Phản Phái: Liếm Nữ Chính Làm Gì? Nữ Phản Phái Không Thơm Sao

Chương 204: Cho Hứa Khỉ Vân viết ca! Diệp Phong lửa giận lại lần nữa hiện lên!

**Chương 204: Viết ca cho Hứa Khỉ Vân! Lửa giận của Diệp Phong lại lần nữa bùng lên!**
Hứa Khỉ Vân đồng ý ký kết với Trần Lạc là vì thua cược với hắn.
Nàng không còn cách nào khác, tuy nhiên, ban đầu, Hứa Khỉ Vân không hề nguyện ý.
Nhưng sau đó, khi biết được cả mấy bài hát đang rất nổi tiếng trên mạng hiện nay như "Đáy Biển", "Đôi Cánh Vô Hình", "Gặp Gỡ" đều do Trần Lạc viết.
Nàng liền không còn mâu thuẫn như vậy nữa.
"Trần Lạc này tài hoa như vậy, ta tại sao phải mâu thuẫn với hắn?"
Mặc dù, bản thân Hứa Khỉ Vân cũng không biết vì sao mình lại có ý nghĩ khó hiểu này.
Nhưng hiện tại, Hứa Khỉ Vân không hề có ý nghĩ đó.
Chớ nói chi, Trần Lạc còn không có nửa điểm hứng thú với nàng, điều này ngược lại khiến Hứa Khỉ Vân càng muốn cùng Trần Lạc giao lưu nhiều hơn.
Làm một nữ nhân, khi nảy sinh hứng thú với một người đàn ông, chính là lúc nàng bắt đầu lún vào trong đó.
Mặt khác, thiên phú và tài hoa của Trần Lạc là rất chân thực.
Hứa Khỉ Vân cảm thụ được điều này vô cùng sâu sắc.
"Bài hát này tên là «Một Đường Sinh Hoa»... Nghe tên, có vẻ rất hay."
Hứa Khỉ Vân trực tiếp xem qua, sau khi xem xong, vẻ mặt r·u·n·g động của nàng đã vô cùng nồng đậm.
Hứa Khỉ Vân có thể khẳng định, đây tuyệt đối là một bài hát hay.
Thậm chí có thể nói... vô cùng hay!
Vô luận là ca từ hay giai điệu, đều khiến Hứa Khỉ Vân có chút không thể chờ đợi được, muốn thu âm nó.
"Trần Lạc, bài hát này, thật sự có thể cho ta hát sao?"
Hứa Khỉ Vân k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g gửi một tin nhắn.
"Đương nhiên."
Trần Lạc trả lời cũng rất thẳng thắn.
Bài hát này, ở kiếp trước của Trần Lạc, cũng vô cùng nổi tiếng.
Hiện tại cho Hứa Khỉ Vân hát, tuyệt đối không có vấn đề gì.
Hứa Khỉ Vân có thể làm cho bài hát này, ở trong thế giới tiểu thuyết «Đô Thị Tà Thiếu» này, một lần nữa trở nên nổi tiếng.
Mà bản quyền bài hát này, đương nhiên tất cả đều nằm trong tay Trần Lạc.
Đến lúc đó, tất cả tiền bạc đều sẽ chảy về phía Trần Lạc.
"Tốt quá rồi, Trần Lạc, cảm ơn anh!!"
Hứa Khỉ Vân tịnh không để ý nhiều như vậy, cho dù Trần Lạc đến lúc đó không chia cho nàng hoa hồng, Hứa Khỉ Vân cũng không quan tâm.
Những nữ chính này, cơ bản đều có thiết lập không tham tiền.
Trừ phi, bản thân giống như Lãnh Tiểu Nghiên, Tề Tĩnh Vân, chính là vì k·i·ế·m tiền.
Bằng không, cho dù bảo Hứa Khỉ Vân đem toàn bộ gia sản của mình cho người mình thích, nàng cũng sẽ không để ý.
Triệu Thi Hàm, Sầm Mộc Dao bọn họ ở trong nguyên tác chính là làm như vậy.
Cuối cùng đã giúp nam chính Diệp Phong rất nhiều về mặt kinh tế.
Bọn họ phảng phất như xem tiền tài như cỏ rác.
Trần Lạc chuẩn bị cho Hứa Khỉ Vân còn rất nhiều bài hát.
Đây chỉ là bài đầu tiên.
Mà bản thân hắn, bài hát muốn hát trong lần ghi hình tới, cũng đã sớm chọn xong.
"Thanh Hoa Từ".
Đây là thứ mà Trần Lạc chuẩn bị.
Trần Lạc tin tưởng, bài hát này, cũng tuyệt đối sẽ nổi tiếng.
Đồng thời, mấy bài hát trước của Trần Lạc, sau khi nổi tiếng, đã có rất nhiều nhà công ty tìm đến Trần Lạc, muốn mua bản quyền những ca khúc kia.
Có thể nói, khứu giác của những người này cũng vô cùng nhạy bén.
Bất quá, Trần Lạc phát hiện, mình làm người cô đơn, xác thực không t·i·ệ·n.
Bởi vì Trần Lạc muốn chèn ép Diệp Phong, cuối cùng vẫn là lộ diện hát ca khúc của mình.
Một mặt là muốn thỏa mãn đam mê, một phương diện khác, những bài hát này, Trần Lạc muốn giữ lấy.
Thêm nữa hắn cũng không tìm được càng nhiều nhân tuyển thích hợp hơn để hát những bài hát đã chuẩn bị sẵn trong tay hắn.
Nhưng cứ như vậy, những công ty muốn mua bản quyền kia chỉ có thể tìm đến Trần Lạc.
Trần Lạc còn phải từng cái đem bọn họ chuyển tới chỗ Lãnh Tiểu Nghiên.
Nếu như tìm đến trên mạng, vậy thì không sao.
Trần Lạc chỉ cần, lưu lại phương thức liên lạc của Lãnh Tiểu Nghiên, chính xác mà nói là công ty của hắn, là đủ.
Phiền phức chính là, có một vài đối tác hợp tác vô cùng nhiệt tình.
Trực tiếp chạy đến Giang Thành, tìm Trần Lạc, muốn nói chuyện các loại công việc hợp tác.
Trần Lạc không có nhiều thời gian và tinh lực như vậy.
"Lần sau... vẫn là đem Lãnh Tiểu Nghiên theo bên người, có người đại diện đi theo vẫn là có lý."
Trần Lạc ý thức được điểm này.
Để Lãnh Tiểu Nghiên làm trợ thủ của mình, cũng rất không tệ.
Trần Lạc cần một trợ lý.
Lãnh Tiểu Nghiên biểu hiện gần đây cũng rất tốt.
Từ lần trước, Trần Lạc giúp nàng xử lý chuyện của Thân Hưng Vượng.
Lãnh Tiểu Nghiên càng thêm chuyên tâm giúp Trần Lạc làm việc.
Theo như lời nàng, nàng chỉ là đang giúp mình k·i·ế·m tiền.
Dù sao nàng cũng đã đầu tư không ít.
Hứa Khỉ Vân liền trực tiếp tìm một phòng thu âm, bắt đầu luyện tập thu âm bài hát "Một Đường Sinh Hoa" này.
Sở Mộng Huyên nội tâm vẫn như cũ k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g·.
"Ha ha, Trần Lạc kia là một người đàn ông rất đặc biệt khác? Tuyệt đối không phải loại không ra gì mà ta nói? Nói đùa cái gì vậy!"
Sở Mộng Huyên nghĩ tới việc Trần Lạc nói muốn ký hợp đồng với nàng với mức lương hai vạn.
Đã cảm thấy mình đây quả thực là bị làm n·h·ụ·c.
Chẳng lẽ mình không đáng giá như vậy sao?
Chỉ có hai vạn mà thôi.
Mặc dù, Sở Mộng Huyên cũng ý thức được, Trần Lạc còn nói đến chuyện phần trăm.
Nhưng Sở Mộng Huyên trong tiềm thức không cho rằng Trần Lạc có thể viết ra bài hát gì hay.
"Đợi lát nữa ghi hình, ta giành được vị trí thứ nhất, Hứa Khỉ Vân này chắc hẳn sẽ hiểu rõ, Trần Lạc kia chẳng đáng là gì cả, hắn chỉ là người mới mà thôi."
Đằng sau Sở Mộng Huyên, chính là có cả một đội ngũ.
Đó là do 'Đằng Long' truyền thông phân phối cho nàng.
Có đội ngũ chuyên nghiệp như vậy, Sở Mộng Huyên muốn bài hát gì mà không có được?
Nàng cảm thấy, chắc chắn phải tốt hơn nhiều so với Trần Lạc.
"Lần sau thu hình, ta nhất định sẽ thắng! Hừ!"
Sở Mộng Huyên có chút bất mãn lẩm bẩm.
Trong trường đại học Nam Thành.
Danh tiếng của Trần Lạc không cần phải nói nhiều.
Hầu như toàn bộ học sinh trong trường đều biết, trong số học sinh mới năm nay của bọn họ, có một người, đi tham gia chương trình âm nhạc rất nổi tiếng trong nước "Ta Thật Sự Là Ca Sĩ" còn giành được vị trí thứ nhất nhiều lần.
Thành tựu như vậy, khiến không ít học sinh phải cảm thán.
Cảm giác người ta sắp nổi tiếng khắp cả nước.
Mà mình vẫn còn ở lại chỗ này Aba Aba.
Bất quá, bọn họ cũng biết, sự chênh lệch giữa người với người, đôi khi chính là lớn như vậy.
So với việc hâm mộ người khác, không bằng lấy đối phương làm tiêu chuẩn, sau đó cố gắng nâng cao bản thân, đó mới là chính đạo.
Có thể... ngay cả người qua đường đều hiểu được đạo lý này.
Nam chính Diệp Phong, lại càng không giữ được bình tĩnh.
"Cái gì? Trần Lạc kia lại giành được vị trí thứ nhất!?"
Nghe những c·h·ó săn huynh đệ bên cạnh báo cáo, Diệp Phong tức giận đến nghiến răng.
Nguyên bản, hắn nên im lặng làm việc chờ một hai tháng, sau đó một tiếng hót lên làm kinh người.
Nhưng bây giờ, tiến độ của Trần Lạc nhanh hơn hắn quá nhiều.
Diệp Phong còn đang ở đây làm hội âm nhạc, Trần Lạc đã có thể ở trước hàng ngàn vạn người xem, trên sân khấu lấp lánh, tùy ý ca hát.
Những ngày này, Diệp Phong, lại từ trên người các nữ chính như Trương Thiến Thiến, La Duy Na.
Thu được không ít điểm tích lũy.
Bất quá, hắn đã không có ý định, tiếp tục đổi những ca khúc đỉnh cấp.
Cố nhiên, những ca khúc kia, Diệp Phong sau khi hát xong, vẫn có thể k·i·ế·m tiền.
Có thể hắn biết, điều này còn xa mới có thể thắng nổi Trần Lạc.
Hắn bên này tân tân khổ khổ, mới đổi được mấy bài hát.
Trần Lạc kia, vừa ra tay, liền cho Hạ Thanh Nguyệt, Trương Hiểu Du các nàng viết mấy bài hát.
Là mỗi người mấy bài...
Diệp Phong sắp c·h·ế·t lặng.
Hắn vất vả lắm mới tham gia một lần cuộc thi âm nhạc, cho rằng mình có hệ thống, có thể nhẹ nhõm nghiền ép những người khác, thu hoạch được quán quân.
Kết quả... quán quân mỗi lần đều không phải là hắn.
Điều khiến Diệp Phong khổ sở nhất chính là, hắn còn không thể không thừa nhận, những ca khúc mà Hạ Thanh Nguyệt, Trương Hiểu Du, Vương Trạch Khải hát là rất hay.
Ngay cả hắn cũng cảm thấy vô cùng dễ nghe.
Những bài hát này, ở trong giới âm nhạc, cũng tạo ra không ít phong ba.
"Trần Lạc này rốt cuộc là làm sao làm được?"
Diệp Phong rất bực bội.
Hắn quyết tâm, muốn đem lực chú ý của mình đặt trên game.
Đi theo con đường âm nhạc, hắn rất có thể, vĩnh viễn chỉ là kẻ đứng thứ hai.
Vô luận như thế nào, cũng không sánh bằng Trần Lạc.
Là t·h·i·ê·n m·ệ·n·h chi tử, nội tâm Diệp Phong ngạo khí vô tận, sao hắn có thể chịu đựng được đãi ngộ như vậy?
Trò chơi của Từng Hiểu Nhã đã được đưa lên.
Sau đó, chính là chuẩn bị rót tiền đẩy mạnh, làm quảng cáo.
Diệp Phong tự tin, trò chơi kia, khẳng định sẽ mang đến r·u·n·g động lớn cho giới trò chơi.
"Hừ, Trần Lạc, âm nhạc này, ngươi cứ từ từ mà chơi đi, ta muốn chuyên tâm vào lĩnh vực game."
Từng được hệ thống ban thưởng kỹ năng lập trình.
Diệp Phong không phải là một kẻ không hiểu gì về game, không hiểu code.
Hắn là người chuyên nghiệp.
Mà cái game di động có tên là «Tuyệt Địa Chi Vương» kia, cũng rất nhanh chóng chiếm được một chỗ đứng trên thị trường game di động.
Diệp Phong đoán không sai, trò chơi này, xác thực đã bắt đầu nổi tiếng.
Diệp Phong đầu tư cho Từng Hiểu Nhã hai mươi vạn.
Sau đó lại đập thêm mười vạn, vì đẩy mạnh, Diệp Phong lại rót vào mấy chục vạn nữa.
Hiện tại, rốt cuộc đã nhìn thấy hồi báo.
Lượng tải xuống của trò chơi này, đang tăng lên một cách nhanh chóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận