Sơn Hải Đề Đăng

Chương 418: Việc nhỏ (1)

Bỗng dưng nổi nóng như vậy, cũng không phải vì Sư Xuân tầm thường kia. Với hạng người như Sư Xuân, trong mắt hắn thật sự chẳng đáng nhắc đến. Nếu không phải người nhà họ Miêu cảm thấy hứng thú với Sư Xuân kia, thì ngay cả tư cách để hắn nhớ tên cũng không có.
Đây không phải là tự cao tự đại, mà là sự thật và hiện thực vốn là như vậy.
Hắn là thân phận gì? Là cháu trai của Hữu Bật Hầu ở Bộ châu Nam, bản thân hắn có thành tựu hay không, có năng lực gì hay không hoặc có thể xếp hạng thứ bao trong đám con cháu nhà Củng đều không quan trọng, quan trọng là hắn là cháu trai của nhân vật số ba ở Bộ châu Thiệm.
Nhân vật số ba ở Bộ châu Thiệm là khái niệm gì?
Cứ lấy Nữ Đế ở Thiên Đình ra để so sánh, những người ngồi trên vương tọa ở tứ đại bộ châu, chỉ trên danh nghĩa là tuân theo nữ nhân kia trên ngôi vị đế vương mà thôi. Trong mắt mấy vị Thánh Vương kia, bản thân không hề kém Nữ Đế, cùng người trên đế vị kia là một bậc, vị trí đế vương ta cũng chẳng phải không thể ngồi.
Là cháu trai của nhân vật số ba ở Bộ châu Thiệm, một trong tứ đại bộ châu, chưa bàn đến cái danh cháu trai này có trọng lượng đến đâu, chỉ xét về thân phận địa vị thôi, thì Sư Xuân lấy cái gì để so?
Hai bên vốn dĩ không cùng đẳng cấp, thậm chí có thể nói không thuộc về cùng một thế giới, một người cao cao tại thượng như ở thiên cung, một người thấp kém như kiến bò trên mặt đất, Sư Xuân trong tình huống bình thường căn bản không lọt vào mắt Củng Thiếu Từ, hắn cần phải so đo làm gì?
Thế nhưng giờ phút này, hắn đối với cái tên 'Sư Xuân' này thật sự có chút phản cảm. Đùa cái gì vậy, trước lợi ích lớn như vậy mà lại coi một con kiến nhỏ bé như vậy là quân cờ quan trọng, là đầu óc bị úng nước, hay là uống nhầm thuốc?
Trước đó tùy tiện chơi đùa thì cũng thôi đi, hắn đối với mấy chuyện cá cược này cũng không hề để tâm, vì hắn chướng mắt mấy chuyện trong nhà. Nhà hắn đối với những việc bọn tiểu bối đang làm có thể để ý cũng không nhiều, ví dụ như hắn muốn cưới con gái của Miêu Định Nhất, việc này trong nhà hắn lại rất hứng thú và vui vẻ.
Cho nên việc cá cược này với hắn mà nói chỉ là chơi, có thể kiếm được thì càng tốt, không kiếm được thì cũng chẳng sao. Người khác chủ động nắm lấy cơ hội kiếm tiền đưa đến tận tay cho hắn mà thôi.
Việc cho hắn danh nghĩa cổ phần, trong tình huống bình thường hắn cũng không cần làm gì, cũng không cần bỏ vốn, về cơ bản xem như tiền từ trên trời rơi xuống.
Mà hắn là một trong số những người nắm giữ tỉ lệ danh nghĩa cổ phần khá lớn so với những người khác.
Không phải hắn tranh thủ mà có, mà là quy tắc trò chơi vốn dĩ là như thế.
Đối với người tổ chức cuộc chơi như Nam công tử mà nói, việc để cho mấy người kiểu địa chủ chiếm nhiều một chút, người ở địa phương khác cũng không có ý kiến gì, đây là quy củ bất thành văn. Dù sao sự tình cũng xảy ra trên địa bàn của người ta, có chuyện gì thì người nơi khác cũng khó mà nhúng tay vào được, vẫn phải nhờ người địa phương ra tay giải quyết.
Nói trắng ra, rắn đầu cầm vị thì những người có ý đồ gây rối mới không dám tìm đến gây phiền phức, đó là quy tắc đơn giản nhất.
Nếu như bình thường thì sẽ chẳng có chuyện gì, có điều tình hình trước mắt rõ ràng là bất thường.
Một khi làm hỏng ván cược, số tiền cũng không quá lớn thì thật sự là chưa đến mức liên lụy đến hắn. Những người tham gia kiểu như hắn có không ít, có một vài người thậm chí còn có thân phận địa vị cao hơn cả hắn, nên chưa dễ gì vén được cái nắp đó, tự có người khác gánh tội thay, ví dụ như Nam công tử trước mắt.
Nhưng nếu làm quá lớn, một mình Nam công tử không gánh nổi thì làm sao giấu được thiên hạ người đời, ai mà không biết việc này có Củng Thiếu Từ ngươi nhúng tay vào?
Ngay lúc nãy, ngay khi Củng Thiếu Từ đang tiếp đón hai mẹ con Lan Xảo Nhan thì tâm phúc tới truyền lời, nói ông nội của hắn thế mà cũng quan tâm đến chuyện này, cũng là hỏi xem hắn có ngoan ngoãn hay không?
Ông nội quan tâm, cộng thêm việc biết Luyện Thiên Tông bàn vẫn chưa dừng lại, hắn lập tức hoảng hốt, nên mới có một màn này.
Còn đối với Nam công tử mà nói, sự tình như hắn vừa mới nói, hắn xác thực coi trọng Sư Xuân, cũng thực sự cho rằng Sư Xuân là người thông minh, tin tưởng rằng có một số việc dù không nói ra thì Sư Xuân cũng phải hiểu ý của hắn. Một vài việc cũng khó mà nói ra, nói ra chẳng khác nào đẩy người ta vào chỗ mạo hiểm liều mạng, sao có thể mở miệng được?
Chẳng lẽ hắn đã nghĩ hết cách để lôi Sư Xuân vào, Sư Xuân còn có thể không hiểu ý đồ của hắn sao?
Mọi thứ đều không cần nói rõ, chỉ cần hai bên phối hợp với nhau, sau này có thể vui vẻ với nhau.
Cho nên hắn cũng đang đánh cược, tình hình hiện tại đã đến mức này, hắn biết rõ, đặt cược càng điên cuồng thì hoặc là kiếm điên, hoặc là thua đến mức tổ tông cũng không muốn nhận hắn.
Hắn cũng hiểu được tâm lý của những người đang ngồi chờ chia tiền là như thế nào.
Những người đó, có lợi ích không chia thì sẽ không vui, đó gọi là đắc tội người, tài cán giúp đại ân không có, năng lực tìm phiền phức thì không thiếu, mà một khi có nguy hiểm thì lại chẳng muốn dây vào dù chỉ là một chiếc lá.
Nói thẳng ra, chính là chỉ muốn hưởng lợi mà không muốn gặp phiền toái.
Nếu thật xảy ra chuyện lớn, thật cho rằng đám người đó có thể giải quyết được đại sự gì hay sao? Người có thể giải quyết đại sự chính là trưởng bối của bọn họ, mà trưởng bối của bọn họ cũng sẽ không dễ dàng vì chuyện của tiểu bối mà làm chuyện lớn gì, nhiều nhất cũng chỉ giúp tiểu bối của mình rũ sạch quan hệ mà thôi.
Cho nên Nam công tử áp lực rất lớn, hắn biết, có lẽ trong mắt một số người, Nam công tử này của hắn có thể là nhân vật lớn, nhưng với thân phận địa vị như Củng Thiếu Từ, nhìn hắn chỉ như một tên tiểu nhị lề đường, vinh quang của tổ tiên hắn đã sớm là chuyện của quá khứ rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận