Sơn Hải Đề Đăng

Chương 391: Sư Xuân đả thương

Không biết sự kinh khủng này, trước đây chưa từng đến đảo Hồ Tâm, nhớ lại những truyền thuyết kinh dị trong quá khứ, Sư đại đương gia có đánh chết cũng không muốn đi.
Thật sự bị người ép phải đến đó một chuyến, sau khi tự mình đối mặt với cái gọi là kinh khủng đó, hắn phát hiện cũng chỉ có vậy, nhất là hành vi khó tha thứ của cửu gia.
Nhưng lời hắn vừa nói ra, lập tức khiến những người bên cạnh giật mình, vất vả lắm mới trốn thoát được, lại định quay lại làm gì, đúng là không muốn sống nữa mà.
Đừng nói Hứa An Trường không hiểu, mà ngay cả Ngô Cân Lượng cũng trừng lớn mắt khó tin.
Chẳng qua Ngô Cân Lượng tự nhận khá hiểu Sư Xuân, biết vị đại đương gia này không có lợi thì không dậy sớm.
Có thể khiến vị đại đương gia này cam tâm mạo hiểm lớn như vậy, thì lợi ích phải cực kỳ lớn, chút lợi nhỏ nhặt chắc chắn không thể sai khiến hắn được, bởi vì không đáng. Giá trị bản thân của họ bây giờ đã không còn như hồi ở đất lưu đày nữa, muốn tiền có tiền, muốn mỹ nhân có mỹ nhân, muốn pháp bảo có pháp bảo, việc vì mấy bữa cơm no mà liều mạng chắc chắn không làm.
Ngày xưa, một trăm Đàn Kim đã đủ khiến hai người họ bán mạng, bây giờ cho dù có người bỏ ra một trăm vạn cũng vô dụng, ngày lành của hai người thực ra cũng chỉ mới bắt đầu không lâu, lòng người đúng là dễ thay đổi.
Ngay khi họ đang mắt lớn trừng mắt nhỏ, Sư Xuân ra hiệu với Hứa, Vưu:
"Hai ngươi đi cùng ta."
"Ơ..."
Hứa, Vưu đồng thanh, nhìn nhau rồi nhìn Sư Xuân, ai cũng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Sư Xuân vốn dĩ không quan tâm họ có muốn hay không, đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi, hai người các ngươi chưa đủ lông đủ cánh, chưa làm được gà cũng chưa làm được chim, đến bước này rồi, không nghe Lão Tử, đảm bảo các ngươi không có đường sống, mọi chuyện đã đến mức này, lối ra kia và cửa ải ma đạo, vốn không phải chuyện có thể lựa chọn có làm hay không.
Hắn quay lại nói với Ngô Cân Lượng:
"Ngươi cùng những người khác cứ ở đây chờ tin ta."
Ngô Cân Lượng cũng có chút lưỡng lự, hắn cũng sợ nguy hiểm, cũng sợ chết, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng nói:
"Hay là ta đi cùng ngươi, còn có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Hai huynh đệ từng trải qua rất nhiều nguy hiểm cùng nhau, hiểu rõ sự đời, đôi khi phối hợp ăn ý còn hơn tu vi cao thâm.
"Các ngươi bịt kín cái hang này, động tác nhỏ thôi."
Sư Xuân chỉ cái hang sau lưng, trực tiếp sai bảo Hứa, Vưu, sau đó phất tay ra hiệu cho Ngô Cân Lượng đi qua một bên nói chuyện, hắn không thể cứ thế phủi mông bỏ đi, quả thực có chuyện cần giao phó cho Ngô Cân Lượng.
Hứa, Vưu có thể làm gì? Đưa mắt nhìn hai người đi ra, họ cũng vào hang, thấy Vu San San nằm bất động trên đất.
Hai người vội nhìn quanh, sau đó ngồi xổm xuống bên Vu San San thăm dò, hệt như làm giặc, sau khi kiểm tra mới phát hiện đúng là chết không thể chết lại.
Bọn họ không biết lúc Vu San San còn sống đã trải qua chuyện gì, hay nói đúng hơn là không biết Sư Xuân đã làm gì với Vu San San, hiện giờ cũng không tiện xem xét kỹ di hài của Vu San San, chỉ có thể ra ngoài rồi bẩm báo sau.
Sau đó hai người đi từ trong hang ra ngoài, nhanh chóng lấp hang, cố tránh tạo ra động tĩnh lớn.
Đi xa khỏi đám người, Ngô Cân Lượng nghi hoặc hỏi ở trên một ngọn núi:
"Sư Xuân, ngươi sẽ không còn muốn nhòm ngó di vật của chư thần trong Địa Tâm tháp chứ?"
Hỏi thẳng vào vấn đề cốt lõi, hắn không tin Sư Xuân vì Chân Nhi mà mạo hiểm, nói dễ nghe cho người ngoài nghe là được rồi, ai mà chẳng biết rõ cái đuôi của ai.
Sư Xuân hỏi lại hắn:
"Nếu có cơ hội lấy được, thì sao không lấy?"
Nghe vậy, Ngô Cân Lượng trầm ngâm, do dự nói:
"Ý ngươi là nói cửu gia đó? Hắn quả thực có hơi kỳ quái."
Sư Xuân:
"Chỉ là có hơi kỳ quái thôi sao? Hắn không ra tay, chẳng lẽ đám lão quái khác không thể ra tay sao? Thái độ của cửu gia đại diện cho toàn bộ Địa Tâm tháp, cho nên không phải riêng mình hắn kỳ quái, mà là toàn bộ lão quái trong Địa Tâm tháp đều kỳ quái, cửu gia dường như không dám ra tay!"
Ngộ ra điều gì, Ngô Cân Lượng đã hiểu, nói cách khác, đám lão quái trong Địa Tâm tháp không dám ra tay, hắn kỳ lạ hỏi:
"Vì sao lại như vậy? Nhưng mà truyền thuyết trước đây dù sao vẫn còn đó, lỡ chúng ta nghĩ nhiều thì sao?"
Sư Xuân:
"Chẳng phải ta đã hứa với Chân Nhi sẽ đi cầu hôn sao, trước bị người ta phá, bây giờ tiếp tục cũng nên rồi. Nếu thật sự chúng ta nghĩ nhiều, thì ta ra ngoài chuẩn bị sính lễ, đến lúc đó chúng ta lại chạy cũng không muộn."
Ngô Cân Lượng đã hoàn toàn hiểu rõ, chính là đi dò xét tình hình, có thể ra tay thì tàn nhẫn kiếm bộn, tình hình không đúng thì bỏ chạy, vẫn là phong cách trước sau như một của bọn họ từ hồi còn ở đất lưu đày, không hề thay đổi.
Nhưng hắn vẫn có chút lo lắng:
"Ngươi cứ nghĩ là đi được thì đi, ta sợ bọn họ không dễ nói chuyện như vậy đâu."
Sư Xuân:
"Vị cửu gia kia đâu phải người khó nói chuyện, một đám người chạy đến nhà bọn họ đánh giết người thân, mà họ vẫn có thể phân biệt phải trái, không có lý do gì mà với ta đi cầu hôn lại trở mặt cả? Nói thật, nếu không phải thấy hắn dễ nói chuyện, ta còn thật không dám đến lần nữa."
Lời thì có vẻ cẩu thả nhưng đạo lý không cẩu thả, quả thực là như vậy, Ngô Cân Lượng gật gật đầu, chợt lại tỉnh ngộ nói:
"Nếu không có nguy hiểm gì, vậy sao không cho ta đi cùng? Đại đương gia, ngươi chẳng lẽ muốn độc chiếm sao?"
Sư Xuân không thèm nhiều lời với hắn:
"Dò xét tình hình, không cần thiết cả hai chúng ta đều mạo hiểm. Hứa, Vưu biết chỗ của các ngươi, có biến thì cứ chạy thôi, chúng ta đi rồi, ngươi lập tức mang theo đám người Minh Sơn tông đổi chỗ ở, để lại bản chỉ đường là được, chuyện có làm được thì tự nhiên ta sẽ liên lạc với các ngươi.
Nếu đến khi lối ra mở mà vẫn không thấy ta về thì đừng chờ nữa, ngươi cứ việc mang họ đến lối ra mà chạy.
Đám người ở lối ra kia, cùng lắm là bắt các ngươi lại thôi, khi chưa rõ tình hình thì sẽ không giết đâu. Nhớ kỹ, chỉ cần không lộ ra bí mật thần hỏa là có thể bảo mệnh, càng gần thời điểm kết thúc ra ngoài, càng bớt chịu tội. Sau khi ra khỏi đây, mọi chuyện không còn do bọn họ định đoạt nữa, Nam công tử đâu phải kẻ dễ bị bắt nạt, chắc chắn sẽ ra tay moi móc các ngươi.
Nếu ta không ra được, thì mọi chuyện cơ bản là kết thúc ở ta thôi. Đối với ngươi, mọi chuyện khác đều có thể gạt bỏ được, chỉ có liên quan đến ma đạo thì hơi phiền phức, ai, lúc đó ngươi thật không nên đi theo ta vào con đường ma đạo này. Nói nhiều cũng vô dụng, còn lại, chỉ có thể xem bản thân tự làm thôi."
Ngô Cân Lượng đau răng như thể đang nhếch miệng:
"Lại đang dặn dò hậu sự đấy à, quay lại còn nói mình cố nhiều hơn, muốn chia thêm nhiều hơn đúng không? Đi đi, dù sao cuối cùng chia như nào chẳng phải do ngươi quyết định."
Sư Xuân không để ý tới điều đó, mặt nhìn phương xa, khẽ nói:
"Nếu đúng là có cơ hội lớn, loại cơ hội này có lẽ cả đời này không còn lần thứ hai đâu, bỏ qua ta không cam tâm. Đạo lý lớn ta không hiểu, ta chỉ biết là có những cơ hội nếu bỏ qua, thì chúng ta đã không sống đến ngày hôm nay. Cân Lượng, chúng ta đều phải sống sót, đều phải cẩn thận sống sót."
Có những lời, có lẽ chỉ có những ai từng giãy giụa cầu sinh trong tuyệt cảnh suốt một thời gian dài, lại tận mắt nhìn những người khác có một cuộc sống tốt đẹp mới có thể hiểu được, mới hiểu được sự không cam lòng trước số phận.
Nói xong lời này hắn liền xoay người rời đi, xuống núi vẫy gọi Hứa, Vưu rồi trực tiếp đi.
Thế là đám người Chử Cạnh Đường không rõ lại vây quanh Ngô Cân Lượng hỏi đại đương gia đi đâu, tình hình thế nào.
Ngô Cân Lượng mặt không chút vui vẻ nào, chỉ bình thản đáp một câu:
"Đổi chỗ, theo ta đi!"
Sau đó liền dẫn cả đám người rời đi.
Một đám người theo sau còn miên man nghĩ ngợi, rốt cuộc thì trong hang động vừa rồi đã xảy ra chuyện gì giữa hai người.
Ở lối ra, lại càng thêm náo nhiệt.
Sau khi thế lực đáng sợ ở cấm địa ra tay, không thể không từ bỏ các đại phái lại phái một số người quay về lối ra báo tin.
Không giống với những lần báo tin trước đây, lần này là thông báo với trưởng lão của các phái, năng lực của chúng ta có hạn, không có cách nào khác, muốn bỏ cuộc tìm kiếm Sư Xuân thì đồng nghĩa với việc từ bỏ tìm kiếm bí pháp thần hỏa. Nói thẳng ra là biết không tìm được, nhưng lại không muốn chịu trách nhiệm, muốn nghe ý kiến của trưởng lão, nếu trưởng lão nhất định bắt tiếp tục tìm kiếm thì bọn họ tiếp tục phí sức vô ích thôi, còn nếu không bắt tìm nữa, thì bọn họ lại như khi mới vào Thần Hỏa Vực, tiếp tục tự đi tìm thần hỏa của mình.
Nhân sinh nhiều lúc cứ phải mù quáng cố gắng như vậy, vất vả mà chẳng làm được gì.
Đám người Thiên Nham tông cũng đi theo trở về, Cung Thời Hi đứng bên cạnh nghe ngóng.
Hắn đã không còn hy vọng giành được vị trí quán quân, tin theo phương pháp tìm thần hỏa tà đạo của một người qua đường, chạy gãy chân mà chẳng tìm được thần hỏa thì thôi đi, còn phí phần lớn thời gian, biết rõ cố gắng nữa cũng vô ích.
Vì vậy cũng không cần phải cố nữa, hiện tại điều duy nhất có thể làm, vẫn là ngăn cản người khác giành ngôi quán quân, ngăn Sư Xuân đoạt giải nhất.
Nhưng tình hình hiện tại lại khác, Sư Xuân đã biến mất không dấu vết trong cấm địa, hắn lại muốn tìm ra là rất không thể, người của các phái gặp khó khăn trắc trở cũng không dễ bị xúi giục, cùng hắn mù tìm không bằng ở cửa ra này nghe ngóng tin tức rồi đưa ra quyết định.
Các phái vừa báo tin nhân viên nắm được việc Lý Hồng Tửu gặp trọng thương, tin tức vừa báo ra không lâu, một nhóm người ngựa của Diễn Bảo tông liền rầm rập chạy tới.
Thấy trong đám đệ tử không có bóng dáng Lý Hồng Tửu, trưởng lão Diễn Bảo tông giật mình đứng lên, không cần một đám đệ tử hành lễ bái kiến, liền xông vào hỏi:
"Sư thúc của các ngươi đâu?"
Nghiễm Hạo Du chắp tay, mặt mày ủ rũ nói:
"Sư thúc bị Sư Xuân đả thương, đang chữa thương, sai chúng ta về báo cáo tình hình với trưởng lão."
"Hả?"
"Á?"
"Ách."
Tất cả các trưởng lão đang nghe đều đồng loạt phát ra những âm thanh kỳ lạ, nhà bọn hắn báo tin nói là có thể một tồn tại đáng sợ ra tay đả thương Lý Hồng Tửu, sao ở đây lại thành Sư Xuân đả thương Lý Hồng Tửu rồi.
Là đệ tử nhà mình nói dối, hay là đệ tử Diễn Bảo tông đang nói dối?
Theo lý mà nói đều không phải, đệ tử một nhà nói dối còn có thể hiểu được, không thể cả lũ đều nói dối được, đệ tử Diễn Bảo tông có vẻ cũng không đáng để lừa dối các trưởng lão chuyện này, cho nên mới xuất hiện một loạt động tĩnh kỳ lạ như vậy.
Trưởng lão Diễn Bảo tông ngẩn người một chút, trước thở phào nhẹ nhõm, xác định Lý Hồng Tửu còn sống là được, các phái khác vừa đưa tin về đều không ai xác định được Lý Hồng Tửu sống chết, chợt lại chỉ vào mũi Nghiễm Hạo Du trách móc:
"Nói năng cho cẩn thận, rốt cuộc là ai đả thương sư thúc của các ngươi?"
Nghiễm Hạo Du vẻ mặt kiên định nói:
"Sư Xuân!"
Trưởng lão không nhịn được vuốt râu nhìn về phía đệ tử khác, lại không nhịn được nhìn về phía đệ tử các phái đến báo tin trước đó, giống như muốn tìm được chút manh mối nào đó.
Mà nhóm đệ tử sau cũng đang nhìn nhau, tựa hồ không hiểu Nghiễm Hạo Du vì sao muốn nói dối.
Trưởng lão Thử Đạo sơn Kim Quý Kỳ không nhịn được ngậm miệng, hỏi Nghiễm Hạo Du:
"Ngươi tận mắt thấy Sư Xuân đả thương Lý Hồng Tửu?"
Nghiễm Hạo Du cũng chỉ liếc hắn một cái, không trả lời, mà nhìn ý trưởng lão nhà mình, chưa được trưởng lão cho phép, hắn sẽ không nói bừa.
Mà trưởng lão nhà hắn cũng không nhịn được nhấn mạnh một tiếng:
"Các ngươi tận mắt thấy rồi?"
Nghiễm Hạo Du lắc đầu, "Không có."
Lời này vừa thốt ra, cả đám người đều trợn tròn mắt.
Trưởng lão Diễn Bảo tông hồ nghi hỏi:
"Sư thúc ngươi nói là Sư Xuân đả thương?"
Hắn suy nghĩ có thể hay không là Lý Hồng Tửu gặp phải một tồn tại đáng sợ ra tay sau đó lại bị Sư Xuân tập kích, Nghiễm Hạo Du sững người một chút, trả lời:
"Sư thúc không nói, bất quá sư thúc là đuổi theo Sư Xuân rồi mới bị thương trở về."
Có người suýt nữa bị lời này làm cho bật cười, cười Diễn Bảo tông sao lại phái một tên ngốc nghếch như vậy đến dẫn đầu.
Trưởng lão của hắn lại càng giận dữ:
"Không thấy, ngươi dựa vào cái gì mà nói là Sư Xuân đả thương sư thúc ngươi? Đồ ngu ngốc, chuyện này có thể đoán được à? Ngươi nghĩ sao, chỉ bằng Sư Xuân, cũng xứng làm đối thủ của sư thúc ngươi sao?"
Đối với lời này, đám người Diễn Bảo tông không quá tán thành, không nhịn được liếc nhau.
Thấy đám người đứng xem đều đang cười, thấy trưởng lão cũng tức giận, Nghiễm Hạo Du đành phải hé lộ chút manh mối:
"Sư thúc đuổi theo Sư Xuân trước đó, đã giao thủ một lần với hắn, sư thúc lúc đó đã bị Sư Xuân đánh bị thương một lần rồi, chúng ta đều tận mắt thấy."
Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, chuyện sư thúc dùng kế lừa dọa Sư Xuân bỏ chạy hắn liền không nói, chỉ dừng ở đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận