Sơn Hải Đề Đăng

Chương 432: Quý phái bề bộn nhiều việc

Dù cho những lời nói ra đều là sự thật, người khác nghe vào cũng thấy đúng lý, nhưng đám người Luyện Khí tông vẫn nghi ngờ trong đầu vị này rốt cuộc đang tính toán cái gì.
Trước đó mọi người cùng nhau bàn bạc, ngươi trốn ở một bên không nói lời nào, giống như không liên quan đến ngươi vậy, ngươi có thể tìm được Sư Xuân, sớm không nói, bây giờ nói ra thì có ý gì?
Đương nhiên, nói sớm hay muộn thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, cũng không thay đổi được cục diện trước mắt, chẳng qua là bây giờ nói ra lại càng vô nghĩa, nói ra chẳng khác gì đánh rắm.
Bất quá thể diện của hắn thì chắc chắn phải nể, ai bảo hắn là người luyện khí giỏi nhất thiên hạ, lại không tranh giành quyền lợi với bọn họ, cho nên cũng không ai nói gì hắn.
Lạc Diễn cũng coi như thẳng thắn nói:
"Sư đệ, có thể tìm được hay không không quan trọng, quan trọng là chúng ta cũng không có cách nào đưa ngươi vào được. Nếu muốn mở lối đi vào, 'Thần Hỏa linh môn' nhất định phải ngừng vận hành, sau đó lại một lần nữa mở ra theo hướng ngược lại, chuyện này ngươi cũng biết, vấn đề là hiện tại không có cách nào liên lạc với bên kia, không biết có đệ tử nào đang ở trong đường hầm hai giới không, mạo muội dừng lại, chẳng khác nào giết nhầm người vô tội, chuyện này lẽ nào là việc làm của một đại phái luyện khí đứng đầu thiên hạ như chúng ta?
Huống chi chuyện này không phải phái ta quyết định được, các môn phái khác cũng sẽ không đồng ý, cho dù là ngươi đi tìm bọn họ, bọn họ cũng không nể mặt ngươi. Suy nghĩ của họ càng nhiều, thì ngươi càng muốn đi vào, họ lại càng không cho ngươi vào. Ngươi cảm thấy ngươi có cách nào để bọn họ đều đồng ý không?"
Lời này vừa nói ra, Tư Đồ Cô không lên tiếng, biết mình không làm được, tay áo phấp phới trong gió, yên lặng bình thản giữa gió.
Thấy hắn không khăng khăng nữa, những người khác cũng không nói gì thêm.
Có người cũng muốn hỏi hắn, có cách gì tìm được Sư Xuân, nhưng nghĩ đến vị này không phải người thích giao tiếp gì cho lắm, cũng không hỏi nhiều.
Cũng có người tò mò tại sao hắn lại tích cực với chuyện của Sư Xuân như vậy, nhưng nghĩ lại, vị này dường như vẫn luôn hơi chú ý đến chuyện Thần Hỏa vực, những chuyện khác thì có khi cũng chẳng thèm ra núi góp vui, huống chi là ở lại đây lâu như vậy...
Trên tầng thuyền cung điện nổi trôi trên biển, tại một góc vắng lặng, thưởng thức cảnh đêm trăng biển, Nam công tử mời riêng một người thân phận địa vị cao nhất trong đám người đến, người đó mặc y phục trắng, để bàn luận.
Nam công tử cho người áo trắng mang về tin tức mới nhất từ Thần Hỏa vực.
Trước mắt, có thể nói rằng không ai lấy được tin tức trong Thần Hỏa vực sớm hơn hắn từ Khí Vân cốc, cũng chẳng còn cách nào, mấy người Phong La giáo trực tiếp bỏ tham gia quan sát cuộc so tài cuối cùng, dẫn người lui trước, cũng là vì truyền tin tức cho Nam công tử sớm nhất.
Những thứ khác đều có thể nói sơ lược qua, chủ yếu muốn nói là việc Sư Xuân thu hoạch lớn, chỉ cần ra ngoài là có khả năng đoạt hạng nhất, như vậy bọn họ lần này đặt cược trên bàn sẽ thu được một số tiền khổng lồ có thể tưởng tượng được.
Sau khi hiểu được ý của Nam công tử, người áo trắng trầm ngâm từ từ nói:
"Có thể thuận thế kiếm một món hời thì đương nhiên tốt, có điều chuyện này vốn không phải do chúng ta quyết định, muốn moi người ra ngoài thì làm cách nào? Không có cách nào, đừng nói là chúng ta không có mặt mũi lớn đến vậy, cho dù Nữ Đế kia đến cũng không ép buộc được.
Nữ Đế ép buộc, bốn vị Thánh Vương sẽ đứng ra giúp Luyện Khí giới lên tiếng, bốn vị Thánh Vương cưỡng ép, Nữ Đế lại sẽ nhảy ra giúp Luyện Khí giới nói đạo lý, chuyện này ai mạnh ai có lý, ngươi hiểu rõ đạo lý này chứ. Đến cả mấy ông lớn đó còn không làm được thì chúng ta tính là gì chứ."
"Nhưng lần này không giống."
Nam công tử nhỏ giọng nói, lại liếc nhìn xung quanh, từ trong tay áo móc ra một phong thư đưa cho đối phương, "Sư Xuân nhờ người mang thư từ bên trong ra cho ta, Càn huynh, thư này chỉ có thể đến được tay ngươi thôi, không được cho người ngoài biết, truyền ra ngoài sẽ dễ bị người có tâm lợi dụng làm chuyện xấu, hỏng chuyện của chúng ta."
Ban đầu hắn không định để nội dung bức thư này lan ra, bất kể là vì mình hay là vì Sư Xuân thì việc này tuyệt đối không tốt để phát tán, thế nhưng hắn thật sự không có cách nào, có một số việc dựa vào sức của hắn không đủ, mấy cái gọi là quen biết không phải việc gì cũng nghe theo hắn, cần người có bối cảnh thật sự ra mặt mới được.
Thư của Sư Xuân? Vừa rồi nghe Sư Xuân lập công lớn trong Thần Hỏa vực, cũng coi như được Nam công tử hết mực ủng hộ, người áo trắng đối với Sư Xuân đã có một cách nhìn nhận mới, hoặc nói là đã lọt vào mắt xanh của hắn, nên cũng tò mò nội dung trong thư, liền cầm lấy xem xét. Ánh trăng mờ ảo chiếu trên biển, anh mắt của hắn liếc qua chợt nghi hoặc một câu, "Sư Xuân bị thương nặng sao?"
Nam công tử nghe vậy liền hiểu ra hiểu lầm đến từ đâu, vội vàng giải thích:
"Không có, người vẫn khỏe."
"Ồ."
Người áo trắng khẽ gật đầu, tán thưởng nói:
"Nét chữ này cố ý che giấu xuất xứ, quả là người cẩn thận."
Được thôi, nhìn Nam công tử bặm môi che đi ý cười, lần này thì hắn không giải thích nữa, dù sao người ta vẫn còn đang ở trong Thần Hỏa vực mạo hiểm vì chuyện của hắn.
Xem thư xong, người áo trắng hơi nhíu mày, hiển nhiên cũng không mấy tán thành, chỉ vì mấy lời đó thôi thì hắn vẫn không muốn mạo hiểm.
Ở chỗ hắn, cái gọi là mạo hiểm không phải là mối nguy về tính mạng, mà là nếu đã ra tay mà chuyện không được suôn sẻ chẳng khác nào bị người ta vả mặt.
Thậm chí còn bị người khác đánh giá là, thì ra thế lực của bọn họ cũng chỉ có đến thế.
Mà đó là một tổn thất vô cùng lớn.
Cho nên với người ở địa vị này như hắn thì lại đặc biệt coi trọng chuyện này, sẽ không dễ dàng làm chuyện như vậy. Huống hồ việc này không thể âm thầm thực hiện được, chỉ dựa vào một mình hắn cũng không xong, dù sao cũng là muốn thay đổi thái độ của toàn bộ Luyện Khí giới, cần dựa vào lực lượng của các bạn nhỏ khác hoặc bạn bè để cùng thúc đẩy mới được.
Làm một động thái lớn như vậy, thu hút nhiều sự chú ý, mà lại làm hỏng việc thì thật khó xử.
Ở bên cạnh quan sát biểu cảm của người áo trắng, Nam công tử đã chuẩn bị sẵn, thấy thế lập tức lên tiếng:
"Ta hiểu rất rõ người như Sư Xuân, không có sự hiểu biết đó thì sao ta dám cho hắn vào Thần Hỏa vực gây chuyện? Nếu không có sự hiểu biết đó, sao ta dám tiếp tục chấp nhận sự chỉ trích của Luyện Thiên tông chứ?"
Người áo trắng nghe vậy nhìn hắn thêm một chút, ngẫm lại cũng đúng, đúng là đạo lý đó, trước kia còn cảm thấy cái tên này có phải là điên không, bây giờ thì sự thật đã bày ra trước mắt, chứng minh tên này không sai.
Nam công tử tiếp lời:
"Càn huynh, nếu Sư Xuân đã nói ba nhà kia ai cũng có mục đích riêng muốn đạt được nên sẽ thuận theo tình thế, vậy nhất định là như vậy, ta dám đảm bảo!
Càn huynh, ba đại phái kia trong Luyện Khí giới có tiếng nói tương đối lớn, chỉ cần họ đồng ý thì lực cản chính sẽ không còn, chúng ta lại tạo thêm áp lực cho các môn phái liên quan nữa thì sẽ thành công thôi!
Càn huynh, người không hợp với huynh đó, liệu có thể thay đổi thái độ của toàn bộ Luyện Khí giới sao? Hắn làm không được, còn huynh thì làm được, mọi người đều đang chờ xem, cơ hội như này không có nhiều đâu."
Nói đến đây, hắn cũng dừng lại không nói, tiếp tục quan sát biểu hiện phản ứng của đối phương.
Cũng phải thừa nhận, việc hắn thường xuyên qua lại với đám người này cũng khiến hắn hiểu được nhược điểm của bọn họ, cũng coi như là có con mắt tinh tường mà ra tay, không có chút tài lẻ, khó mà giao du lâu dài với những người này được, cần biết rằng những người này rất dễ thay lòng đổi dạ.
Nói đi thì nói lại, nếu hắn không có tài năng này thì Sư Xuân cũng sẽ không kỳ vọng ở hắn.
Quả nhiên, nhắc tới cái tên luôn thích làm hắn mất mặt kia, khóe miệng của người áo trắng bắt đầu trĩu xuống, hắn lại lần nữa xem nội dung trong thư, hỏi:
"Nếu ba đại phái kia không chịu thuận nước đẩy thuyền thì làm sao?"
Nam công tử vỗ ngực:
"Cứ bắt ta mà hỏi! Đã nhiều năm như vậy, Càn huynh thấy ta bao giờ nói bừa với huynh chưa?"
Thấy thì như tràn đầy tự tin thật ra bản thân hắn cũng không biết Sư Xuân đã tạo được mối liên hệ gì với ba đại phái kia, nhỡ đâu có biến thì hắn thê thảm rồi, hắn giờ chẳng khác nào là người đảm bảo.
Khẽ nhếch mép có chút trầm mặc, người áo trắng bất ngờ xoa nát thư thành bột, thả theo gió, mà không hỏi ý kiến của Nam công tử, cũng hơi giải thích, "Thư này thật sự không được để cho người khác thấy, lát nữa ngươi cũng đừng tiết lộ với bọn họ, có vài kẻ là kẻ hai mặt, nghe được ở đây, quay đầu đã có thể tiết lộ cho bên kia. Nếu như để cho cẩu vật đó biết được chúng ta nắm chắc, chắc chắn sẽ xuất thủ can thiệp, làm hắn hiểu nhầm không xong, khiến hắn ngồi đợi chế giễu mới là thượng sách."
Nam công tử lập tức gật đầu như gà mổ thóc, "Vẫn là Càn huynh nhìn xa, ta chút nữa đã lại hồ đồ, hiểu rõ hiểu rõ, trời biết đất biết huynh biết ta biết, sẽ không để ai khác biết, tùy tình hình mà xử lý, không được nói sự tình bên trong."
Người áo trắng vỗ vai hắn rồi quay người đi.
Lúc này Nam công tử mới đuổi kịp, trên mặt mang theo cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, cảm thán đồng tiền đúng là không dễ kiếm, người ngoài nào hiểu cho nỗi vất vả của hắn.
Có người áo trắng ra mặt, so với việc Nam công tử tự mình đi thương lượng hay cầu xin từng người thì dễ dàng hơn nhiều.
Người ta là nắm những người liên quan tới hiệu triệu, trực tiếp ra lệnh cho các phái, còn gì mà lưỡng lự? Không nể mặt ta phải không?
Hiệu suất làm việc như vậy thì Nam công tử làm sao mà sánh bằng.
Đương nhiên, tình hình cụ thể thì vẫn không nói, lý do người áo trắng đưa ra là muốn hốt bạc trong ván cược này.
Người tụ người tan, đám người quyền quý trên thuyền lớn nhanh chóng giải tán, rất hiếm khi thấy cảnh họ hối hả vội vàng như thế này.
Cũng chẳng còn cách nào khác, thời gian đang gấp, muốn tranh thủ moi người ra trước khi Thần Hỏa linh môn chính thức đóng lại.
Vội vàng chạy ra phạm vi ảnh hưởng của Thần Hỏa vực sau khi mở ra, đi truyền tin tức.
Cứ thế thời gian trôi qua, chủ nhà Khí Vân cốc là Ly Hỏa tông bắt đầu rơi vào cảnh khốn đốn, vừa phải nghiêm chỉnh kiểm kê người ra vào, lại vừa như biến thành chân chạy đưa thư, liên tục có người ra mặt nhờ Ly Hỏa tông đưa tin cho môn phái nào đó.
Mà hết lần này đến lần khác muốn từ chối thì cũng không tiện mở miệng, người tìm tới cửa đều là người không nên đắc tội, một hai nhà còn miễn cưỡng có thể kháng cự được, mười nhà trăm nhà thì Ly Hỏa tông nào dám đắc tội, có khi quay đầu không biết sẽ bị diệt môn lúc nào không hay.
Sự khác lạ của Ly Hỏa tông, trong Khí Vân cốc, các môn phái tai thính mắt tinh như Luyện Thiên tông đều để ý thấy, quả thực là Ly Hỏa tông hoạt động quá thường xuyên.
Trê đỉnh núi, Lạc Diễn nghe đệ tử đến gần thì thầm báo cáo xong, cau mày nói:
"Vẫn chưa hết, mời tông chủ bọn họ đến một chuyến."
Vừa nói dứt lời, tông chủ Ly Hỏa tông liền tự mình chạy đến, tươi cười chắp tay chào hỏi bên này.
Lạc Diễn cũng không khách sáo, lạnh nhạt châm chọc:
"Nghe nói quý phái rất bận rộn à!"
"Ôi, không còn cách nào."
Tông chủ Ly Hỏa tông lắc đầu, sau đó tiến lên lén lút từ trong tay áo rút ra một phong thư, đưa qua nói:
"Người của Vương Đình quý phái bên kia, nhờ chuyển giao một phong thư cho ngài."
Lạc Diễn và đám cao tầng Luyện Thiên tông mặt đều đờ ra, những lời đã đến miệng cũng không nói ra được.
Cuối cùng Lạc Diễn vẫn nhận lấy thư xem xét, vì biết người trong môn lúc này mới truyền tin đến, chắc chắn là có tin tức gì đó quan trọng.
Xem thư xong, hắn cũng không biết có được tính là tin quan trọng hay không, báo lại cho tông môn, nói rằng nhận được tin Càn gia phái người làm loạn chuyện, đòi moi Sư Xuân ra khỏi Thần Hỏa vực, kích động các bên tạo áp lực lên các môn phái Luyện Khí giới.
Sau khi Lạc Diễn đọc xong liền trầm mặc đưa cho các trưởng lão khác xem.
Đúng lúc này, lại có một đệ tử Ly Hỏa tông chạy tới, chạy đến trước mặt tông chủ của hắn, ghé vào tai nói thầm một hồi. Tông chủ Ly Hỏa tông nghe xong phất tay cho người lui xuống, rồi lại bước nhanh về phía trước Lạc Diễn, cười khổ nói:
"Tông chủ Lạc, bên ngoài có hai vị khách quý, một là người của Càn gia, còn một là Nam công tử, nói là muốn vào bái phỏng tông chủ ba phái lớn, phải làm sao bây giờ? Ly Hỏa tông ta nhỏ bé, không thể chọc vào, cho vào hay không cho vào, ba phái lớn tự quyết định đi, ta đi báo cho hai nhà kia một tiếng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận