Phản Phái: Liếm Nữ Chính Làm Gì? Nữ Phản Phái Không Thơm Sao

Chương 168: Trần Lạc muốn bạo phát hỏa? Bị càng ngưu bức nữ chính nhìn trúng! (2)

**Chương 168: Trần Lạc muốn nổi tiếng? Bị nữ chính còn ngưu bức hơn để mắt! (2)**
Mình thực sự thích Diệp Phong như vậy sao?
"Ta và Diệp Phong... Hình như cũng không quen nhau lắm?"
Trong lúc Tống Hân Lan đang suy tư.
Trên sân khấu, Hạ Thanh Nguyệt đứng ở trung tâm.
Ánh đèn chiếu rọi.
Hạ Thanh Nguyệt có chút khẩn trương.
Nhưng vẻ đẹp của nàng đã chinh phục rất nhiều người.
Nàng tựa như nữ thần, đứng ở nơi đó.
Vận khí tốt, chen được đến hàng ghế đầu, các nam đồng bào.
Giờ phút này, từng người đều nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
"Đẹp quá, đây cũng là sinh viên đại học Nam Thành sao?"
"Quá đẹp, ta bây giờ chuyển trường còn kịp không?"
"Xin hỏi, làm thế nào mới có thể vào được đại học Nam Thành? Ta muốn đổi ý!"
Một số học sinh trường khác la hét tiếng lòng của bọn họ.
Lúc này, âm nhạc vang lên.
Hạ Thanh Nguyệt cũng nhắm mắt lại.
Nàng tiến vào trạng thái, trong đầu, cũng hiện ra giọng nói của Trần Lạc.
Theo tiết tấu,
Hạ Thanh Nguyệt cầm micro, nhẹ giọng hát lên.
"Nếu như nói, em là khói lửa trên biển, anh là bọt nước bọt biển."
"Một khoảnh khắc, ánh sáng của em đã chiếu rọi anh..."
Hạ Thanh Nguyệt hát rất chân thành.
Dưới đài, khán giả vốn đang ồn ào, cũng đều yên tĩnh lại.
Bọn hắn đương nhiên chờ mong Hạ Thanh Nguyệt biểu diễn mấy bài hát này.
Chỉ là, rất nhiều người đều cảm thấy, Trần Lạc này, không thể nào mỗi ca khúc đều viết hay như vậy?
Nhưng bây giờ, Hạ Thanh Nguyệt mới cất tiếng, bọn hắn dường như liền hiểu.
Hình như, không có gì là không thể.
Nhất là khi Hạ Thanh Nguyệt hát đến đoạn cao trào.
"Anh có thể theo sau em, như cái bóng đuổi theo ánh sáng mộng du."
"Anh có thể đợi ở nơi đường rẽ, mặc kệ em có đi qua hay không..."
Giọng hát của Hạ Thanh Nguyệt vô cùng nhu hòa.
Giọng hát này, cũng đi vào trái tim của rất nhiều khán giả.
Giờ khắc này, bất luận là nam sinh hay nữ sinh, đều nhớ tới người ấy từng tồn tại.
Đám người nghe được, trong mắt có ánh sáng lấp lánh.
Bọn hắn nhẹ nhàng vẫy que huỳnh quang trong tay.
Tống Hân Lan đã không biết nên nói gì.
Nàng chỉ cảm thấy, tất cả những thứ này... Ban đầu đều nên là của nàng?
"Trần Lạc, ta còn cơ hội không?"
Nước mắt Tống Hân Lan chảy ra.
Mà một bên khác, Lãnh Tiểu Nghiên, Mạnh San San, Trần Nhược Tuyết các loại nữ chính.
Nghe được lại vô cùng thoải mái.
Các nàng nhẹ nhàng đánh nhịp, đung đưa thân thể.
Sau khi Hạ Thanh Nguyệt hát xong một ca khúc, Lãnh Tiểu Nghiên nhẹ nhàng vỗ tay.
Nụ cười trên mặt nàng, đã hoàn toàn không khống chế nổi.
"Ta muốn phát tài!"
Lãnh Tiểu Nghiên thầm nghĩ.
Nàng cao hứng vô cùng.
Trong sân trường.
Sầm Mộc Dao, Lý Hồng Hà, Tôn Khinh Linh ba người, cũng lần lượt nghe được Trương Hiểu Du hát «Đếm Ngược» và Hạ Thanh Nguyệt biểu diễn «Kẻ Theo Đuổi Ánh Sáng».
Ba người các nàng, đều không thể có bất kỳ lời chê bai nào đối với trình độ âm nhạc của Trần Lạc.
Các nàng cũng đã triệt để bội phục.
Diệp Phong ở đó, hắn lặng lẽ ngồi trên ghế.
Cũng không có đi nghe các nàng hát, không có mở những video mà các bạn học đăng tải.
Diệp Phong chỉ là nhìn bọn hắn thảo luận.
Đồng thời trong đầu, mình ảo tưởng, tự bổ sung.
Nhưng cũng tự mình hình dung ra được, buổi hòa nhạc đặc sắc tuyệt luân kia, rốt cuộc là như thế nào.
"Êm tai!"
"Ngọa tào! Thanh Nguyệt hát hay quá!"
"Bài «Kẻ Theo Đuổi Ánh Sáng» này, khẳng định sẽ nổi tiếng khắp mạng!"
Nhìn xem trong nhóm chat, những lời nói kích động của các bạn học.
Diệp Phong cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
"Bài thứ bảy! !"
Hắn cắn chặt hàm răng, không thể nào tiếp thu được.
"Dựa vào cái gì? Trần Lạc này dựa vào cái gì? Hắn sao có thể như vậy?"
Trong mắt Diệp Phong, tràn đầy lửa giận.
Hắn lợi dụng điểm tích lũy của hệ thống, mới trong thời gian ngắn như vậy, đổi được bốn bài hát gốc.
Điều này kỳ thật đã rất tốt.
Nhưng Trần Lạc, lại trong khoảng thời gian tương tự, sáng tác ra mười bài hát, không đúng... Hẳn là còn nhiều hơn mười bài.
Diệp Phong cảm nhận được cảm giác thất bại sâu sắc.
Trần Lạc nghĩ không sai.
Vài ngày trước, cảm xúc đắc ý của Diệp Phong, giờ phút này, đã không còn sót lại chút gì...
Nhưng Trần Lạc thật sự không muốn quan tâm đến tình cảnh của Diệp Phong.
Hắn tổ chức buổi hòa nhạc, mục đích chính là chèn ép Diệp Phong.
Bởi vậy...
Tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục ca múa!
Trương Hiểu Du đã một hơi hát sáu bài.
Hạ Thanh Nguyệt tự nhiên cũng sẽ không chịu kém cạnh.
Nàng hát xong, nhìn thấy phản ứng của khán giả.
Trên mặt Hạ Thanh Nguyệt, cũng hiện ra ý cười.
Nàng dường như có thể cảm nhận được tâm tình của Trương Hiểu Du.
Hạ Thanh Nguyệt kỳ thật cũng còn có chút hoảng hốt.
"Ta... Muốn nổi tiếng?"
Nhìn xem dưới đài nhiều que huỳnh quang đang vung vẩy như vậy.
Đây là điều mà Hạ Thanh Nguyệt trước kia chưa từng dám nghĩ.
Điều kiện gia đình Hạ Thanh Nguyệt vốn không tệ, trước kia cũng bởi vì đầu óc có vấn đề mà làm qua rất nhiều chuyện sai.
Nhưng bây giờ, nàng cảm thấy mình đã khôi phục bình thường.
Không chỉ có như thế, Hạ Thanh Nguyệt còn có thể dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền.
Về sau cuộc sống của nàng sẽ càng thêm thoải mái.
Mà tất cả những điều này đều nhờ vào Trần Lạc.
Trong lòng Hạ Thanh Nguyệt, sự cảm kích đối với Trần Lạc càng thêm nồng đậm.
Nàng thu dọn một chút, nội tâm kích động không thôi của mình.
Mở miệng nói: "Tiếp theo, ta muốn biểu diễn bài hát thứ hai của ta, và... Mọi người đều biết, là do Trần Lạc sáng tác, tên bài hát là «Tuế Nguyệt Thần Thâu»."
Lời giới thiệu của Hạ Thanh Nguyệt khiến khán giả ở hiện trường lại lần nữa reo hò.
Nhưng bọn hắn dường như đã quen.
Trần Lạc quật khởi là điều không thể nghi ngờ.
Các bạn học ở đây đều hiểu rõ, đêm nay qua đi, danh tiếng của Trần Lạc, giữa các trường trung học lớn ở Nam Thành.
Tuyệt đối sẽ trở nên phi thường vang dội.
Chỉ sợ là không ai không biết, không người không hay.
Bên ngoài sân, vẫn có rất nhiều đồng học đang không ngừng chạy đến.
Tất cả mọi người rất tình nguyện, đến góp vui cho buổi hòa nhạc thịnh đại này.
Hạ Thanh Nguyệt cảm thụ được nhiệt tình của đám người.
Rất nhanh, bắt đầu biểu diễn bài hát thứ hai.
Hậu trường, tâm tình Trần Lạc tương đối tốt.
Mục đích của hắn, về cơ bản đã đạt được.
Sau đó, chính là bắt đầu chuẩn bị, giúp Hạ Thanh Nguyệt, Trương Hiểu Du, Vương Trạch Khải mấy người, để các nàng nổi tiếng.
Trần Lạc biểu thị, việc này không có gì khó.
Bởi vì mấy người các nàng, đều là có tài năng thật sự.
Cùng, những ca khúc hắn viết... Tất cả đều là đã qua kiểm nghiệm của thị trường, những ca khúc chắc chắn sẽ nổi!
Điều khiến Trần Lạc ngoài ý muốn chính là.
Thành tích buổi hòa nhạc này của hắn, rất nhanh, cũng đã truyền đến tai của mấy ca sĩ thực thụ.
Trong đó, có một người phụ nữ tên Ninh Tư Kỳ, đã sinh ra hứng thú nồng hậu với Trần Lạc.
Nàng biết được, Nam Thành có một sinh viên, đã viết cho mấy người bạn học của hắn mười mấy bài hát gốc rất êm tai.
Còn tổ chức một buổi hòa nhạc.
Nghe nói, buổi hòa nhạc này thậm chí còn miễn phí.
Điều này khiến Ninh Tư Kỳ cảm thấy vừa kinh ngạc lại vừa hiếu kỳ.
Kết quả là, nàng phái trợ thủ, gửi cho sinh viên kia một email.
Ninh Tư Kỳ muốn cùng hắn trò chuyện một chút về âm nhạc.
Mà Ninh Tư Kỳ này, cũng là một trong những nữ chính trong sách.
Chỉ có điều, nàng xuất hiện muộn hơn.
Ngoài ra, một thân phận khác của nàng, chính là... Nữ ca sĩ thực sự đang rất nổi tiếng.
Địa vị của nàng, có thể sánh ngang với vị trí của Trần Tâm Vân, nhị tỷ của Trần Lạc, trong giới văn nghệ.
Đáng nói đến chính là, Ninh Tư Kỳ này, cùng Hàn Nhã Văn, Tiêu Mộng Di các loại nữ chính cũng không khác biệt lắm.
Nàng đối với Trần Lạc, cũng không có bao nhiêu thành kiến...
Bạn cần đăng nhập để bình luận