Sơn Hải Đề Đăng
Chương 517: Kinh biến
Miêu Diệc Lan không hiểu, "Nhắc nhở cái gì?"
Lan Xảo Nhan:
"Ta làm sao biết được? Nếu có thể nói thẳng thì hắn chắc chắn đã nói rồi, nhưng hắn đã thẳng thắn bày tỏ ý tứ rất đơn giản, là không hy vọng chúng ta qua lại quá gần gũi với Củng Thiếu Từ."
Miêu Diệc Lan do dự một chút rồi hỏi:
"Không phải là ăn dấm sao?"
Lan Xảo Nhan liếc nhìn con gái, "Ngươi không biết hắn xuất thân thế nào à? Với loại người như hắn, nếu thật sự ăn dấm thì sẽ làm rõ ràng như vậy sao? Sẽ chạy đến trước mặt chúng ta nói rõ là hắn đang ghen à? Ta đã nói với ngươi rồi, trong xương cốt hắn là người có tình nghĩa."
Nói xong lại trầm tư lẩm bẩm, "Củng Thiếu Từ có thể có vấn đề gì nhỉ? Chướng mắt nhân phẩm của Củng Thiếu Từ sao? Xem ra chuyện này quả thực phải để cha ngươi đi dò la xem sao."
Sư Xuân và Ngô Cân Lượng vừa rời khỏi khách sạn bên này chưa được bao xa, chợt có một đệ tử Vô Kháng sơn xuất hiện ngăn cản bọn hắn.
Tại sao vừa nhìn đã biết là đệ tử Vô Kháng sơn? Bởi vì đối phương mặc trang phục của môn phái Vô Kháng sơn, hai người chắc chắn không lạ gì trang phục Vô Kháng sơn, nhưng người này trông có chút lạ mặt, dù sao bọn hắn cũng không thể nhận biết hết tất cả đệ tử Vô Kháng sơn.
Người tới chắp tay với hai người:
"Hai vị sư thúc, Tông chủ mời đến."
Hai người khẽ giật mình, Ngô Cân Lượng nghi ngờ hỏi:
"Biên Duy Anh đến rồi à?"
Người tới gật đầu cười, đưa tay ra hiệu:
"Xin mời đi theo ta."
Sư Xuân và Ngô Cân Lượng nhìn nhau một cái, quả thực không từ chối, trực tiếp đi theo hắn, chỉ là Ngô Cân Lượng thuận tay lấy ra một cái hồ lô đeo lên lưng.
Nhóm ba người không đi về hướng hòn đảo, mà đi về phía bờ biển.
Đi dọc bờ biển qua một khu vực bãi cát, tiến vào một vùng đá ngầm, thấy đường đi càng lúc càng lệch, Sư Xuân và Ngô Cân Lượng lại nhìn nhau.
Sau đó, Sư Xuân lấy ra một chiếc khăn tay che miệng mũi, Ngô Cân Lượng cũng mở nắp hồ lô, hai người vừa đi vừa quan sát bốn phía.
Không thấy bóng dáng ai khác, Sư Xuân đột nhiên dừng lại, "Rốt cuộc là đi đâu?"
Ngô Cân Lượng cũng dừng lại, tự động quay lưng lại với Sư Xuân để quan sát.
Người tới chỉ vào một hòn đảo nhỏ cách đó không xa trên mặt biển, "Ở ngay trên đảo."
Sư Xuân kỳ quái nói:
"Tông chủ không phải nói đời này không muốn gặp lại ta sao? Sao đột nhiên lại chủ động muốn gặp, không có lừa gạt chứ? Ta không đi, muốn gặp thì ngươi bảo chính nàng đến đây."
Người tới tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, thở dài nói:
"Được rồi, các ngươi chờ đó, ta đi thông báo một tiếng."
Nói xong liền bay vút về hướng hòn đảo.
Không còn người ngoài, Ngô Cân Lượng thấp giọng hỏi:
"Tình hình thế nào?"
Sư Xuân:
"Không biết. Nếu không phải Biên Duy Anh thì cũng chẳng có gì đáng lo. Kẻ dám đối với hạng người như chúng ta mà giở trò lén lút thế này, cũng chẳng phải dạng gì có thể đặt lên bàn, không làm gì được chúng ta đâu."
Ngô Cân Lượng ngẫm lại cũng thấy đúng, bây giờ trong cơn nóng giận, hắn còn dám đối đầu với Củng Thiếu Từ.
Chờ trong giây lát, từ trong làn nước biển va đập vào đá ngầm xung quanh, bỗng nhiên vù vù mấy bóng người nhảy lên, lăng không rơi xuống, trong nháy mắt đã bao vây hai người.
Người rơi xuống trước mặt Sư Xuân chính là kẻ hắn rất quen thuộc, không ai khác, chính là Bạch Thuật Xuyên với vẻ mặt cười cợt bỉ ổi. Những kẻ vây quanh bọn hắn chính là đám người Kiệt Vân Sơn, người mặc y phục đệ tử Vô Kháng sơn lúc nãy cũng ở trong đó.
"Sư Xuân, đã lâu không gặp."
Bạch Thuật Xuyên cười lạnh liên tục, sau đó nghiêng người cung kính mời một người phía sau bước lên.
Kiều Vũ Công nhảy lên tảng đá ngầm bên này, nhìn chằm chằm Sư Xuân một lát, cũng cười lạnh một hồi.
Bọn hắn đã chờ đợi từ lâu và hạ quyết tâm, thề phải bóp chết Sư Xuân ngay từ khi hắn còn chưa đủ lông đủ cánh, nhất là sau khi xem trận tỷ thí ở Luyện Khí giới. Nếu để hắn trưởng thành, chắc chắn sẽ trở thành hậu hoạn cho Kiệt Vân Sơn, huống chi lần này vẫn là phụng mệnh đến.
Trước đó bọn hắn tìm không được cơ hội ra tay, cứ canh chừng chờ đợi, cuối cùng cũng chờ được lúc Sư Xuân và Ngô Cân Lượng ra ngoài, tách khỏi đám đông, thế là quả quyết xuất kích.
Sư Xuân:
"Ngươi là vị nào của Kiệt Vân Sơn?"
Kiều Vũ Công:
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta rất có hứng thú với ba món bảo vật mà các ngươi đoạt được giải nhất kia. Giao chúng ra đây thì có thể giữ được mạng, hiểu chưa?"
Sư Xuân:
"Các ngươi có phải đã không tìm hiểu kỹ những gì chúng ta đã trải qua trong Thần Hỏa vực không?"
Ngô Cân Lượng hắc hắc cười một tiếng.
Thấy dáng vẻ ung dung của hai người, Kiều Vũ Công hừ một tiếng, "Người ta đều nói các ngươi lá gan không nhỏ, hôm nay xem ra, quả thực gan rất lớn."
Bạch Thuật Xuyên đứng bên cạnh nói:
"Sư thúc, nói nhảm với hắn làm gì, cứ bắt lại trước rồi tính, không sợ hắn không giao ra."
Nghĩ đến nỗi nhục phải chịu trong tay Sư Xuân trước đây, mặt hắn đã nở nụ cười dữ tợn.
Sư Xuân quay đầu nhìn lướt qua những kẻ xung quanh, bình tĩnh nói:
"Chỉ có bảy người các ngươi thôi sao?"
Kiều Vũ Công:
"Thế này đã là quá coi trọng các ngươi rồi. Bảo vật là tự các ngươi giao ra, hay để chúng ta động thủ?"
Ngô Cân Lượng đang quay lưng với Sư Xuân chợt quay đầu lại nói:
"Đại đương gia, hai tên đối diện ngươi là sơ hở, ngươi tự xem mà xử lý."
Sư Xuân ừ một tiếng, "Bên khách sạn e là sắp có chuyện, phải mau chóng quay về."
Vừa dứt lời, chiếc khăn tay trong tay hắn đã hóa thành một tấm lưới bắn ra, trong nháy mắt trói chặt Kiều Vũ Công và Bạch Thuật Xuyên đang luống cuống tay chân lại với nhau. Hai người trong lưới kinh hãi tột độ, vẫn còn hơi mơ hồ.
Mà năm người còn lại ở bốn phía thì lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, trong cổ họng có kẻ phát ra tiếng ô ô kỳ quái.
Sư Xuân phất tay, hồng quang lóe lên, bóng người nhoáng một cái, hồng quang trên tay đã dừng lại nơi trái tim Kiều Vũ Công, một thanh đao màu đỏ sậm cắm vào ngực hắn.
Kiều Vũ Công đột nhiên mở trừng hai mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, lại có cả một loại sợ hãi khác lạ.
Hai mắt Sư Xuân cũng hơi trợn lớn, chỉ thấy Kiều Vũ Công trước mặt đang khô héo lại với tốc độ cực nhanh mắt thường có thể thấy được. Hắn không chỉ nhìn thấy huyết khí màu sương đỏ từ vết thương của Kiều Vũ Công rót vào thân đao, mà còn cảm nhận được 'Huyết Hồn đao' trên tay đang hút lấy huyết khí trong cơ thể Kiều Vũ Công.
Đồng thời hắn còn cảm nhận được khí linh đang ngủ say trong đao dường như có dấu hiệu thức tỉnh.
Đến khi 'Huyết Hồn đao' ngừng hấp thu, Kiều Vũ Công chỉ trong thoáng chốc đã biến thành một cái thây khô da bọc xương.
Bạch Thuật Xuyên bị trói chung với Kiều Vũ Công, cứ thế trơ mắt nhìn sư thúc của mình biến thành thây khô ngay trước mặt, suýt nữa thì sợ đến hồn phi phách tán. Hắn dùng hết pháp lực cũng không thoát ra được, tấm lưới còn siết vào người hắn tạo thành từng vệt máu.
Điều quỷ dị là, hắn cảm thấy huyết khí của mình đang cuồn cuộn trào dâng, cảm giác sinh cơ đang trôi đi theo vết thương. Liếc mắt nhìn, hắn chỉ thấy có sương máu từ vết thương bay ra, trôi về phía thanh đao đang cắm trên người sư thúc. Hắn sợ đến gan mật run rẩy, răng va vào nhau lập cập nói:
"Sư Xuân, Xuân huynh, mọi việc đều có thể thương lượng, điều kiện gì cũng nói được..."
Sư Xuân liếc nhìn hắn. Trước khi giết Kiều Vũ Công, có lẽ còn có khả năng cân nhắc thương lượng, nhưng người đã giết rồi, còn đàm phán thế nào nữa? Hắn bây giờ tuy đã có lực lượng, nhưng cũng không tự đại đến mức cho rằng mình có thể đối kháng với đại phái số một của Sinh Châu.
Rút đao ra khỏi thây khô, nhìn từng luồng sương máu từ người Bạch Thuật Xuyên bay ra theo sau, hắn không khỏi cẩn thận thi pháp cảm nhận biến cố thần kỳ trong thanh đao.
Bạch Thuật Xuyên sợ hãi, đổi lại là ai cũng không muốn ngồi chờ chết, lúc này vội thi pháp chống cự. Khoan hãy nói, thật sự có hiệu quả. Sau khi thi pháp phong bế vết thương, hắn lập tức cắt đứt được dòng huyết khí đang tràn ra ngoài.
Nhưng ánh đao trong tay Sư Xuân lóe lên, mũi đao trực tiếp đâm xuyên qua khe hở của lưới, xuyên thủng cổ họng Bạch Thuật Xuyên.
Rút đao vung ngang, chỉ thấy một luồng huyết khí như mây trôi từ vết thương trên cổ họng Bạch Thuật Xuyên bay vào trong 'Huyết Hồn đao'.
Bạch Thuật Xuyên co giật, hai mắt trợn trừng kinh hãi, trong cổ họng phát ra tiếng ục ục.
Sư Xuân xoè năm ngón tay, 'Giảo Tiên lăng' hào quang lóe lên, tự động mở trói, hóa thành chiếc khăn tay bay về trong tay hắn.
Bóng hắn lóe lên, lượn một vòng quanh Ngô Cân Lượng, ánh đao vun vút, lập tức thấy đầu của năm kẻ đang đứng ngây người rơi xuống đất.
Sau đó lại có năm luồng huyết khí như rồng bay về phía 'Huyết Hồn đao'.
Sáu thi thể không đầu đều khô héo lại với tốc độ cực nhanh có thể thấy bằng mắt thường.
Ngô Cân Lượng trợn lớn hai mắt, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc và nghi ngờ. Hắn biết thanh đao này cực kỳ tà môn, hắn cầm vào còn bị Tà Linh trong đao làm giật mình, nhưng lại không ngờ nó tà môn đến mức này, lại còn khát máu.
Thấy Sư Xuân nhắm mắt lại, Ngô Cân Lượng lo lắng hắn bị Tà Linh ảnh hưởng, vội vàng gọi:
"Sư Xuân, ngươi không sao chứ?"
"Không sao."
Sư Xuân đáp lại rồi cũng mở mắt ra, hắn vừa cảm nhận được Tà Linh trong đao đã chính thức thức tỉnh.
Một đống pháp bảo bị sét đánh hỏng, nghe nói việc sửa chữa khá là phiền phức, không ngờ thanh đao này khôi phục lại thật sự không phiền phức chút nào, chỉ cần hấp thu huyết khí là đủ.
Vừa rồi sau khi thi pháp chính thức xác nhận mối quan hệ chủ - tớ với Tà Linh trong đao, ý chí của hắn thúc giục, Tà Linh trong đao như đang nhe răng cười nhảy múa, khiến uy lực của 'Huyết Hồn đao' tùy tiện bùng nổ.
Ngô Cân Lượng bỗng cảm thấy huyết mạch sôi trào, huyết khí chảy ngược, tâm thần chấn động, vội vàng thi pháp hộ thể.
Càng kinh khủng hơn là, huyết khí của mấy thi thể không đầu kia lại bị rút khô trong nháy mắt, lập tức biến thành thây khô.
Hai cái xác chen chúc nhau ngã xuống, năm cái xác còn lại vẫn đứng thẳng.
Cảm nhận được sự cuồng bạo, mạnh mẽ đang trỗi dậy của Tà Linh trong đao, Sư Xuân lại thử dùng 'Dục Ma công' để áp chế. Kết quả, Tà Linh kia lập tức hoảng sợ chạy tán loạn, dường như muốn thoát ly khỏi thân đao để bỏ trốn. Thân thể huyết khí tà dị vừa mới mạnh mẽ hưng thịnh của nó, lại giống như tình trạng của mấy cái thây khô kia, đang bị cơ thể Sư Xuân điên cuồng hấp thu.
Dần dần, nó muốn chạy trốn cũng không còn sức lực, nhanh chóng trở nên uể oải, giống như đang khóc lóc cầu xin chủ nhân tha thứ, cầu được buông tha.
Sư Xuân lại chậm rãi nhắm mắt, cảm thấy vô cùng khoan khoái khi hấp thu. Hắn có thể cảm giác được sinh cơ trong cơ thể mình đang ngày càng dồi dào, qua đó xác nhận huyết khí mà 'Huyết Hồn đao' hấp thu có thể chuyển hóa thành huyết khí mà chính mình có thể hấp thu. Đây có thể nói là một niềm vui bất ngờ.
Thấy sắp ép khô Tà Linh, hắn mới ngừng vận chuyển 'Dục Ma công', thả cho Tà Linh một con đường sống. Nó vẫn còn hữu dụng, là con gà mái đẻ trứng vàng, không thể thật sự hủy chết được.
Thấy hắn thu lại bảo đao, Ngô Cân Lượng đang cảnh giác canh chừng bốn phía lập tức lại gần hỏi:
"Tình hình thế nào?"
Sư Xuân bình tĩnh nói:
"Đồ đạc trên người bọn chúng đều là của ngươi, xử lý sạch sẽ một chút."
Được thôi, Ngô Cân Lượng lập tức đi lục soát người mấy cái thây khô, đầu tiên là Kiều Vũ Công, còn Sư Xuân lần này thì cảnh giác bốn phía giúp hắn canh gác.
Sau khi hai người nhanh chóng xử lý xong xuôi, xóa sạch dấu vết rồi vội vàng rời đi.
Sư Xuân trở lại khách sạn, liền liên lạc ngay với Nam Công Tử. Sau một hồi trao đổi, hắn đứng lặng trước cửa sổ một lúc.
Cuối cùng hắn vẫn rời phòng, đi đến phòng của Tượng Lam Nhi và Phượng Trì.
Vừa thấy tên này tiến vào phòng mình, Tượng Lam Nhi liền cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Nàng đã nghĩ nhiều rồi, Sư Xuân không còn hứng thú đó nữa. Hắn thấp giọng thông báo với hai người:
"Vừa dò la được chút tình hình, Củng Thiếu Từ chỉ là kẻ chạy việc, người thật sự muốn có 'Phá Hoang Tàn Nhận' là cha hắn, hắn mua là mua cho cha hắn."
Thông thường mà nói, hắn thích nắm giữ bí mật trong tay mình để dành sử dụng sau này, nhưng hắn không biết lời nói trước đó của mình có khiến mẹ con Lan Xảo Nhan hành động hay không, nên nghĩ rằng nếu bên Ma Đạo có thể đối phó được nhà họ Củng thì cũng tốt.
Hai nữ cũng không ngạc nhiên lắm. Phượng Trì vuốt cằm nói:
"Sớm đã nghi ngờ rồi, 'Phá Hoang Tàn Nhận' đối với phần lớn người mà nói cũng không có giá trị gì quá lớn, không đáng để hắn bỏ ra cái giá cao như vậy. Có người đứng sau là chuyện rất bình thường, chỉ không ngờ người đứng sau lại trực tiếp như vậy, đúng là cha hắn."
Nếu đã như vậy, Sư Xuân cũng không nói gì thêm.
Hắn quay lại tập hợp tất cả mọi người của Minh Sơn tông, trả phòng khách sạn, đưa mọi người đến du ngoạn trên chiếc thuyền lầu có hình dạng như tòa cung điện trên biển kia, nói là để mở mang tầm mắt, chuẩn bị vui chơi xong sẽ rời đi.
Ngay sau khi bọn họ đi không lâu, Củng Thiếu Từ liền dẫn người tìm đến chưởng quỹ khách sạn, nói rõ muốn mua bảo vật trong tay người ta.
Chưởng quỹ khách sạn kia không thể nói mập mờ cho qua, chỉ nói đồ vật là mua giùm người khác, và đã bị người ta cầm đi rồi.
Củng Thiếu Từ lại truy hỏi người mua giùm là ai, nhưng chưởng quỹ không chịu nói.
Thấy đối phương dường như không có bối cảnh gì, Củng Thiếu Từ không khách khí nữa, trực tiếp cho người canh giữ hắn, bảo hắn đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, coi như là giam lỏng người này.
Nhưng ngay khi Củng Thiếu Từ vừa trở về bên cạnh cha mình bẩm báo tình hình chưa được bao lâu, thì từ phía khách sạn đã truyền đến tin tức kinh người: chưởng quỹ khách sạn chết rồi, bao gồm cả hai thủ hạ mà hắn phái đến canh chừng, đều bị người giết.
Củng Thiếu Từ giật nảy mình, vội vàng chạy về xem xét, phát hiện cả ba người đều chết trong phòng, đều bị bẻ gãy cổ. Người bên ngoài thậm chí không hề nghe thấy chút động tĩnh nào, mãi đến khi người canh giữ bên ngoài ngửi thấy mùi máu tanh, gõ cửa không thấy ai trả lời, đẩy cửa vào xem mới phát hiện có chuyện không ổn.
Xem ra hung thủ đã vào nhà qua đường cửa sổ, và chắc chắn là một cao thủ.
Củng Thiếu Từ còn chưa kịp hoàn hồn sau vụ việc này, thì đột nhiên lại một tin dữ kinh thiên khác truyền đến: một thủ hạ của cha hắn chạy tới gấp gáp báo tin, nói Củng Nguyên Chi chết rồi, bị người giết.
Củng Thiếu Từ ngoài miệng giận dữ mắng thủ hạ nói hươu nói vượn, nhưng vẫn tức tốc chạy về nơi ở của cha, phát hiện ông đã ngã trong vũng máu, ngay cả trán cũng bị người đập nát.
Điều quỷ dị là, đám tùy tùng ngoài cửa không hề thấy hung thủ. Nghe trong phòng có tiếng 'phanh' vang lên, họ vội xông vào xem xét thì phát hiện cơ thể Củng Nguyên Chi vẫn còn đang co giật, nhưng hung thủ đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Sau cơn bi phẫn, Củng Thiếu Từ lại cảm thấy sợ hãi. Nếu không phải bị biến cố bên khách sạn thu hút đi, hắn thật không biết mình sẽ có kết cục gì ở chỗ của cha.
Mẹ con Lan Xảo Nhan cũng ở cùng khách sạn, bị động tĩnh hỗn loạn, gấp gáp trong khách sạn làm kinh động. Không thấy Củng Thiếu Từ đến báo tin, họ liền tự mình ra ngoài xem xét tình hình.
Không dò hỏi thì thôi, sau khi tìm hiểu tình hình, cả hai mẹ con đều chấn kinh. Người chết lại là con trai của Hữu Bật Hầu ở Thiệm Bộ châu, kẻ nào lại to gan đến vậy?
Khỏi phải nói, chỉ riêng việc có thể giết người ngay dưới mí mắt hộ vệ mà không để lộ hành tung, tuyệt đối không phải người thường có thể làm được.
Củng Thiếu Từ vừa lúng túng vừa rối bời, đã không còn tâm trí nào để bận tâm đến hai mẹ con họ nữa.
Hai mẹ con cũng chỉ có thể khuyên hắn nén bi thương, không nên ở lại hiện trường quá lâu, nên về phòng mình trước rồi hãy nói. Đồng thời, họ liên hệ người của Bác Vọng lâu ở đây, nhờ hỗ trợ liên lạc với Miêu Định Nhất, chuyển báo tình hình bên này.
Sau khi thông báo ra ngoài, bóng lưng yểu điệu của Lan Xảo Nhan đứng lặng trước cửa sổ, thật lâu không nói. Nàng nhớ lại lời nhắc nhở trước đó của Sư Xuân, liệu có liên quan không? Chẳng lẽ Sư Xuân biết điều gì đó? Miêu Diệc Lan đi đi lại lại một hồi lâu, chợt đến bên cạnh mẹ, mặt đầy kinh ngạc và nghi ngờ hỏi:
"Mẹ, nếu lời nhắc nhở trước đó của Sư Xuân thật sự là muốn chúng ta giữ khoảng cách với nhà họ Củng, mà ngay sau đó Củng thúc thúc liền bị giết, liệu hai chuyện này có phải là trùng hợp không?"
Lan Xảo Nhan lập tức quay đầu nhìn con gái chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng nói:
"Không có chứng cứ thì đừng nói bừa! Lời này nếu để người khác nghe thấy, sẽ hại chết hắn đó. Ngươi ít nhất phải hiểu rõ một điều, hắn không có thực lực để giết Củng Nguyên Chi, thậm chí tư cách đến gần còn không có. Ngươi chỉ cần biết người giết chắc chắn không phải hắn là được. Nếu người ta thật sự tốt bụng nhắc nhở chúng ta, chúng ta càng không thể nói hươu nói vượn hại người ta, hiểu chưa?"
Miêu Diệc Lan cắn môi, khẽ gật đầu 'vâng' một tiếng.
Lan Xảo Nhan lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài:
"Người chết không phải người bình thường, là con trai của Hữu Bật Hầu ở Thiệm Bộ châu. Giờ khắc này, e rằng không một ai trên đảo có thể tùy tiện rời đi, dù đi cũng sẽ bị điều tra. Chúng ta e là phải tạm thời ở lại đây một thời gian nữa, và chúng ta chắc chắn cũng sẽ bị tra hỏi. Lan Lan, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, trong lòng con phải nắm chắc đấy!"
Một cơn phong ba cứ như vậy đột ngột nổi lên.
Đầu tiên, một số lượng lớn nhân mã từ Vương Đình của Thiệm Bộ châu đóng ở Tốn Môn trên đảo đã kéo đến, có thể nói là thiên quân vạn mã.
Trên đảo lập tức được bố trí pháp trận, ngăn chặn mọi liên lạc bằng Tử Mẫu phù ra bên ngoài.
Miêu Định Nhất cũng đến bên cạnh hai mẹ con vào lúc này. Lúc này mẹ con Lan Xảo Nhan mới biết một chưởng quỹ khách sạn khác cũng bị giết, chính là chưởng quỹ khách sạn đã mua 'Phá Hoang Tàn Nhận'.
Mà Củng Nguyên Chi cũng vừa hay muốn có 'Phá Hoang Tàn Nhận', đây là trùng hợp sao? Hai mẹ con vì chuyện này mà vô cùng lo sợ.
Bất cứ ai có chút đầu óc đều ý thức được món 'Phá Hoang Tàn Nhận' kia có lẽ không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Có những lời không tiện nói với người ngoài, Lan Xảo Nhan lại kể cho Miêu Định Nhất nghe chuyện Sư Xuân đã ngầm cảnh báo họ trước đó.
Miêu Định Nhất suy nghĩ một chút, căn dặn hai mẹ con: có thể là do các ngươi tự mình nghĩ nhiều rồi, cứ coi như không biết gì hết là được. Sau đó, hắn nhờ đám thủ vệ Vương Đình đang phong tỏa hòn đảo tạo điều kiện thuận lợi, đưa vợ và con gái rời đi trước.
Đám người Sư Xuân đang ở trên thuyền lầu, không một ai may mắn thoát khỏi, toàn bộ bị bắt đi thẩm vấn. Vụ mua bán 'Phá Hoang Tàn Nhận' nằm trong diện điều tra trọng điểm.
Để xác minh tính thật giả của vụ mua bán, khoản tiền kếch xù mà Sư Xuân vừa nhận được cũng bị lấy ra trong quá trình thẩm vấn.
Nam Công Tử không ngồi yên nhìn, đã tìm mọi cách. 'Nhân phẩm' tích lũy được từ ván cược lớn lần này cũng phát huy tác dụng cực lớn vào lúc này. Không ít người bắt đầu nhúng tay vào giúp đỡ, đám người Sư Xuân rất nhanh đã được bảo lãnh ra ngoài, đồng thời cũng rũ sạch được quan hệ.
Lý do là vì trên chiếc thuyền lầu kiểu cung điện có rất nhiều nhân chứng, có thể chứng minh vào thời điểm án mạng xảy ra, đám người Sư Xuân đang vui chơi trên thuyền.
Nếu không có bằng chứng ngoại phạm này, nhóm bạn bè kia của Nam Công Tử cũng chưa chắc dám nhúng tay vào việc này, dù sao người chết cũng là con trai của Hữu Bật Hầu.
Tuy nhiên, khoản tiền 5 tỷ từ việc buôn bán 'Phá Hoang Tàn Nhận' kia lại không được trả lại cùng lúc, nói là cần phải giữ lại chờ điều tra xong mới tính.
Trên tầng cao nhất của thuyền lầu, tại chỗ dựa lan can, Nam Công Tử và Sư Xuân đứng sóng vai, đón gió thì thầm.
"Khoản tiền kia ngươi không cần lo lắng. Bảo vật là do các ngươi dùng bản lĩnh thắng được, mua bán cũng là giao dịch bình thường. Bọn họ đều nói không có vấn đề gì rồi, cũng đã đảm bảo chờ cơn sóng gió này qua đi, sẽ để bên Vương Đình sớm hoàn trả lại. Vấn đề hiện tại là, ngươi bị dính líu vào hai vụ án mạng kỳ quặc này, nhà họ Củng có giận cá chém thớt sang ngươi hay không thì không biết, nhưng Củng Thiếu Từ thì đúng là bị ngươi đắc tội rồi. Lần này ngươi gây chú ý quả thực hơi lớn, trong Thần Hỏa vực lại có nhiều người chết vì ngươi như vậy, đều là những chuyện giải quyết không quá sạch sẽ, không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm ngươi đâu. Gần đây nên khiêm tốn một chút, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Ngươi có nhiều tiền như vậy trong tay, đủ để ăn sung mặc sướng, cứ an tâm ẩn mình một thời gian đi. Có chuyện gì thì liên lạc ta, ta sẽ sắp xếp người giúp các ngươi chạy việc."
Sau khi Sư Xuân hắng giọng, hắn có chút thất thần, trong đầu nghĩ đến nguyên nhân cái chết của Củng Nguyên Chi. Ban đầu hắn tưởng là do nhánh Thiên Dịch của Ma Đạo làm, nhưng Tượng Lam Nhi lại nói rõ không phải, cấp trên thậm chí còn đang hỏi thăm các nàng về tình hình liên quan. Vậy thì là ai làm?
Lan Xảo Nhan:
"Ta làm sao biết được? Nếu có thể nói thẳng thì hắn chắc chắn đã nói rồi, nhưng hắn đã thẳng thắn bày tỏ ý tứ rất đơn giản, là không hy vọng chúng ta qua lại quá gần gũi với Củng Thiếu Từ."
Miêu Diệc Lan do dự một chút rồi hỏi:
"Không phải là ăn dấm sao?"
Lan Xảo Nhan liếc nhìn con gái, "Ngươi không biết hắn xuất thân thế nào à? Với loại người như hắn, nếu thật sự ăn dấm thì sẽ làm rõ ràng như vậy sao? Sẽ chạy đến trước mặt chúng ta nói rõ là hắn đang ghen à? Ta đã nói với ngươi rồi, trong xương cốt hắn là người có tình nghĩa."
Nói xong lại trầm tư lẩm bẩm, "Củng Thiếu Từ có thể có vấn đề gì nhỉ? Chướng mắt nhân phẩm của Củng Thiếu Từ sao? Xem ra chuyện này quả thực phải để cha ngươi đi dò la xem sao."
Sư Xuân và Ngô Cân Lượng vừa rời khỏi khách sạn bên này chưa được bao xa, chợt có một đệ tử Vô Kháng sơn xuất hiện ngăn cản bọn hắn.
Tại sao vừa nhìn đã biết là đệ tử Vô Kháng sơn? Bởi vì đối phương mặc trang phục của môn phái Vô Kháng sơn, hai người chắc chắn không lạ gì trang phục Vô Kháng sơn, nhưng người này trông có chút lạ mặt, dù sao bọn hắn cũng không thể nhận biết hết tất cả đệ tử Vô Kháng sơn.
Người tới chắp tay với hai người:
"Hai vị sư thúc, Tông chủ mời đến."
Hai người khẽ giật mình, Ngô Cân Lượng nghi ngờ hỏi:
"Biên Duy Anh đến rồi à?"
Người tới gật đầu cười, đưa tay ra hiệu:
"Xin mời đi theo ta."
Sư Xuân và Ngô Cân Lượng nhìn nhau một cái, quả thực không từ chối, trực tiếp đi theo hắn, chỉ là Ngô Cân Lượng thuận tay lấy ra một cái hồ lô đeo lên lưng.
Nhóm ba người không đi về hướng hòn đảo, mà đi về phía bờ biển.
Đi dọc bờ biển qua một khu vực bãi cát, tiến vào một vùng đá ngầm, thấy đường đi càng lúc càng lệch, Sư Xuân và Ngô Cân Lượng lại nhìn nhau.
Sau đó, Sư Xuân lấy ra một chiếc khăn tay che miệng mũi, Ngô Cân Lượng cũng mở nắp hồ lô, hai người vừa đi vừa quan sát bốn phía.
Không thấy bóng dáng ai khác, Sư Xuân đột nhiên dừng lại, "Rốt cuộc là đi đâu?"
Ngô Cân Lượng cũng dừng lại, tự động quay lưng lại với Sư Xuân để quan sát.
Người tới chỉ vào một hòn đảo nhỏ cách đó không xa trên mặt biển, "Ở ngay trên đảo."
Sư Xuân kỳ quái nói:
"Tông chủ không phải nói đời này không muốn gặp lại ta sao? Sao đột nhiên lại chủ động muốn gặp, không có lừa gạt chứ? Ta không đi, muốn gặp thì ngươi bảo chính nàng đến đây."
Người tới tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, thở dài nói:
"Được rồi, các ngươi chờ đó, ta đi thông báo một tiếng."
Nói xong liền bay vút về hướng hòn đảo.
Không còn người ngoài, Ngô Cân Lượng thấp giọng hỏi:
"Tình hình thế nào?"
Sư Xuân:
"Không biết. Nếu không phải Biên Duy Anh thì cũng chẳng có gì đáng lo. Kẻ dám đối với hạng người như chúng ta mà giở trò lén lút thế này, cũng chẳng phải dạng gì có thể đặt lên bàn, không làm gì được chúng ta đâu."
Ngô Cân Lượng ngẫm lại cũng thấy đúng, bây giờ trong cơn nóng giận, hắn còn dám đối đầu với Củng Thiếu Từ.
Chờ trong giây lát, từ trong làn nước biển va đập vào đá ngầm xung quanh, bỗng nhiên vù vù mấy bóng người nhảy lên, lăng không rơi xuống, trong nháy mắt đã bao vây hai người.
Người rơi xuống trước mặt Sư Xuân chính là kẻ hắn rất quen thuộc, không ai khác, chính là Bạch Thuật Xuyên với vẻ mặt cười cợt bỉ ổi. Những kẻ vây quanh bọn hắn chính là đám người Kiệt Vân Sơn, người mặc y phục đệ tử Vô Kháng sơn lúc nãy cũng ở trong đó.
"Sư Xuân, đã lâu không gặp."
Bạch Thuật Xuyên cười lạnh liên tục, sau đó nghiêng người cung kính mời một người phía sau bước lên.
Kiều Vũ Công nhảy lên tảng đá ngầm bên này, nhìn chằm chằm Sư Xuân một lát, cũng cười lạnh một hồi.
Bọn hắn đã chờ đợi từ lâu và hạ quyết tâm, thề phải bóp chết Sư Xuân ngay từ khi hắn còn chưa đủ lông đủ cánh, nhất là sau khi xem trận tỷ thí ở Luyện Khí giới. Nếu để hắn trưởng thành, chắc chắn sẽ trở thành hậu hoạn cho Kiệt Vân Sơn, huống chi lần này vẫn là phụng mệnh đến.
Trước đó bọn hắn tìm không được cơ hội ra tay, cứ canh chừng chờ đợi, cuối cùng cũng chờ được lúc Sư Xuân và Ngô Cân Lượng ra ngoài, tách khỏi đám đông, thế là quả quyết xuất kích.
Sư Xuân:
"Ngươi là vị nào của Kiệt Vân Sơn?"
Kiều Vũ Công:
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta rất có hứng thú với ba món bảo vật mà các ngươi đoạt được giải nhất kia. Giao chúng ra đây thì có thể giữ được mạng, hiểu chưa?"
Sư Xuân:
"Các ngươi có phải đã không tìm hiểu kỹ những gì chúng ta đã trải qua trong Thần Hỏa vực không?"
Ngô Cân Lượng hắc hắc cười một tiếng.
Thấy dáng vẻ ung dung của hai người, Kiều Vũ Công hừ một tiếng, "Người ta đều nói các ngươi lá gan không nhỏ, hôm nay xem ra, quả thực gan rất lớn."
Bạch Thuật Xuyên đứng bên cạnh nói:
"Sư thúc, nói nhảm với hắn làm gì, cứ bắt lại trước rồi tính, không sợ hắn không giao ra."
Nghĩ đến nỗi nhục phải chịu trong tay Sư Xuân trước đây, mặt hắn đã nở nụ cười dữ tợn.
Sư Xuân quay đầu nhìn lướt qua những kẻ xung quanh, bình tĩnh nói:
"Chỉ có bảy người các ngươi thôi sao?"
Kiều Vũ Công:
"Thế này đã là quá coi trọng các ngươi rồi. Bảo vật là tự các ngươi giao ra, hay để chúng ta động thủ?"
Ngô Cân Lượng đang quay lưng với Sư Xuân chợt quay đầu lại nói:
"Đại đương gia, hai tên đối diện ngươi là sơ hở, ngươi tự xem mà xử lý."
Sư Xuân ừ một tiếng, "Bên khách sạn e là sắp có chuyện, phải mau chóng quay về."
Vừa dứt lời, chiếc khăn tay trong tay hắn đã hóa thành một tấm lưới bắn ra, trong nháy mắt trói chặt Kiều Vũ Công và Bạch Thuật Xuyên đang luống cuống tay chân lại với nhau. Hai người trong lưới kinh hãi tột độ, vẫn còn hơi mơ hồ.
Mà năm người còn lại ở bốn phía thì lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, trong cổ họng có kẻ phát ra tiếng ô ô kỳ quái.
Sư Xuân phất tay, hồng quang lóe lên, bóng người nhoáng một cái, hồng quang trên tay đã dừng lại nơi trái tim Kiều Vũ Công, một thanh đao màu đỏ sậm cắm vào ngực hắn.
Kiều Vũ Công đột nhiên mở trừng hai mắt, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, lại có cả một loại sợ hãi khác lạ.
Hai mắt Sư Xuân cũng hơi trợn lớn, chỉ thấy Kiều Vũ Công trước mặt đang khô héo lại với tốc độ cực nhanh mắt thường có thể thấy được. Hắn không chỉ nhìn thấy huyết khí màu sương đỏ từ vết thương của Kiều Vũ Công rót vào thân đao, mà còn cảm nhận được 'Huyết Hồn đao' trên tay đang hút lấy huyết khí trong cơ thể Kiều Vũ Công.
Đồng thời hắn còn cảm nhận được khí linh đang ngủ say trong đao dường như có dấu hiệu thức tỉnh.
Đến khi 'Huyết Hồn đao' ngừng hấp thu, Kiều Vũ Công chỉ trong thoáng chốc đã biến thành một cái thây khô da bọc xương.
Bạch Thuật Xuyên bị trói chung với Kiều Vũ Công, cứ thế trơ mắt nhìn sư thúc của mình biến thành thây khô ngay trước mặt, suýt nữa thì sợ đến hồn phi phách tán. Hắn dùng hết pháp lực cũng không thoát ra được, tấm lưới còn siết vào người hắn tạo thành từng vệt máu.
Điều quỷ dị là, hắn cảm thấy huyết khí của mình đang cuồn cuộn trào dâng, cảm giác sinh cơ đang trôi đi theo vết thương. Liếc mắt nhìn, hắn chỉ thấy có sương máu từ vết thương bay ra, trôi về phía thanh đao đang cắm trên người sư thúc. Hắn sợ đến gan mật run rẩy, răng va vào nhau lập cập nói:
"Sư Xuân, Xuân huynh, mọi việc đều có thể thương lượng, điều kiện gì cũng nói được..."
Sư Xuân liếc nhìn hắn. Trước khi giết Kiều Vũ Công, có lẽ còn có khả năng cân nhắc thương lượng, nhưng người đã giết rồi, còn đàm phán thế nào nữa? Hắn bây giờ tuy đã có lực lượng, nhưng cũng không tự đại đến mức cho rằng mình có thể đối kháng với đại phái số một của Sinh Châu.
Rút đao ra khỏi thây khô, nhìn từng luồng sương máu từ người Bạch Thuật Xuyên bay ra theo sau, hắn không khỏi cẩn thận thi pháp cảm nhận biến cố thần kỳ trong thanh đao.
Bạch Thuật Xuyên sợ hãi, đổi lại là ai cũng không muốn ngồi chờ chết, lúc này vội thi pháp chống cự. Khoan hãy nói, thật sự có hiệu quả. Sau khi thi pháp phong bế vết thương, hắn lập tức cắt đứt được dòng huyết khí đang tràn ra ngoài.
Nhưng ánh đao trong tay Sư Xuân lóe lên, mũi đao trực tiếp đâm xuyên qua khe hở của lưới, xuyên thủng cổ họng Bạch Thuật Xuyên.
Rút đao vung ngang, chỉ thấy một luồng huyết khí như mây trôi từ vết thương trên cổ họng Bạch Thuật Xuyên bay vào trong 'Huyết Hồn đao'.
Bạch Thuật Xuyên co giật, hai mắt trợn trừng kinh hãi, trong cổ họng phát ra tiếng ục ục.
Sư Xuân xoè năm ngón tay, 'Giảo Tiên lăng' hào quang lóe lên, tự động mở trói, hóa thành chiếc khăn tay bay về trong tay hắn.
Bóng hắn lóe lên, lượn một vòng quanh Ngô Cân Lượng, ánh đao vun vút, lập tức thấy đầu của năm kẻ đang đứng ngây người rơi xuống đất.
Sau đó lại có năm luồng huyết khí như rồng bay về phía 'Huyết Hồn đao'.
Sáu thi thể không đầu đều khô héo lại với tốc độ cực nhanh có thể thấy bằng mắt thường.
Ngô Cân Lượng trợn lớn hai mắt, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc và nghi ngờ. Hắn biết thanh đao này cực kỳ tà môn, hắn cầm vào còn bị Tà Linh trong đao làm giật mình, nhưng lại không ngờ nó tà môn đến mức này, lại còn khát máu.
Thấy Sư Xuân nhắm mắt lại, Ngô Cân Lượng lo lắng hắn bị Tà Linh ảnh hưởng, vội vàng gọi:
"Sư Xuân, ngươi không sao chứ?"
"Không sao."
Sư Xuân đáp lại rồi cũng mở mắt ra, hắn vừa cảm nhận được Tà Linh trong đao đã chính thức thức tỉnh.
Một đống pháp bảo bị sét đánh hỏng, nghe nói việc sửa chữa khá là phiền phức, không ngờ thanh đao này khôi phục lại thật sự không phiền phức chút nào, chỉ cần hấp thu huyết khí là đủ.
Vừa rồi sau khi thi pháp chính thức xác nhận mối quan hệ chủ - tớ với Tà Linh trong đao, ý chí của hắn thúc giục, Tà Linh trong đao như đang nhe răng cười nhảy múa, khiến uy lực của 'Huyết Hồn đao' tùy tiện bùng nổ.
Ngô Cân Lượng bỗng cảm thấy huyết mạch sôi trào, huyết khí chảy ngược, tâm thần chấn động, vội vàng thi pháp hộ thể.
Càng kinh khủng hơn là, huyết khí của mấy thi thể không đầu kia lại bị rút khô trong nháy mắt, lập tức biến thành thây khô.
Hai cái xác chen chúc nhau ngã xuống, năm cái xác còn lại vẫn đứng thẳng.
Cảm nhận được sự cuồng bạo, mạnh mẽ đang trỗi dậy của Tà Linh trong đao, Sư Xuân lại thử dùng 'Dục Ma công' để áp chế. Kết quả, Tà Linh kia lập tức hoảng sợ chạy tán loạn, dường như muốn thoát ly khỏi thân đao để bỏ trốn. Thân thể huyết khí tà dị vừa mới mạnh mẽ hưng thịnh của nó, lại giống như tình trạng của mấy cái thây khô kia, đang bị cơ thể Sư Xuân điên cuồng hấp thu.
Dần dần, nó muốn chạy trốn cũng không còn sức lực, nhanh chóng trở nên uể oải, giống như đang khóc lóc cầu xin chủ nhân tha thứ, cầu được buông tha.
Sư Xuân lại chậm rãi nhắm mắt, cảm thấy vô cùng khoan khoái khi hấp thu. Hắn có thể cảm giác được sinh cơ trong cơ thể mình đang ngày càng dồi dào, qua đó xác nhận huyết khí mà 'Huyết Hồn đao' hấp thu có thể chuyển hóa thành huyết khí mà chính mình có thể hấp thu. Đây có thể nói là một niềm vui bất ngờ.
Thấy sắp ép khô Tà Linh, hắn mới ngừng vận chuyển 'Dục Ma công', thả cho Tà Linh một con đường sống. Nó vẫn còn hữu dụng, là con gà mái đẻ trứng vàng, không thể thật sự hủy chết được.
Thấy hắn thu lại bảo đao, Ngô Cân Lượng đang cảnh giác canh chừng bốn phía lập tức lại gần hỏi:
"Tình hình thế nào?"
Sư Xuân bình tĩnh nói:
"Đồ đạc trên người bọn chúng đều là của ngươi, xử lý sạch sẽ một chút."
Được thôi, Ngô Cân Lượng lập tức đi lục soát người mấy cái thây khô, đầu tiên là Kiều Vũ Công, còn Sư Xuân lần này thì cảnh giác bốn phía giúp hắn canh gác.
Sau khi hai người nhanh chóng xử lý xong xuôi, xóa sạch dấu vết rồi vội vàng rời đi.
Sư Xuân trở lại khách sạn, liền liên lạc ngay với Nam Công Tử. Sau một hồi trao đổi, hắn đứng lặng trước cửa sổ một lúc.
Cuối cùng hắn vẫn rời phòng, đi đến phòng của Tượng Lam Nhi và Phượng Trì.
Vừa thấy tên này tiến vào phòng mình, Tượng Lam Nhi liền cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Nàng đã nghĩ nhiều rồi, Sư Xuân không còn hứng thú đó nữa. Hắn thấp giọng thông báo với hai người:
"Vừa dò la được chút tình hình, Củng Thiếu Từ chỉ là kẻ chạy việc, người thật sự muốn có 'Phá Hoang Tàn Nhận' là cha hắn, hắn mua là mua cho cha hắn."
Thông thường mà nói, hắn thích nắm giữ bí mật trong tay mình để dành sử dụng sau này, nhưng hắn không biết lời nói trước đó của mình có khiến mẹ con Lan Xảo Nhan hành động hay không, nên nghĩ rằng nếu bên Ma Đạo có thể đối phó được nhà họ Củng thì cũng tốt.
Hai nữ cũng không ngạc nhiên lắm. Phượng Trì vuốt cằm nói:
"Sớm đã nghi ngờ rồi, 'Phá Hoang Tàn Nhận' đối với phần lớn người mà nói cũng không có giá trị gì quá lớn, không đáng để hắn bỏ ra cái giá cao như vậy. Có người đứng sau là chuyện rất bình thường, chỉ không ngờ người đứng sau lại trực tiếp như vậy, đúng là cha hắn."
Nếu đã như vậy, Sư Xuân cũng không nói gì thêm.
Hắn quay lại tập hợp tất cả mọi người của Minh Sơn tông, trả phòng khách sạn, đưa mọi người đến du ngoạn trên chiếc thuyền lầu có hình dạng như tòa cung điện trên biển kia, nói là để mở mang tầm mắt, chuẩn bị vui chơi xong sẽ rời đi.
Ngay sau khi bọn họ đi không lâu, Củng Thiếu Từ liền dẫn người tìm đến chưởng quỹ khách sạn, nói rõ muốn mua bảo vật trong tay người ta.
Chưởng quỹ khách sạn kia không thể nói mập mờ cho qua, chỉ nói đồ vật là mua giùm người khác, và đã bị người ta cầm đi rồi.
Củng Thiếu Từ lại truy hỏi người mua giùm là ai, nhưng chưởng quỹ không chịu nói.
Thấy đối phương dường như không có bối cảnh gì, Củng Thiếu Từ không khách khí nữa, trực tiếp cho người canh giữ hắn, bảo hắn đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, coi như là giam lỏng người này.
Nhưng ngay khi Củng Thiếu Từ vừa trở về bên cạnh cha mình bẩm báo tình hình chưa được bao lâu, thì từ phía khách sạn đã truyền đến tin tức kinh người: chưởng quỹ khách sạn chết rồi, bao gồm cả hai thủ hạ mà hắn phái đến canh chừng, đều bị người giết.
Củng Thiếu Từ giật nảy mình, vội vàng chạy về xem xét, phát hiện cả ba người đều chết trong phòng, đều bị bẻ gãy cổ. Người bên ngoài thậm chí không hề nghe thấy chút động tĩnh nào, mãi đến khi người canh giữ bên ngoài ngửi thấy mùi máu tanh, gõ cửa không thấy ai trả lời, đẩy cửa vào xem mới phát hiện có chuyện không ổn.
Xem ra hung thủ đã vào nhà qua đường cửa sổ, và chắc chắn là một cao thủ.
Củng Thiếu Từ còn chưa kịp hoàn hồn sau vụ việc này, thì đột nhiên lại một tin dữ kinh thiên khác truyền đến: một thủ hạ của cha hắn chạy tới gấp gáp báo tin, nói Củng Nguyên Chi chết rồi, bị người giết.
Củng Thiếu Từ ngoài miệng giận dữ mắng thủ hạ nói hươu nói vượn, nhưng vẫn tức tốc chạy về nơi ở của cha, phát hiện ông đã ngã trong vũng máu, ngay cả trán cũng bị người đập nát.
Điều quỷ dị là, đám tùy tùng ngoài cửa không hề thấy hung thủ. Nghe trong phòng có tiếng 'phanh' vang lên, họ vội xông vào xem xét thì phát hiện cơ thể Củng Nguyên Chi vẫn còn đang co giật, nhưng hung thủ đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Sau cơn bi phẫn, Củng Thiếu Từ lại cảm thấy sợ hãi. Nếu không phải bị biến cố bên khách sạn thu hút đi, hắn thật không biết mình sẽ có kết cục gì ở chỗ của cha.
Mẹ con Lan Xảo Nhan cũng ở cùng khách sạn, bị động tĩnh hỗn loạn, gấp gáp trong khách sạn làm kinh động. Không thấy Củng Thiếu Từ đến báo tin, họ liền tự mình ra ngoài xem xét tình hình.
Không dò hỏi thì thôi, sau khi tìm hiểu tình hình, cả hai mẹ con đều chấn kinh. Người chết lại là con trai của Hữu Bật Hầu ở Thiệm Bộ châu, kẻ nào lại to gan đến vậy?
Khỏi phải nói, chỉ riêng việc có thể giết người ngay dưới mí mắt hộ vệ mà không để lộ hành tung, tuyệt đối không phải người thường có thể làm được.
Củng Thiếu Từ vừa lúng túng vừa rối bời, đã không còn tâm trí nào để bận tâm đến hai mẹ con họ nữa.
Hai mẹ con cũng chỉ có thể khuyên hắn nén bi thương, không nên ở lại hiện trường quá lâu, nên về phòng mình trước rồi hãy nói. Đồng thời, họ liên hệ người của Bác Vọng lâu ở đây, nhờ hỗ trợ liên lạc với Miêu Định Nhất, chuyển báo tình hình bên này.
Sau khi thông báo ra ngoài, bóng lưng yểu điệu của Lan Xảo Nhan đứng lặng trước cửa sổ, thật lâu không nói. Nàng nhớ lại lời nhắc nhở trước đó của Sư Xuân, liệu có liên quan không? Chẳng lẽ Sư Xuân biết điều gì đó? Miêu Diệc Lan đi đi lại lại một hồi lâu, chợt đến bên cạnh mẹ, mặt đầy kinh ngạc và nghi ngờ hỏi:
"Mẹ, nếu lời nhắc nhở trước đó của Sư Xuân thật sự là muốn chúng ta giữ khoảng cách với nhà họ Củng, mà ngay sau đó Củng thúc thúc liền bị giết, liệu hai chuyện này có phải là trùng hợp không?"
Lan Xảo Nhan lập tức quay đầu nhìn con gái chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng nói:
"Không có chứng cứ thì đừng nói bừa! Lời này nếu để người khác nghe thấy, sẽ hại chết hắn đó. Ngươi ít nhất phải hiểu rõ một điều, hắn không có thực lực để giết Củng Nguyên Chi, thậm chí tư cách đến gần còn không có. Ngươi chỉ cần biết người giết chắc chắn không phải hắn là được. Nếu người ta thật sự tốt bụng nhắc nhở chúng ta, chúng ta càng không thể nói hươu nói vượn hại người ta, hiểu chưa?"
Miêu Diệc Lan cắn môi, khẽ gật đầu 'vâng' một tiếng.
Lan Xảo Nhan lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài:
"Người chết không phải người bình thường, là con trai của Hữu Bật Hầu ở Thiệm Bộ châu. Giờ khắc này, e rằng không một ai trên đảo có thể tùy tiện rời đi, dù đi cũng sẽ bị điều tra. Chúng ta e là phải tạm thời ở lại đây một thời gian nữa, và chúng ta chắc chắn cũng sẽ bị tra hỏi. Lan Lan, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, trong lòng con phải nắm chắc đấy!"
Một cơn phong ba cứ như vậy đột ngột nổi lên.
Đầu tiên, một số lượng lớn nhân mã từ Vương Đình của Thiệm Bộ châu đóng ở Tốn Môn trên đảo đã kéo đến, có thể nói là thiên quân vạn mã.
Trên đảo lập tức được bố trí pháp trận, ngăn chặn mọi liên lạc bằng Tử Mẫu phù ra bên ngoài.
Miêu Định Nhất cũng đến bên cạnh hai mẹ con vào lúc này. Lúc này mẹ con Lan Xảo Nhan mới biết một chưởng quỹ khách sạn khác cũng bị giết, chính là chưởng quỹ khách sạn đã mua 'Phá Hoang Tàn Nhận'.
Mà Củng Nguyên Chi cũng vừa hay muốn có 'Phá Hoang Tàn Nhận', đây là trùng hợp sao? Hai mẹ con vì chuyện này mà vô cùng lo sợ.
Bất cứ ai có chút đầu óc đều ý thức được món 'Phá Hoang Tàn Nhận' kia có lẽ không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Có những lời không tiện nói với người ngoài, Lan Xảo Nhan lại kể cho Miêu Định Nhất nghe chuyện Sư Xuân đã ngầm cảnh báo họ trước đó.
Miêu Định Nhất suy nghĩ một chút, căn dặn hai mẹ con: có thể là do các ngươi tự mình nghĩ nhiều rồi, cứ coi như không biết gì hết là được. Sau đó, hắn nhờ đám thủ vệ Vương Đình đang phong tỏa hòn đảo tạo điều kiện thuận lợi, đưa vợ và con gái rời đi trước.
Đám người Sư Xuân đang ở trên thuyền lầu, không một ai may mắn thoát khỏi, toàn bộ bị bắt đi thẩm vấn. Vụ mua bán 'Phá Hoang Tàn Nhận' nằm trong diện điều tra trọng điểm.
Để xác minh tính thật giả của vụ mua bán, khoản tiền kếch xù mà Sư Xuân vừa nhận được cũng bị lấy ra trong quá trình thẩm vấn.
Nam Công Tử không ngồi yên nhìn, đã tìm mọi cách. 'Nhân phẩm' tích lũy được từ ván cược lớn lần này cũng phát huy tác dụng cực lớn vào lúc này. Không ít người bắt đầu nhúng tay vào giúp đỡ, đám người Sư Xuân rất nhanh đã được bảo lãnh ra ngoài, đồng thời cũng rũ sạch được quan hệ.
Lý do là vì trên chiếc thuyền lầu kiểu cung điện có rất nhiều nhân chứng, có thể chứng minh vào thời điểm án mạng xảy ra, đám người Sư Xuân đang vui chơi trên thuyền.
Nếu không có bằng chứng ngoại phạm này, nhóm bạn bè kia của Nam Công Tử cũng chưa chắc dám nhúng tay vào việc này, dù sao người chết cũng là con trai của Hữu Bật Hầu.
Tuy nhiên, khoản tiền 5 tỷ từ việc buôn bán 'Phá Hoang Tàn Nhận' kia lại không được trả lại cùng lúc, nói là cần phải giữ lại chờ điều tra xong mới tính.
Trên tầng cao nhất của thuyền lầu, tại chỗ dựa lan can, Nam Công Tử và Sư Xuân đứng sóng vai, đón gió thì thầm.
"Khoản tiền kia ngươi không cần lo lắng. Bảo vật là do các ngươi dùng bản lĩnh thắng được, mua bán cũng là giao dịch bình thường. Bọn họ đều nói không có vấn đề gì rồi, cũng đã đảm bảo chờ cơn sóng gió này qua đi, sẽ để bên Vương Đình sớm hoàn trả lại. Vấn đề hiện tại là, ngươi bị dính líu vào hai vụ án mạng kỳ quặc này, nhà họ Củng có giận cá chém thớt sang ngươi hay không thì không biết, nhưng Củng Thiếu Từ thì đúng là bị ngươi đắc tội rồi. Lần này ngươi gây chú ý quả thực hơi lớn, trong Thần Hỏa vực lại có nhiều người chết vì ngươi như vậy, đều là những chuyện giải quyết không quá sạch sẽ, không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm ngươi đâu. Gần đây nên khiêm tốn một chút, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Ngươi có nhiều tiền như vậy trong tay, đủ để ăn sung mặc sướng, cứ an tâm ẩn mình một thời gian đi. Có chuyện gì thì liên lạc ta, ta sẽ sắp xếp người giúp các ngươi chạy việc."
Sau khi Sư Xuân hắng giọng, hắn có chút thất thần, trong đầu nghĩ đến nguyên nhân cái chết của Củng Nguyên Chi. Ban đầu hắn tưởng là do nhánh Thiên Dịch của Ma Đạo làm, nhưng Tượng Lam Nhi lại nói rõ không phải, cấp trên thậm chí còn đang hỏi thăm các nàng về tình hình liên quan. Vậy thì là ai làm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận