Phản Phái: Liếm Nữ Chính Làm Gì? Nữ Phản Phái Không Thơm Sao

Chương 91: Triệu Thi Hàm sau cùng át chủ bài! Nàng muốn bên trên đại chiêu rồi?

**Chương 91: Quân bài tẩy cuối cùng của Triệu Thư Hàm! Nàng muốn tung đại chiêu?**
Trong đầu Triệu Thư Hàm vốn đã dự đoán rất nhiều khả năng về những chuyện sẽ xảy ra hôm nay.
Bản thân nàng có chút tâm tư riêng.
Thuộc loại tâm trạng vừa muốn tiến thêm một bước với Trần Lạc, lại vừa hi vọng có thể khảo nghiệm hắn thêm một chút.
Cho nên, Triệu Thư Hàm nghĩ đến việc nàng có thể sẽ cùng Trần Lạc ở trong phòng chơi game, sau đó...
Hoặc là, bọn họ sẽ cùng nhau xem TV trên ghế sofa.
Hình ảnh kia, hẳn là sẽ cực kỳ giống cảnh trong một số bộ anime thanh xuân, nam nữ chính thẹn thùng ngồi cạnh nhau.
Nam chính có chút không để tâm, nữ chính cũng hai tay nhẹ nhàng cầm, đặt trên đầu gối, cúi đầu, một mặt thẹn thùng.
Triệu Thư Hàm cảm thấy, cảnh này rất đẹp.
Có điều không còn cách nào, lời đã nói ra.
Muốn đổi ý cũng không có cơ hội.
Chỉ có thể nói, nếu Trần Lạc thật sự muốn làm tới.
Vậy thì chỉ có thể xem tâm trạng của Triệu Thư Hàm.
Triệu Thư Hàm kỳ thật cũng không xác định, đến lúc đó, mình rốt cuộc có phản kháng hay không.
Mà khi nàng nhìn thấy Trần Lạc!
Cán cân trong nội tâm Triệu Thư Hàm, liền nghiêng về phía không phản kháng...
Bởi vì nàng không ngờ, Trần Lạc này, nhìn kỹ, thế mà lại đẹp trai như vậy?
Lúc nàng nhìn thấy Trần Lạc đứng ở cổng, tim Triệu Thư Hàm đều lỡ mất một nhịp.
Nàng càng nghĩ càng hối hận.
"Sao trước kia ta lại đi tiếp xúc với Diệp Phong chứ? Trần Lạc này không phải tốt hơn sao?"
Triệu Thư Hàm cũng không hiểu, tại sao mình lại nảy ra những ý nghĩ kỳ quái kia.
Cho rằng Trần Lạc là một gã thiếu gia cặn bã.
Có lẽ là do ấn tượng Trần Lạc cứng rắn quá đi.
Hiện tại tiếp xúc xong, Triệu Thư Hàm liền hoàn toàn hiểu rõ.
Trần Lạc kỳ thật căn bản không phải loại người như vậy.
Ngược lại, hắn còn rất tốt, là một chàng trai bảo tàng.
Nhưng... không còn kịp nữa rồi.
Trong đầu Triệu Thư Hàm, nhớ tới cô gái tóc đỏ kia.
"Ta... bị nàng ta nhanh chân đến trước sao?"
Trong lòng Triệu Thư Hàm lướt qua một tia mất mát.
Có thể nói tâm tình của nàng là ngũ vị tạp trần.
Có thể nội tâm Triệu Thư Hàm dù có phức tạp, nghĩ ngợi nhiều đến đâu.
Nàng vạn vạn lần cũng không thể ngờ, Trần Lạc sau khi đi vào, câu đầu tiên lại là...
"Hắn muốn gặp cha ta???"
Triệu Thư Hàm đầy dấu chấm hỏi.
Triệu Thư Hàm: "Trần... Trần Lạc, ngươi tìm cha ta làm gì? Hôm nay cha mẹ ta đều không có ở nhà, ta mới cố ý gọi ngươi qua đây, chẳng lẽ ngươi không muốn... hai chúng ta ở cùng nhau một chút sao?"
Triệu Thư Hàm mặt đỏ tim run, nàng ngây ngẩn cả người.
Không hiểu sao mình lại nói ra lời xấu hổ như vậy.
Có lẽ là vì có thể theo đuổi được Trần Lạc, Triệu Thư Hàm đang từng chút từng chút, chậm rãi nỗ lực.
Nàng biết, nếu cứ như vậy mà không nắm được Trần Lạc.
Vậy chỉ có thể gia tăng nỗ lực hơn thôi.
Nhưng điều làm cho Triệu Thư Hàm càng bị đả kích chính là.
Trần Lạc vẫn bình tĩnh trả lời: "Không muốn, ta không có hứng thú với ngươi, ta hôm nay đến, là muốn tìm cha ngươi bàn chuyện làm ăn, đi thôi, gọi cha ngươi tới, cứ nói cái hạng mục mới kia của ông ấy, ta có thể giúp một tay, ông ấy nhất định sẽ trở về."
Trần Lạc, làm Triệu Thư Hàm giật mình tại chỗ.
"Cha ta có hạng mục mới? Trần Lạc này, muốn cùng cha ta bàn chuyện làm ăn???"
Giờ khắc này, Triệu Thư Hàm triệt để trợn tròn mắt.
Bởi vì, ngay vừa rồi!
Triệu Thư Hàm còn nghĩ, Trần Lạc này không phải loại thiếu gia cặn bã kia.
Có thể... cũng hẳn là bất học vô thuật a?
Dù sao thì đến cấp bậc như Trần Lạc, căn bản cũng không cần thiết phải cố gắng.
Hắn nằm ngửa cả đời, đều so với vô số người sống sung sướng hơn.
Nói đùa, mỗi tháng hơn trăm vạn tiền tiêu vặt, còn cần đi làm công? Làm ăn? Lập nghiệp??
Căn bản không cần thiết, chỉ cần để dành một chút, một năm cũng kiếm hơn ngàn vạn.
Thậm chí về sau, còn có thể kế thừa gia nghiệp, một bước trở thành đại lão bản thân gia chục tỷ, cuộc sống như vậy, trôi qua không thoải mái sao?
Còn phải làm việc?
Lúc này Triệu Thư Hàm cũng có chút hiểu được.
"Đả công" cái gì chứ, đều không làm công cả.
Có thể hưởng thụ, sao lại phải tự chuốc khổ vào thân?
Triệu Thư Hàm nàng, không phải cũng được gia đình bảo bọc rất tốt sao?
Nói thật, Triệu Thư Hàm căn bản không có tư cách nói Trần Lạc là hoàn khố thiếu gia.
Dù sao nàng cũng đều tiêu tiền của gia đình.
Nhưng bây giờ, Trần Lạc dường như không phải kẻ bất học vô thuật gì.
Triệu Thư Hàm nhìn Trần Lạc, đối phương trong mắt nàng, lập tức trở nên cao lớn.
Triệu Thư Hàm nghĩ đến, nếu Trần Lạc này, không những không phải cặn bã, mà ngay cả phương diện này, đều khác biệt hoàn toàn so với mình nghĩ.
Chẳng phải là...
"Trần Lạc này thật sự là một chàng trai bảo tàng a?"
Triệu Thư Hàm càng xem càng thấy động lòng.
Có Diệp Phong làm "vật đối chiếu".
Triệu Thư Hàm đương nhiên cảm thấy, Trần Lạc là một chàng trai rất tốt.
Chỉ là Triệu Thư Hàm vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định.
"Cha mẹ ta gần đây đều rất bận, Trần Lạc ca ca, nếu ngươi muốn bàn chuyện làm ăn thì chờ cha ta lần sau trở về, ta lại gọi ngươi a."
"Hôm nay... ngươi cứ ở đây chơi game cùng ta đi, ta có thể mặc trang phục hầu gái theo hầu ngươi nha..."
Triệu Thư Hàm tiến một bước nỗ lực!
Nàng nói xong lời này, mặt đã đỏ ửng như quả táo.
"Trần Lạc! ! Ta không tin, ngươi còn có thể nhẫn, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi có thể cự tuyệt ta tới khi nào! !"
Triệu Thư Hàm hạ quyết tâm, muốn nắm bắt Trần Lạc.
Khác với lần với Diệp Phong.
Lúc ấy với Diệp Phong, Triệu Thư Hàm còn mơ mơ hồ hồ, liền yêu.
Còn với Trần Lạc, Triệu Thư Hàm đã trải qua quan sát.
Vài ngày trước, ở chung với Trần Lạc, đã để Triệu Thư Hàm, có cảm thụ rất sâu.
Về phần việc, Trần Lạc có tính cách không gần nữ sắc này, rất có thể là giả vờ?
Triệu Thư Hàm hiện tại không tin điều đó.
Nàng tự mình cảm nhận được, sự lạnh lùng của Trần Lạc đối với mình.
Ánh mắt kia, tràn ngập bình tĩnh, không có một tia tà niệm.
Thấy mà Triệu Thư Hàm có chút rùng mình.
"Gia hỏa này, ánh mắt kiên định như thể sắp vào đảng a."
Triệu Thư Hàm đưa ra đánh giá.
Rồi rất nhanh, nàng càng tin tưởng vào ý nghĩ này không chút nghi ngờ.
Trần Lạc: "Không cần, ta không có hứng thú gì với ngươi, ngươi mau đi gọi cha ngươi tới đi."
Trần Lạc trực tiếp ngồi trên ghế sofa, nhìn qua, bộ dáng muốn yên lặng chờ đợi.
Triệu Thư Hàm có chút tức giận.
"Trần Lạc này, chẳng lẽ thật sự hai mắt trống trơn? Ta kém cỏi như vậy sao?"
Tại chỗ Diệp Phong, Triệu Thư Hàm cảm thấy mình "rẻ rúng".
Còn tại chỗ Trần Lạc, Triệu Thư Hàm cảm nhận được sự "hèn mọn".
Không phải, ta nói thế nào, cũng là một mỹ nữ a?
"Cho không" ngươi mà ngươi cũng không cần???
Triệu Thư Hàm rất muốn hai tay chống nạnh, nói với Trần Lạc, ngươi có phải bị mù không?
Bất quá cũng may, Triệu Thư Hàm vẫn nhịn được.
Tính cách "yêu đương não" của nàng, bị Trần Lạc làm cho sụp đổ.
Thiết lập "nữ sinh mắc chứng sợ xã giao" này, suýt chút nữa cũng bị Trần Lạc làm cho sụp đổ theo.
Triệu Thư Hàm nghĩ nghĩ, cắn răng nói ra: "Vậy ta thêm tất đen! Trần Lạc, như vậy mà ngươi cũng không nguyện ý sao?"
Triệu Thư Hàm gần như cắn răng nghiến lợi nói ra những lời này.
Trần Lạc: "Không muốn, ta không hứng thú với ngươi, ngươi nghe không hiểu sao? Mau gọi cha ngươi tới, bỏ qua cơ hội lần này, coi chừng cha ngươi đánh mông ngươi."
Triệu Thư Hàm: "Ngươi! Hừ, cha ta không nỡ đánh ta đâu."
Triệu Thư Hàm cũng bị Trần Lạc làm cho tức giận đến mộng mị.
Nàng có chút từ bỏ.
Triệu Thư Hàm tự nhiên không có khả năng, từ "điên cuồng mê luyến" Diệp Phong, lập tức biến thành "điên cuồng mê luyến" Trần Lạc.
Mặc dù Trần Lạc, hiện tại trong ấn tượng của Triệu Thư Hàm, coi như không tệ.
Nhưng Triệu Thư Hàm cũng không đến mức yêu đến c·h·ế·t đi sống lại.
Nàng nghĩ đến việc Trần Lạc liên tục nói nhiều lần, muốn gặp ba ba của nàng.
"Chẳng lẽ, hắn thật sự có chuyện làm ăn lớn, muốn cùng cha ta bàn bạc?"
Triệu Thư Hàm nội tâm rất là hiếu kỳ.
Lại dò xét Trần Lạc hai mắt.
Mở TV, bật phim hoạt hình thanh xuân.
Triệu Thư Hàm liền gọi điện thoại cho Triệu Hằng Vũ.
Triệu Thư Hàm cũng sẽ không làm "áo bông hở lỗ", một ván tính liền không đánh nữa.
Cái kia Trần Lạc, kỳ thật cũng không để ý...
"Cha, Trần Lạc nói có chuyện làm ăn muốn tìm cha bàn bạc, là liên quan tới cái hạng mục mới gì đó của cha, hắn nói nói với cha như vậy, cha nhất định sẽ trở về..."
"Đúng, chính là thiếu gia Trần Lạc kia."
"A, được, vậy con nói với hắn."
Cúp điện thoại xong, cảm xúc kinh ngạc trong lòng Triệu Thư Hàm, càng tăng thêm một bước.
"Trần Lạc này... không lẽ có bản lĩnh thật sự?"
Ánh mắt Triệu Thư Hàm nhìn Trần Lạc không còn bình thường.
Trong ánh mắt kia, ngoại trừ muốn nắm bắt hắn, còn có thêm vẻ sùng bái.
Điều này khiến cho Triệu Thư Hàm, càng thêm có hảo cảm với Trần Lạc, lại tăng lên mấy phần.
Triệu Thư Hàm: "Trần Lạc, cha ta vừa nói, ông ấy đang ở công ty, bây giờ lập tức trở về, bảo ngươi chờ một chút..."
Đúng vậy!
Sau khi Triệu Thư Hàm nói với Triệu Hằng Vũ về hạng mục mới kia.
Triệu Hằng Vũ ngữ khí liền trở nên có chút gấp rút, tựa hồ là hưng phấn.
Đây cũng là điều khiến Triệu Thư Hàm kinh ngạc.
Trần Lạc: "Ừm, ta đã biết."
Trần Lạc cũng không có giống những thiếu gia khác, động tay động chân với Triệu Thư Hàm, thậm chí ngay cả liếc nhìn nàng một cái cũng không có.
Điều này khiến cho Triệu Thư Hàm, lòng tự trọng lại lần nữa bị đả kích.
Nàng có chút thất vọng.
Ngồi ở bên cạnh Trần Lạc.
Triệu Thư Hàm vẫn như cũ mặt đỏ tim run.
Trần Lạc không có nhìn nàng.
Nhưng nàng lại vụng trộm nhìn về phía Trần Lạc.
Triệu Thư Hàm hiện tại, nội tâm ngũ vị tạp trần.
Nàng đối với Trần Lạc hảo cảm, càng ngày càng thuần túy.
"Trần Lạc này, rốt cuộc là một nam hài như thế nào?"
Có câu nói rất hay, khi một cô gái, đối với một chàng trai sinh ra hiếu kì.
Chính là thời điểm nàng "luân hãm".
Lúc này, Triệu Thư Hàm liền đối với Trần Lạc rất là hiếu kỳ.
Khi nàng phát hiện, Trần Lạc cũng không phải là người hoàn khố, cặn bã, bất học vô thuật như trong ấn tượng của mình.
Ngược lại là người "ánh nắng", ôn nhu, chung tình, có ý tưởng.
Triệu Thư Hàm tự nhiên biết, mình nên lựa chọn thế nào.
Chỉ là, nàng cảm thấy rất áy náy vì trước đó, đã có quá nhiều ý nghĩ không tốt về Trần Lạc.
Và... đã đề phòng hắn, cùng những thái độ không tốt kia.
Bất quá, lúc này, điện thoại của Triệu Thư Hàm, bỗng nhiên rung lên.
Nàng cầm lên xem xét, là tin nhắn Diệp Phong gửi tới.
"Thư Hàm muội muội, muội đang làm gì thế? Muội ở nhà một mình à? Trần Lạc không có ở đó chứ?"
Trong sân trường, Diệp Phong cùng Thẩm Vận đang uống cà phê.
Theo lý mà nói, lúc này Diệp Phong, hẳn là phải chuyên tâm công lược Thẩm Vận.
Những nữ chính khác, hắn chỉ cho rằng.
Những nữ chính này, đều sẽ ngoan ngoãn chờ hắn mà thôi.
Có thể những chuyện hắn đã từng phát sinh với Triệu Thư Hàm, khiến Diệp Phong hiện tại hoàn toàn không thể bình tĩnh.
Hắn rất xoắn xuýt, cũng rất muốn biết, tình huống hiện tại của Thư Hàm muội muội hắn.
Mà Triệu Thư Hàm thấy là tin nhắn của Diệp Phong gửi tới, lập tức liền nhíu mày, một mặt chán ghét.
"Việc này liên quan gì tới hắn?"
Triệu Thư Hàm cảm thấy có chút phiền phức.
Cũng không che giấu, trực tiếp nói ra: "Trần Lạc tới rồi, hắn đang ngồi cạnh ta đây."
"Oanh! ! ! !"
Một câu, trực tiếp làm cho mặt Diệp Phong xanh mét.
Trong đầu hắn, trong nháy mắt "não bổ" ra vô số kịch bản.
Thân là ngựa giống, "máy ủi đất" Diệp Phong, tư tưởng tự nhiên cũng không thể đơn thuần.
Bằng không, hắn cũng sẽ không thể không cần mặt mũi, từng chút một công lược các nữ chủ.
Diệp Phong lập tức nghĩ đến việc Trần Lạc, có thể đã đắc thủ?
Hoặc là, bọn hắn sắp bắt đầu chiến đấu?
"Đáng ghét Trần Lạc! ! ! Ta không đội trời chung với ngươi! !"
Con mắt Diệp Phong, trong nháy mắt hằn lên những tia máu đỏ.
Nhìn ra được, hắn vô cùng phẫn nộ.
Diệp Phong càng nghĩ, lại càng thấy, đỉnh đầu mình xanh mơn mởn.
Đối diện, Thẩm Vận phát giác Diệp Phong không thích hợp.
Nghi hoặc hỏi: "Ngươi làm sao vậy, Diệp Phong?"
Diệp Phong nghe được thanh âm ngọt ngào này, phảng phất như "gió xuân ấm áp".
Lập tức tâm tình thư sướng.
"A? Không có gì, Thẩm Vận tỷ, buổi tối, tỷ đi dạo công viên với ta nhé."
Thẩm Vận nghe xong lời này, liền biết Diệp Phong chắc chắn lại muốn giở trò gì đó.
Trong nội tâm nàng mặc dù ngượng ngùng, cũng cảm thấy, việc này giống như có chút quá nhanh
Bất quá... đối phương là Diệp Phong đệ đệ, vậy thì giống như cũng không có vấn đề gì a?
Thẩm Vận đối với Diệp Phong ái mộ, chính là vô cùng nồng đậm.
"Được..." Thẩm Vận có chút ngượng ngùng đáp lại.
Mà nhận được câu trả lời chắc chắn của Thẩm Vận, Diệp Phong cuối cùng cũng không còn xoắn xuýt như vậy nữa.
"Hừ! Trần gia thiếu gia, ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định sẽ cho ngươi biết, Diệp Phong ta lợi hại như thế nào."
Diệp Phong âm thầm thề, mình phải nhanh chóng hơn mới được.
Hoàn thành nhiệm vụ hệ thống, nhận thưởng từ các nữ chủ.
Đây là hack của hắn, Diệp Phong không hề nghĩ tới việc, đi con đường khác.
Nhưng, cho dù như vậy, Diệp Phong suy tư một lát, vẫn nói với Triệu Thư Hàm: "Thư Hàm muội muội, muội tuyệt đối không nên bị Trần Lạc lừa a, tên kia chính là đồ cặn bã, hắn chỉ là muốn tiếp cận muội, đạt được muội, hắn không hề thật lòng thích muội, muội phải tỉnh táo!"
"Hay là, ta hiện tại liền đi cứu muội? Thư Hàm muội muội, muội chờ ta."
Diệp Phong có chút không nỡ Thẩm Vận.
Có thể Triệu Thư Hàm bên kia, nếu hiện tại cần hắn giúp đỡ, nặng nhẹ ra sao, Diệp Phong vẫn phân biệt rõ.
Bất quá sự quấy rầy này của hắn, ngược lại làm Triệu Thư Hàm, càng thêm chán ghét.
"Đến cứu ta? Nói Trần Lạc chỉ là muốn tiếp cận ta, đạt được ta???"
Triệu Thư Hàm đối với suy nghĩ xấu xa này của Diệp Phong, tỏ vẻ khinh thường.
"Không ngờ, Diệp Phong lại là loại người này."
Triệu Thư Hàm càng phát hiện, hắn không hề giống vẻ bề ngoài ánh nắng.
Trên thực tế, là một kẻ rất hẹp hòi.
"Hợp lại, toàn thế giới chỉ có ngươi Diệp Phong là thật tâm đối với người khác, còn những người khác là có mục đích không trong sáng?"
"Vậy chính ngươi lại có bao nhiêu trong sáng?"
Lời này nếu Triệu Thư Hàm nói thẳng trước mặt Diệp Phong, thì không nghi ngờ gì nữa lại là một đòn đả kích cực mạnh.
Đúng vậy!
Diệp Phong cho rằng Trần Lạc chỉ là chơi đùa.
Rồi Trần Lạc chắc chắn là có ý đồ khác.
Nhưng còn ngươi thì sao Diệp Phong?
Vừa quan tâm Triệu Thư Hàm, lại vừa hẹn Thẩm Vận tối đi công viên.
Mỹ danh nói muốn cùng Thẩm Vận nghiên cứu thảo luận văn học, kỳ thật, đi được nửa đường, liền sẽ ra tay.
Diệp Phong cũng sẽ tự an ủi mình, là vì hoàn thành nhiệm vụ hệ thống.
Thêm vào đó, Thẩm Vận tỷ cũng không cự tuyệt.
Nói thật, cũng chính vì các nữ chính này, được thiết lập thành, sẽ bị Diệp Phong nhẹ nhõm "nắm bắt".
Bằng không, cho dù Diệp Phong có hệ thống, tương lai thành tựu cực cao.
Cũng không thể có nhiều nữ nhân, sẽ nguyện ý vì tiền hoặc địa vị, mà cam tâm trên đầu bị "cắm" nhiều "sừng" như vậy.
Chớ nói chi là trong thiết lập của những nữ chính này, đều có những dòng chữ "lạnh lùng với nam sinh" các loại.
Bất quá, Triệu Thư Hàm cuối cùng chưa hề nói, Diệp Phong cũng không ý thức được vấn đề của mình.
Nhưng điều khiến Diệp Phong càng thêm suy sụp, là khi hắn đang yên lặng chờ đợi.
Bỗng nhiên, điện thoại Diệp Phong rung lên.
Thấy là Triệu Thư Hàm trả lời tin nhắn, nhịp tim Diệp Phong lập tức tăng tốc.
Hắn kích động ấn mở.
Bên trong là một bức ảnh.
Có thể khi thấy bức ảnh kia, Diệp Phong liền có loại muốn thổ huyết xúc động.
Bởi vì trên ảnh, rõ ràng là Triệu Thư Hàm mặc trang phục hầu gái, phối hợp với tất đen gợi cảm, đứng bên cạnh Trần Lạc, giơ ký hiệu chữ V.
Trần Lạc cầm điện thoại di động, cùng nàng chụp một bức ảnh tự sướng.
Mà bối cảnh... chính là khuê phòng của Triệu Thư Hàm.
Thậm chí, trên giường, còn có mấy bộ quần áo riêng tư của Triệu Thư Hàm, tùy ý bày biện.
Nhìn qua, giống như hai người vừa kết thúc một trận "chiến đấu" vậy.
Diệp Phong trong nháy mắt mắt đỏ hoe.
"Trần Lạc! ! ! !"
Đối với Diệp Phong mà nói, chuyện không thể chấp nhận nhất đã xảy ra.
Nữ nhân hắn coi trọng, thế mà lại bị phản diện đắc thủ, việc này quả thực... Không thể tha thứ! !
Mà nhìn thấy Diệp Phong như thế, đối diện Thẩm Vận, cũng không hiểu ra sao.
"Làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao? Diệp Phong đệ đệ."
Thẩm Vận đứng dậy, định đi tới nhìn.
Diệp Phong lại cưỡng ép tắt điện thoại di động, tay của hắn đều đang run rẩy.
Diệp Phong thân là nam chính, sẽ không trách tội Triệu Thư Hàm.
Chỉ là, hắn đem tất cả tội lỗi, đều đổ lên đầu Trần Lạc.
"Ta thề! Diệp Phong ta nhất định sẽ cố gắng phấn đấu, sau đó đem Thư Hàm muội muội cướp về!"
Diệp Phong hô hấp dồn dập, trong nội tâm tự nhủ với mình như vậy.
Chuyện hôm nay, cho hắn đả kích quá lớn.
Diệp Phong suýt chút nữa không chịu đựng được, tâm tính "bạo tạc".
Cũng may, còn có Thẩm Vận ở một bên an ủi hắn.
Không có Triệu Thư Hàm, Diệp Phong còn có rất nhiều nữ chính khác.
Mà khu nhà Phượng Hoàng số một, phía Trần Lạc.
Hắn cùng Triệu Thư Hàm chụp ảnh xong, Trần Lạc liền trả di động lại cho Triệu Thư Hàm.
Sau đó mặt không đổi sắc đi ra khỏi phòng Triệu Thư Hàm.
Đối với bộ trang phục hầu gái này của nàng, cùng những bộ đồ riêng tư gợi cảm của nàng, không có nửa điểm hứng thú.
Triệu Thư Hàm: "Uy! ! Trần Lạc, ngươi có ý gì a? Chụp xong liền đi sao, ngươi không định ở lại với ta thêm một chút sao?"
Triệu Thư Hàm lúc này, cũng uất ức đến cực điểm.
Vừa rồi, nàng vẫn như cũ là có chút mặt đỏ tim run.
Thầm nghĩ, mặc dù là cố ý chọc giận Diệp Phong.
Nhưng nói không chừng lát nữa Trần Lạc thật sự không cầm giữ được?
Nói không chừng... thật sự có thể cùng Trần Lạc phát sinh chút gì đó?
Trải qua nhiều lần như vậy, Triệu Thư Hàm sớm đã bắt đầu mong đợi.
Nàng cảm thấy, mình chắc chắn sẽ không phản kháng.
Khuyết điểm duy nhất là lát nữa ba nàng sắp về.
Bởi vậy... có lẽ chỉ có thể "khúc dạo đầu", tiến triển không đến phần mở màn "trò hay".
Nhưng Triệu Thư Hàm cũng cảm thấy, như vậy là đủ.
Có thể... phản ứng của Trần Lạc, khiến Triệu Thư Hàm, tâm tính cũng có chút sụp đổ.
Nàng giờ phút này một mặt ủy khuất.
"Ô ô ô, ta thật... kém cỏi như vậy sao?"
Triệu Thư Hàm nhịn không được cầm lấy gương.
Nhìn trong gương, khuôn mặt xinh đẹp kia của mình.
Triệu Thư Hàm cảm thấy, nàng tuyệt đối không xấu a.
"Trần Lạc này, rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Hắn thật sự không có chút hứng thú nào với ta sao?"
Triệu Thư Hàm nhìn Trần Lạc đang ngồi trong phòng khách, bỗng nhiên trong lòng dâng lên ý nghĩ xấu xa.
Nàng mở tủ quần áo, dự định lấy ra bộ "chiến bào" gợi cảm, mà nàng mua về, cũng chỉ mặc qua một lần.
Thứ nàng trân tàng đã lâu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận