vía Ngô Cân Lượng cũng gấp chiêu ba tôn Thần Ma Pháp Tướng trở về tiếp ứng, khiến Lý Hồng Tửu thu tay về đáp lại.
Một tia sáng trắng thu về trong tay Sư Xuân, lùi về thành chiếc khăn tay trắng, trên khăn có hai lỗ thủng nhỏ.
Còn có thể triệu hồi, nói lên vẫn còn dùng được.
Nhưng còn dùng cái rắm, ném ra để người ta lại vẩy hai kiếm cho hoàn toàn vứt đi hay sao?
Tiện tay thu vào túi, Sư Xuân hướng Ngô Cân Lượng đang vây công Lý Hồng Tửu gấp gáp gầm lên một tiếng, "Cân Lượng đoạn hậu."
Chính hắn đã nhảy lên trên Hắc Liên trong Pháp Tướng, để pháp bảo thi pháp cuốn lấy một đám người của Minh Sơn tông cấp tốc bỏ chạy.
Đây cũng không phải vấn đề gì về chuyện có cách xa thực lực với Lý Hồng Tửu hay không, mà là vừa giao chiến một hai cái đã bị Lý Hồng Tửu đánh cho sợ mất mật, người ta dám xông lên cắn người như chó điên vậy, trong lòng mình lẽ nào còn không có chút số nào, còn đánh cái rắm gì, chạy đi, nhường những tên khủng bố kia ra tay đi.
Nhớ đến những kẻ khủng bố kia, hắn cũng có chút nghi hoặc, tình huống gì vậy, sao vẫn còn chưa ra tay?
Vừa chạy vừa quay đầu xem, chỉ thấy dưới vòng vây công của ba tôn Thần Ma Pháp Tướng, Lý Hồng Tửu vẫn thong dong ứng đối.
Bởi vì tốc độ ra tay của Lý Hồng Tửu chậm chạp, trong lúc vội vàng, nhìn thế nào cũng đều là dáng vẻ thong dong ứng đối, mấu chốt là Lý Hồng Tửu không có chút nào hoảng loạn.
Thấy khóe miệng của Sư Xuân gần như muốn căng gân ra, thì ra tên họ Lý kia trước đó đấu với mình là đang chơi đùa, vậy thì phải là đã thả bao nhiêu nước chứ.
Hắn cảm giác mình anh minh một đời lại sửng sốt không nghĩ ra ý định của Lý Hồng Tửu là gì.
Ngược lại lúc này hắn thật sự bị đòn đánh của Lý Hồng Tửu đánh cho nghi ngờ cả nhân sinh, hắn lặp đi lặp lại tự hỏi bản thân, sao có thể như vậy được, tu vi Cao Võ sao có thể có thực lực cường đại đến thế.
Kỳ thật nếu như bình tĩnh nhìn kỹ, vẫn có thể thấy ra chút mánh khóe từ cách Lý Hồng Tửu ứng phó.
Có thể đối với Sư Xuân mà nói, người ta Lý Hồng Tửu đã cho thấy thực lực như vậy, đều đã đánh tới mức này, đầu óc có vấn đề mới đi nghi ngờ thực lực của người ta.
"Sao có thể thế được, Diễn Bảo tông lại có nhân vật như vậy!"
Hứa An Trường sợ hãi đến kinh hô.
Một đám người của Minh Sơn tông cũng đều sợ hãi, kinh hồn không định, bình thường chỉ biết cái gì nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, hôm nay mới biết có người trực tiếp là người ngoài trời, là thiên kiêu thực sự, không gì sánh nổi.
Có người sợ đến độ trốn xuống hồ nước, không ai dám cản những kẻ bỏ chạy cùng với Sư Xuân.
Ngay cả Đại đương gia cũng đã chạy, Ngô Cân Lượng cũng hoảng rồi, cũng đã sớm không còn tâm tư đánh nhau, mấu chốt là Lý Hồng Tửu vượt quá nhận thức của hắn, quá dọa người. Thấy đồng bọn rút lui, hắn cũng rút chân chạy, nhảy lên chiếc bồ đoàn kim loại của một Thần Ma Pháp Tướng, quay đầu liền bỏ chạy, để lại hai tên ở lại chặn hậu.
Hắn vừa bỏ chạy, hai tên đó cũng cấp tốc bay lên đuổi theo.
Lý Hồng Tửu hai tay nâng kiếm, tiện tay thi triển một đạo Phong Lân, Phong Lân này bay lên không trung, đuổi theo sát hướng mà đám Sư Xuân đang bỏ trốn.
Tốc độ của Phong Lân cũng không chậm, tốc độ triển khai của nó có thể so sánh với tốc độ phi hành của tu sĩ Địa Tiên cùng cấp.
Vậy thì thật sự là một đường truy sát mà đi, truy sát không tha, ai bảo hắn đưa các đồng môn tới mà lại bị người ta giết chết không rõ ràng, khẳng định không thoát khỏi liên quan tới đám Sư Xuân này, thật vất vả nắm chắc được rồi, làm sao có thể tùy tiện bỏ qua.
Hắn hiểu rõ, lần này không có Vu San San, một khi để đám Sư Xuân chạy mất, lại muốn tìm thì khó khăn, tất nhiên là sẽ đuổi theo không tha.
Các đệ tử các phái đang xem chiến xung quanh thì đều nửa tỉnh nửa mê, choáng váng hết cả, nhìn hoa cả mắt, trong hoàn cảnh mắt thấy tai nghe không ngừng mơ hồ, người vừa rồi giao đấu cận chiến với một đống pháp bảo, đánh trời rung đất chuyển chính là Lý Hồng Tửu sao?
Sau đó, có người dẫn đầu đuổi theo Phong Lân kia, ngay sau đó là một lượng lớn người đi theo Phong Lân đuổi theo.
Có người ở trên không trung quay đầu quát:
"Mấy người các ngươi mau trở về lối ra, đem tình hình cáo tri trưởng lão!"
Qua lời nhắc nhở này, rất nhiều môn phái đều lên tiếng phân phó, lập tức có không ít người cấp tốc phản hồi.
Cũng có người không truy không về, bởi vì có người không thể không ở lại hiện trường để thu nhặt xác.
Thiếu đi lớp phòng hộ từ pháp bảo, dưới sự giao thủ của thực lực cấp Địa Tiên, mấy người vận khí không tốt, chạy không đủ nhanh không đủ xa, đã bị tảng đá bị nổ văng đến mà chết.
Giống như vậy chết dưới dư âm giao tranh, có tới sáu bảy mươi người, có người khóc rống, hối hận vì không nghe lời khuyên ngăn mà chạy tới cấm địa, đó đại khái là cái gọi là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ đi.
Số người bị thương càng nhiều.
Trên đảo Hồ Tâm, như thể đang nghe sấm sét giữa chốn tĩnh mịch.
Chân Nhi nghiêng tai lắng nghe, thiếu niên bộ dáng Cửu gia ôm đầu ngồi dựa vào một bên với hai chân bắt chéo ung dung mà nghe, đều âm thầm nghe ngóng tiếng đánh nhau như sấm vang dội ở phía xa.
"Là đánh nhau sao?"
Chân Nhi kinh ngạc hỏi.
Cửu gia ừ một tiếng, "Chắc vậy rồi, nghe hướng ngươi đến đó."
Chân Nhi dừng lại, có chút sốt ruột, "Các ngươi vẫn còn chưa ra tay sao?"
Cửu gia:
"Nghe động tĩnh thì biết, đánh nhau có qua có lại, Sư Xuân bên kia là có thực lực để đối phó. Với lại, sao ngươi biết ở đây không có ai ra tay? Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu."
Vừa mới dứt lời, động tĩnh liền bỗng nhiên im bặt.
Chân Nhi lập tức nhìn về phía hắn.
Cửu gia bình tĩnh nói:
"Chờ xong, đến lúc người đến cầu hôn là xong."
Vẻ mặt nhẹ nhàng thoải mái.
Thật ra cũng chỉ là đang lừa Chân Nhi.
Bọn họ sẽ không quan tâm Sư Xuân sống chết, nếu không thấy Sư Xuân đến cầu hôn, bên này sẽ đem những người xông xáo quanh hồ tiêu diệt hết, ngược lại thì sẽ không ra tay, đây là sự thống nhất ngầm hiểu từ dưới tháp lên trên.
Chân Nhi nghe xong lại tin là thật, cho rằng có mấy vị gia trong tòa tháp bảo hộ, Sư Xuân chắc chắn sẽ không sao, mười ngón tay đan vào nhau, mặt hướng về phía trước, mặt mày tràn đầy mong chờ, chờ đợi cảnh Sư Xuân cầu hôn.
Có lẽ là vì lòng nàng nghĩ đến nên có tiếng vọng, cửu gia đang bắt chéo chân bỗng nhiên khẽ giật mình, nhìn về hướng đến rồi từ từ đứng dậy.
Rất nhanh, trong màn đêm có bóng mờ Thần Ma Pháp Tướng cấp tốc bay tới.
Hắc Liên Pháp Tướng bay phía trước, ba tôn Thần Ma Pháp Tướng một nửa đuổi phía sau, đằng sau nữa tất nhiên còn có người đuổi theo không tha.
Sư Xuân và đám người một đường trừng lớn mắt quét nhìn mặt hồ bị đóng băng quan sát, Chân Nhi đã nói với hắn về đảo Hồ Tâm, nói rất dễ tìm, hiện tại hắn có thể nói là đang nóng lòng muốn đến.
Nếu là trước kia, hắn có đánh chết cũng không muốn đến đây để đối mặt với mấy vị đại gia.
Hiện tại thì thật sự không còn cách nào, đang bị Lý Hồng Tửu truy sát không buông tha, hắn chỉ có thể chạy tới bái kiến mấy vị đại gia trong tòa tháp, chờ người ta thu thập xong Lý Hồng Tửu, hắn lại mượn cớ đi chuẩn bị lễ vật cầu hôn, rồi thừa cơ chạy trốn thôi.
Mặt hồ băng tuyết rất dễ dàng để thấy sự khác biệt, Sư Xuân bỗng nhiên chỉ về phía trước, "Đằng trước."
Lời còn chưa nói hết, bọn họ liền đã đáp xuống không trung đảo Hồ Tâm.
Chân Nhi và cửu gia cùng đứng lên ngẩng đầu nhìn, sau đó Chân Nhi cao hứng phất tay lên không trung.
Sư Xuân lập tức thu hồi Thần Ma Pháp Tướng, dẫn một đám người phiêu nhiên đáp xuống đất, trước tiên đứng ngay trước mặt cửu gia, nắm lấy tay Chân Nhi cầu cứu, "Có người đánh tới, chúng ta không địch lại, mau mời đại gia ra tay."
Hắn cũng không biết vị bên cạnh có phải là đại gia hay không, ngược lại cứ mau nói rõ ràng sự việc mới quan trọng.
Thế là cửu gia có chút mộng, quay đầu nhìn về phía nơi bọn họ đến, chuyện này dường như không giống những gì bọn họ đã nghĩ, còn dám truy sát đến nơi đây là cái thứ Quỷ gì?..
Nhưng khứu giác thứ này, tại Thần Hỏa vực trong tình huống bình thường không dùng được, cũng không dám dùng, vốn là đã cắt đứt khứu giác của bản thân.
Hắn cũng không phải lần đầu tiên gặp 'Tam Thi kính' công kích, lần trước đã bị hắn dùng lôi kiếm phá.
Cho nên mắt tối sầm lại, hắn liền biết mình gặp phải chuyện gì.
Trước đó thấy Sư Xuân cầm trên tay chiếc gương đồng, hắn liền đã có chuẩn bị tâm lý, đây cũng là nguyên nhân hắn chủ động cấp tốc xung kích về phía trước, cố gắng rút ngắn khoảng cách của hai bên, đây cũng là phương pháp phá giải của hắn.
Mà chiêu thức sát thủ chân chính của Sư Xuân lại là 'Giảo Tiên Lăng', 'Tam Thi Kính' bản thân không có năng lực công kích gì, quầng sáng đen chẳng qua là trò bịp mắt mà thôi.
Lý Hồng Tửu sao có thể không biết, hắn cũng không phải mù lòa, đồ vật Sư Xuân cầm trong tay, hắn không chỉ đều biết, mà còn từng nếm trải qua, trước đó đã bị Giảo Tiên Lăng của Sư Xuân công kích không dưới trăm lần thì cũng phải có vài chục lần.
Chân chính phiền toái là, trong quầng sáng đen mất đi thính giác cùng thị giác, không biết 'Giảo Tiên Lăng' lúc nào sẽ đến trước mặt.
Nhưng muốn phá cái phiền toái này đối với tu sĩ mà nói cũng không phải vấn đề gì lớn, pháp lực ngoại phóng dò xét là được.
Mà đối với Lý Hồng Tửu mà nói, lại càng không phải chuyện gì phiền toái.
Năm đó khi ở trong núi tu hành ngộ đạo, hắn từng xem gió nổi mây tan, có cảm giác ngộ, thế là sau đó nhấc tay khẽ phẩy gió, thậm chí có thể dời núi.
Mà lúc này quanh thân hắn tuy không có gió thổi rõ rệt, nhưng lại quen đường, càng thêm mới mẻ cảm ngộ, quanh thân trải rộng áo nghĩa huyền diệu của hắn, đó là vô số lực và văn khó nhận ra, huyền diệu khó giải thích, diệu lại càng diệu.
Tựa như trước đó đợt công kích từ một kiếm của Hắc Liên Pháp Tướng, đổi lại bất kỳ người nào cùng cảnh giới đều sẽ bị phá hủy, nhưng đợt công kích này còn chưa chạm đến cơ thể Lý Hồng Tửu, liền bị áo nghĩa của tấm vải hắn mặc biến thành hiểu rõ.
Lực như núi đến, lại hóa thành mênh mông thủy triều trôi theo thân đi.
Cho nên khi hắn xung kích trong uy lực to lớn, y phục và tóc phiêu đãng, hoàn toàn khác với cách phiêu đãng bình thường, sẽ có cảm giác về một lực nâng đỡ lên.
Hắn tuy không nhìn thấy, nhưng tấm lưới 'Giảo Tiên Lăng' vừa mới tới gần là hắn đã biết.
Cũng biết lưới lớn rộng thùng thình, trong nháy mắt đã đến trước mặt, hắn muốn trốn tránh cũng không kịp.
Cũng biết Ngô Cân Lượng khống chế ba tôn Thần Ma Pháp Tướng với đao, thương, kiếm sau đó cũng công tới.
Trong khoảnh khắc bị quầng sáng đen bao lấy, song kiếm trong tay hắn liền nổi lên 'Thiên Địa Âm Dương Thức', một chiếc nghiêng dựng đứng ở trước mặt, một chiếc nghiêng buông xuống sau lưng.
Sở dĩ làm quái như vậy, là bởi vì hắn tự biết thực lực bản thân và uy lực của những pháp bảo kia còn kém rất xa, chênh lệch về tốc độ công kích cũng rất lớn, hắn nhất định phải dùng phản ứng nhanh nhất với cự ly gần để đón chiêu.
Người ta truyền ngôn nói hắn là đệ tử biết đánh nhau nhất trong các đệ tử cùng thế hệ của Diễn Bảo tông, kỳ thật không hề sai chút nào.
Lưới cắn xé đã chạm đến trước mặt hắn, hắn lại bỏ qua không để ý.
Bởi vì hắn cấp tốc xung kích, khoảng cách giữa hắn và Sư Xuân đã là rất gần.
Lúc lưới bao trùm thân mình, đầu và chân của hắn đã theo cột sáng đen từ phía trên dưới xông ra.
Thấy hắn rơi vào trong lưới, khóe mắt và khóe miệng Sư Xuân trong nháy mắt nhếch lên nụ cười dữ tợn tàn nhẫn.
Ngô Cân Lượng cũng mặt lộ vẻ nhe răng cười, hắn khống chế trường thương của Thần Ma Pháp Tướng, đã đâm về phía đầu Lý Hồng Tửu trước tiên. Nhưng nụ cười vừa mới nhếch lên trên mặt hai người bỗng nhiên cứng đờ.
Lý Hồng Tửu theo trong lưới chui ra một kiếm, 'cạch', âm thanh không quá lớn, miễn cưỡng ngăn trở một thương này, lại xuất thêm một kiếm khác, ngăn cản một đao khác, chợt song kiếm vạch bát tự ra ngoài.
Đầu mũi kiếm rung lên phát ra âm thanh loạn tâm thần người.
Đinh đinh thùng thùng, một hồi âm thanh chói tai như tiếng dây đàn đứt đoạn phát ra, tiếp theo là tiếng nổ vang long trời lở đất.
Tấm lưới lớn vừa muốn cuốn lên để cắn xé người trong lưới, lại bị Lý Hồng Tửu vung kiếm trái phải mà xé toạc ra.
'Giảo Tiên Lăng' vừa đối mặt liền bị Lý Hồng Tửu làm rách nát, hắn đồng thời còn thuận tay ngăn cản một kiếm từ pháp bảo của Ngô Cân Lượng.
Mượn lực cản kiếm, người hắn như mị ảnh theo lưới rách nhảy vọt ra, kiếm quang hướng thẳng đến Sư Xuân.
Một kiếm này lại suýt chút nữa dọa hồn Sư Xuân bay ra ngoài, cái quái gì thế này, lại một kiếm liền phá 'Giảo Tiên Lăng' của mình.
Oanh! Trong tiếng chấn động vang dội, Hắc Liên Pháp Tướng vung cự kiếm tới chắn, chặn lại một kích như pháo bắn.
Kinh hồn bạt vía Ngô Cân Lượng cũng gấp chiêu ba tôn Thần Ma Pháp Tướng trở về tiếp ứng, khiến Lý Hồng Tửu thu tay về đáp lại.
Một tia sáng trắng thu về trong tay Sư Xuân, lùi về thành chiếc khăn tay trắng, trên khăn có hai lỗ thủng nhỏ.
Còn có thể triệu hồi, nói lên vẫn còn dùng được.
Nhưng còn dùng cái rắm, ném ra để người ta lại vẩy hai kiếm cho hoàn toàn vứt đi hay sao?
Tiện tay thu vào túi, Sư Xuân hướng Ngô Cân Lượng đang vây công Lý Hồng Tửu gấp gáp gầm lên một tiếng, "Cân Lượng đoạn hậu."
Chính hắn đã nhảy lên trên Hắc Liên trong Pháp Tướng, để pháp bảo thi pháp cuốn lấy một đám người của Minh Sơn tông cấp tốc bỏ chạy.
Đây cũng không phải vấn đề gì về chuyện có cách xa thực lực với Lý Hồng Tửu hay không, mà là vừa giao chiến một hai cái đã bị Lý Hồng Tửu đánh cho sợ mất mật, người ta dám xông lên cắn người như chó điên vậy, trong lòng mình lẽ nào còn không có chút số nào, còn đánh cái rắm gì, chạy đi, nhường những tên khủng bố kia ra tay đi.
Nhớ đến những kẻ khủng bố kia, hắn cũng có chút nghi hoặc, tình huống gì vậy, sao vẫn còn chưa ra tay?
Vừa chạy vừa quay đầu xem, chỉ thấy dưới vòng vây công của ba tôn Thần Ma Pháp Tướng, Lý Hồng Tửu vẫn thong dong ứng đối.
Bởi vì tốc độ ra tay của Lý Hồng Tửu chậm chạp, trong lúc vội vàng, nhìn thế nào cũng đều là dáng vẻ thong dong ứng đối, mấu chốt là Lý Hồng Tửu không có chút nào hoảng loạn.
Thấy khóe miệng của Sư Xuân gần như muốn căng gân ra, thì ra tên họ Lý kia trước đó đấu với mình là đang chơi đùa, vậy thì phải là đã thả bao nhiêu nước chứ.
Hắn cảm giác mình anh minh một đời lại sửng sốt không nghĩ ra ý định của Lý Hồng Tửu là gì.
Ngược lại lúc này hắn thật sự bị đòn đánh của Lý Hồng Tửu đánh cho nghi ngờ cả nhân sinh, hắn lặp đi lặp lại tự hỏi bản thân, sao có thể như vậy được, tu vi Cao Võ sao có thể có thực lực cường đại đến thế.
Kỳ thật nếu như bình tĩnh nhìn kỹ, vẫn có thể thấy ra chút mánh khóe từ cách Lý Hồng Tửu ứng phó.
Có thể đối với Sư Xuân mà nói, người ta Lý Hồng Tửu đã cho thấy thực lực như vậy, đều đã đánh tới mức này, đầu óc có vấn đề mới đi nghi ngờ thực lực của người ta.
"Sao có thể thế được, Diễn Bảo tông lại có nhân vật như vậy!"
Hứa An Trường sợ hãi đến kinh hô.
Một đám người của Minh Sơn tông cũng đều sợ hãi, kinh hồn không định, bình thường chỉ biết cái gì nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, hôm nay mới biết có người trực tiếp là người ngoài trời, là thiên kiêu thực sự, không gì sánh nổi.
Có người sợ đến độ trốn xuống hồ nước, không ai dám cản những kẻ bỏ chạy cùng với Sư Xuân.
Ngay cả Đại đương gia cũng đã chạy, Ngô Cân Lượng cũng hoảng rồi, cũng đã sớm không còn tâm tư đánh nhau, mấu chốt là Lý Hồng Tửu vượt quá nhận thức của hắn, quá dọa người. Thấy đồng bọn rút lui, hắn cũng rút chân chạy, nhảy lên chiếc bồ đoàn kim loại của một Thần Ma Pháp Tướng, quay đầu liền bỏ chạy, để lại hai tên ở lại chặn hậu.
Hắn vừa bỏ chạy, hai tên đó cũng cấp tốc bay lên đuổi theo.
Lý Hồng Tửu hai tay nâng kiếm, tiện tay thi triển một đạo Phong Lân, Phong Lân này bay lên không trung, đuổi theo sát hướng mà đám Sư Xuân đang bỏ trốn.
Tốc độ của Phong Lân cũng không chậm, tốc độ triển khai của nó có thể so sánh với tốc độ phi hành của tu sĩ Địa Tiên cùng cấp.
Vậy thì thật sự là một đường truy sát mà đi, truy sát không tha, ai bảo hắn đưa các đồng môn tới mà lại bị người ta giết chết không rõ ràng, khẳng định không thoát khỏi liên quan tới đám Sư Xuân này, thật vất vả nắm chắc được rồi, làm sao có thể tùy tiện bỏ qua.
Hắn hiểu rõ, lần này không có Vu San San, một khi để đám Sư Xuân chạy mất, lại muốn tìm thì khó khăn, tất nhiên là sẽ đuổi theo không tha.
Các đệ tử các phái đang xem chiến xung quanh thì đều nửa tỉnh nửa mê, choáng váng hết cả, nhìn hoa cả mắt, trong hoàn cảnh mắt thấy tai nghe không ngừng mơ hồ, người vừa rồi giao đấu cận chiến với một đống pháp bảo, đánh trời rung đất chuyển chính là Lý Hồng Tửu sao?
Sau đó, có người dẫn đầu đuổi theo Phong Lân kia, ngay sau đó là một lượng lớn người đi theo Phong Lân đuổi theo.
Có người ở trên không trung quay đầu quát:
"Mấy người các ngươi mau trở về lối ra, đem tình hình cáo tri trưởng lão!"
Qua lời nhắc nhở này, rất nhiều môn phái đều lên tiếng phân phó, lập tức có không ít người cấp tốc phản hồi.
Cũng có người không truy không về, bởi vì có người không thể không ở lại hiện trường để thu nhặt xác.
Thiếu đi lớp phòng hộ từ pháp bảo, dưới sự giao thủ của thực lực cấp Địa Tiên, mấy người vận khí không tốt, chạy không đủ nhanh không đủ xa, đã bị tảng đá bị nổ văng đến mà chết.
Giống như vậy chết dưới dư âm giao tranh, có tới sáu bảy mươi người, có người khóc rống, hối hận vì không nghe lời khuyên ngăn mà chạy tới cấm địa, đó đại khái là cái gọi là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ đi.
Số người bị thương càng nhiều.
Trên đảo Hồ Tâm, như thể đang nghe sấm sét giữa chốn tĩnh mịch.
Chân Nhi nghiêng tai lắng nghe, thiếu niên bộ dáng Cửu gia ôm đầu ngồi dựa vào một bên với hai chân bắt chéo ung dung mà nghe, đều âm thầm nghe ngóng tiếng đánh nhau như sấm vang dội ở phía xa.
"Là đánh nhau sao?"
Chân Nhi kinh ngạc hỏi.
Cửu gia ừ một tiếng, "Chắc vậy rồi, nghe hướng ngươi đến đó."
Chân Nhi dừng lại, có chút sốt ruột, "Các ngươi vẫn còn chưa ra tay sao?"
Cửu gia:
"Nghe động tĩnh thì biết, đánh nhau có qua có lại, Sư Xuân bên kia là có thực lực để đối phó. Với lại, sao ngươi biết ở đây không có ai ra tay? Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu."
Vừa mới dứt lời, động tĩnh liền bỗng nhiên im bặt.
Chân Nhi lập tức nhìn về phía hắn.
Cửu gia bình tĩnh nói:
"Chờ xong, đến lúc người đến cầu hôn là xong."
Vẻ mặt nhẹ nhàng thoải mái.
Thật ra cũng chỉ là đang lừa Chân Nhi.
Bọn họ sẽ không quan tâm Sư Xuân sống chết, nếu không thấy Sư Xuân đến cầu hôn, bên này sẽ đem những người xông xáo quanh hồ tiêu diệt hết, ngược lại thì sẽ không ra tay, đây là sự thống nhất ngầm hiểu từ dưới tháp lên trên.
Chân Nhi nghe xong lại tin là thật, cho rằng có mấy vị gia trong tòa tháp bảo hộ, Sư Xuân chắc chắn sẽ không sao, mười ngón tay đan vào nhau, mặt hướng về phía trước, mặt mày tràn đầy mong chờ, chờ đợi cảnh Sư Xuân cầu hôn.
Có lẽ là vì lòng nàng nghĩ đến nên có tiếng vọng, cửu gia đang bắt chéo chân bỗng nhiên khẽ giật mình, nhìn về hướng đến rồi từ từ đứng dậy.
Rất nhanh, trong màn đêm có bóng mờ Thần Ma Pháp Tướng cấp tốc bay tới.
Hắc Liên Pháp Tướng bay phía trước, ba tôn Thần Ma Pháp Tướng một nửa đuổi phía sau, đằng sau nữa tất nhiên còn có người đuổi theo không tha.
Sư Xuân và đám người một đường trừng lớn mắt quét nhìn mặt hồ bị đóng băng quan sát, Chân Nhi đã nói với hắn về đảo Hồ Tâm, nói rất dễ tìm, hiện tại hắn có thể nói là đang nóng lòng muốn đến.
Nếu là trước kia, hắn có đánh chết cũng không muốn đến đây để đối mặt với mấy vị đại gia.
Hiện tại thì thật sự không còn cách nào, đang bị Lý Hồng Tửu truy sát không buông tha, hắn chỉ có thể chạy tới bái kiến mấy vị đại gia trong tòa tháp, chờ người ta thu thập xong Lý Hồng Tửu, hắn lại mượn cớ đi chuẩn bị lễ vật cầu hôn, rồi thừa cơ chạy trốn thôi.
Mặt hồ băng tuyết rất dễ dàng để thấy sự khác biệt, Sư Xuân bỗng nhiên chỉ về phía trước, "Đằng trước."
Lời còn chưa nói hết, bọn họ liền đã đáp xuống không trung đảo Hồ Tâm.
Chân Nhi và cửu gia cùng đứng lên ngẩng đầu nhìn, sau đó Chân Nhi cao hứng phất tay lên không trung.
Sư Xuân lập tức thu hồi Thần Ma Pháp Tướng, dẫn một đám người phiêu nhiên đáp xuống đất, trước tiên đứng ngay trước mặt cửu gia, nắm lấy tay Chân Nhi cầu cứu, "Có người đánh tới, chúng ta không địch lại, mau mời đại gia ra tay."
Hắn cũng không biết vị bên cạnh có phải là đại gia hay không, ngược lại cứ mau nói rõ ràng sự việc mới quan trọng.
Thế là cửu gia có chút mộng, quay đầu nhìn về phía nơi bọn họ đến, chuyện này dường như không giống những gì bọn họ đã nghĩ, còn dám truy sát đến nơi đây là cái thứ Quỷ gì?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận