Phản Phái: Liếm Nữ Chính Làm Gì? Nữ Phản Phái Không Thơm Sao

Chương 156: Lãnh Tiểu Nghiên bị nắm rồi? Trần Lạc vì nàng sáng tác chuyên môn đơn khúc! (1)

Chương 156: Lãnh Tiểu Nghiên bị nắm rồi? Trần Lạc vì nàng sáng tác ca khúc riêng! (1)
Bất quá, việc gặp mặt Lãnh Tiểu Nghiên khiến Trần Lạc có chút bất ngờ.
Bởi vì hắn nhìn thấy, Lãnh Tiểu Nghiên đêm nay thế mà lại mặc một thân váy yếm thấp n·g·ự·c màu trắng, trên đùi mang tất đen, chân giẫm giày cao gót màu trắng.
Hai tay thon thả, sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng gợi cảm.
Nhất cử nhất động của nàng, phảng phất đều toát lên vẻ đẹp tuyệt mỹ.
Quan trọng nhất là, trên đầu Lãnh Tiểu Nghiên, thế mà còn đeo một đôi tai Hồ Ly lông trắng? ?
Nhìn qua vô cùng đáng yêu.
Với cách ăn mặc như vậy, nàng vốn đã thanh thuần đến không thể thanh thuần hơn.
Trang phục thấp n·g·ự·c lại tăng thêm mấy phần gợi cảm.
Giờ lại thêm đôi tai Hồ Ly, cùng với đôi tất đen gợi cảm kia.
Nếu là nam nhân khác nhìn thấy, chỉ sợ sẽ phải thốt lên: "Ai da, đây đúng chuẩn là một con hồ ly tinh hút dương khí a!"
Nhưng đại đa số nam nhân đều rất tình nguyện để một vưu vật như vậy hút một chút.
Lãnh Tiểu Nghiên cũng hiểu rõ sức hấp dẫn của mình khi mặc bộ đồ này vào đêm nay.
Nàng cũng sẽ không Versaill·es.
Lãnh Tiểu Nghiên biết, mình rất đẹp.
Nhất là sau khi mặc như vậy, lại càng đẹp hơn.
Tin rằng, không có mấy nam nhân có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn như vậy của nàng.
Mà Lãnh Tiểu Nghiên sở dĩ làm như vậy, đều chỉ là vì muốn cho việc làm ăn đêm nay được thuận lợi hơn.
Hoặc là nói, Lãnh Tiểu Nghiên muốn vì chính mình tranh thủ thêm càng nhiều lợi ích.
Mặc dù nàng sẽ không lấy nhan sắc làm v·ũ k·hí chính, càng không thể vì số tiền này mà vượt qua ranh giới, nhưng Lãnh Tiểu Nghiên cảm thấy việc tận dụng một chút ưu thế của mình cũng không có gì là sai.
Cho dù là đối với Trần t·h·iếu mà nàng vốn không để tâm...
Nói một cách chính x·á·c, nếu là Lãnh Tiểu Nghiên trong nguyên tác thì tuyệt đối sẽ không vì gặp phản p·h·ái Trần Lạc mà cố ý ăn diện.
Nhưng bây giờ, tính cách của Lãnh Tiểu Nghiên đã có chút thay đổi.
Nàng ý thức được, Trần Lạc này có lẽ mới là chàng trai bảo t·à·ng chân chính.
So sánh ra, thì tiểu đệ đệ Diệp Phong mà nàng từng tiếp xúc, tuy Lãnh Tiểu Nghiên cũng cảm thấy, thành tựu sau này của hắn sẽ rất cao, nhưng... hình như hắn có số đào hoa hơi vượng thì phải.
Lãnh Tiểu Nghiên không thường xuyên đến trường, vậy mà vẫn nhiều lần bắt gặp Diệp Phong ở cùng với những cô gái khác nhau.
Ban đầu, Lãnh Tiểu Nghiên còn không để ý chút nào, chỉ hơi kinh ngạc, tiểu gia hỏa này, có nhân duyên với phụ nữ tốt như vậy sao?
Điều này khiến cho Lãnh Tiểu Nghiên phải chú ý.
Nhưng bây giờ, ý nghĩ của nàng đã thay đổi.
Đây không phải đúng chuẩn Hải Vương sao?
Sao ta lại có thể hứng thú với một nam nhân vờn quanh toàn mỹ nữ như vậy chứ?
Lãnh Tiểu Nghiên, chẳng lẽ ngươi rất t·h·iếu đàn ông sao? Đàn ông tốt trên thế giới c·hết hết rồi à?
Trong màn đêm yên tĩnh, trong đầu Lãnh Tiểu Nghiên sẽ hiện lên ý nghĩ này.
Bởi vậy, hảo cảm của nàng đối với Diệp Phong đang dần dần giảm xuống.
Ngược lại, Lãnh Tiểu Nghiên t·r·ải qua một phen quan s·á·t, nàng p·h·át hiện Trần Lạc này dường như không hề có chuyện x·ấ·u gì.
Nữ nhân bên cạnh hắn, chỉ có cô gái tóc đỏ kia.
Lãnh Tiểu Nghiên không nhiều chuyện, cũng không đi đ·á·n·h giá rõ ràng.
Nàng ngây thơ cho rằng, vô luận Trần Lạc rốt cuộc là c·ặ·n bã nam hay là thuần yêu, dù sao chỉ cần là đàn ông, chắc chắn sẽ phạm sai lầm.
Đàn ông chỉ có treo lên tường mới t·r·u·ng thực.
Lãnh Tiểu Nghiên s·ố·n ba mươi hai năm, nàng tin chắc vào điểm này, đây cũng là lý do vì sao nàng vẫn chưa kết hôn.
Lãnh Tiểu Nghiên không tin, trên đời này sẽ có nam nhân thuần yêu!
Nếu như nói, Trần Lạc và cô gái tóc đỏ kia là chân ái?
Vậy thì Lãnh Tiểu Nghiên cũng rất vui lòng thăm dò một chút.
Nàng không cho rằng mình làm như vậy là phạm t·i·ệ·n.
Đứng ở góc độ của Lãnh Tiểu Nghiên.
"Ta đã làm gì sai? Ta chẳng qua là ăn mặc gợi cảm, xinh đẹp một chút, chẳng lẽ như vậy cũng là có lỗi?"
Lãnh Tiểu Nghiên đắc ý vì nhan sắc của mình.
Mà lúc này, Trần Lạc đi đến.
Lãnh Tiểu Nghiên mỉm cười đứng dậy, đôi chân thon dài mang tất đen của nàng, thật sự là quá hút mắt.
Nếu là đổi lại nam nhân khác, tuyệt đối sẽ không rời mắt.
Có thể Trần Lạc lại nhìn không chớp mắt.
Hắn thậm chí không bắt tay Lãnh Tiểu Nghiên, mà trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vắt chéo chân, dáng vẻ vô cùng p·h·ách lối.
Lãnh Tiểu Nghiên hơi kinh ngạc.
"Trần t·h·iếu này, thật đúng là có cá tính."
Nhưng không sao, Lãnh Tiểu Nghiên tự nhủ, nàng rất nhanh sẽ khiến Trần Lạc lộ ra nguyên hình.
Có thể còn không đợi Lãnh Tiểu Nghiên chuẩn bị, Trần Lạc đột nhiên lên tiếng: "Trên đầu ngươi là cái gì vậy?"
Trần Lạc hỏi.
"Là trang sức tai Hồ Ly, ta mua, thế nào, có đẹp không?"
"Bình thường."
Trần Lạc t·r·ả lời.
Lãnh Tiểu Nghiên: "? ? ?"
"Cái quỷ gì? Bình thường? ?"
Lãnh Tiểu Nghiên lập tức liền ngây ngẩn cả người.
Bởi vì, nam nhân khác, đừng nói là trang sức tai, cho dù là tùy t·i·ệ·n một bộ phận nào trên c·ơ t·h·ể nàng, bọn hắn đều sẽ dâng lên những lời ca ngợi cực hạn.
"A, mỹ nữ, lỗ tai của ngươi thật sự là quá đẹp, nó là thứ tinh xảo nhất mà ta từng thấy."
"Trời ạ, tiểu thư, đôi môi của người, sao có thể đẹp như vậy? Khiến người ta không nhịn được muốn nếm thử một ngụm."
"Lãnh tổng, đôi mắt của ngài, phảng phất ẩn chứa cả bầu trời sao, thật sự là quá đẹp."
Những lời tâng bốc như vậy, Lãnh Tiểu Nghiên không biết đã nghe bao nhiêu lần.
Vô luận là cóc ghẻ đòi ăn t·h·ị·t t·h·i·ê·n nga, hay là những ông chủ lớn ngang hàng với nàng, đều dùng đủ loại hoa ngôn xảo ngữ, dỗ ngon dỗ ngọt Lãnh Tiểu Nghiên.
Nói cách khác, bọn hắn đều là l·i·ế·m c·h·ó!
Dù Lãnh Tiểu Nghiên có thả cái r·ắ·m, bọn hắn đều sẽ nói, đây là tiên khí!
Lãnh Tiểu Nghiên đã chán ngấy những điều này.
Nàng không t·h·í·c·h l·i·ế·m c·h·ó!
Có thể... Lãnh Tiểu Nghiên cũng không muốn bị người khác tổn h·ạ·i a.
Trần t·h·iếu này, cũng quá ác miệng rồi?
Hắn, lập tức liền khiến Lãnh Tiểu Nghiên có chút rối bời.
Thế mà quên mất việc chính, trực tiếp cùng Trần Lạc tranh luận.
"Chỗ nào bình thường? Ta đã chọn rất lâu, còn tìm chuyên gia làm, không phải rất tinh xảo sao?"
Lãnh Tiểu Nghiên hoàn toàn m·ấ·t đi khí tràng, vội vàng nói.
"Ta không nói đồ trang sức, trang sức của ngươi rất đẹp."
Trần Lạc lại nói.
Lãnh Tiểu Nghiên nghe vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng không, ta đã nói rồi, trang sức tai Hồ Ly của ta rất đẹp, khoan đã..."
Lãnh Tiểu Nghiên bỗng nhiên sửng sốt.
Một giây sau, liền quay đầu nhìn về phía Trần Lạc: "Ngươi nói, ngươi không phải chỉ đầu của ta sức, vậy ngươi là nói ta dáng dấp bình thường?"
Lãnh Tiểu Nghiên có chút t·ức giậ·n.
"Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy vậy sao?"
Trần Lạc đã ký hợp đồng, đối với Lãnh Tiểu Nghiên cũng đã kh·á·ch khí.
Vậy thì không cần phải nịnh nọt nàng nữa.
Chọc tức mấy nữ chính này một chút, Trần Lạc tâm tình coi như không tệ.
Bằng không, các nàng ai cũng kiêu ngạo như vậy, cho chút ngon ngọt là đã muốn lên mặt.
Trần Lạc nếu dám khen một câu, đoán chừng những nữ nhân này sẽ trưng ra vẻ mặt ngạo mạn mà nói: "Hừ, đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem ta là ai."
Trần Lạc không muốn nhìn thấy cảnh tượng c·u·ồ·n·g vọng như vậy của các nàng.
Trần Lạc cũng không phải l·i·ế·m c·h·ó.
Nhưng câu t·r·ả lời này của hắn, trong nháy mắt đã khiến Lãnh Tiểu Nghiên có chút đỏ mặt tía tai.
"Cái gì gọi là đúng vậy a? Ta chỗ nào bình thường?"
"Ngươi mở to mắt ra mà xem, ta như vậy mà gọi là bình thường sao?"
Lãnh Tiểu Nghiên không tin, nàng đứng dậy, ưỡn n·g·ự·c.
Dáng người kia, ai thấy cũng sẽ phải chảy nước miếng.
Nhưng Trần Lạc lại liếc một cái, bình tĩnh nói ra: "Cho nên, ngươi đêm nay đến tìm ta, là để ta miễn phí thưởng thức thân thể của ngươi sao?"
"Ngươi! ! !"
Lãnh Tiểu Nghiên lại lần nữa bị chọc tức.
Nàng lạnh lùng hừ một tiếng, ngồi trở lại ghế.
Tính cách vốn dĩ bình tĩnh, ôn nhu, đại tỷ tỷ của nàng, đã bị Trần Lạc phá hủy hoàn toàn.
Nhưng may mắn thay, Lãnh Tiểu Nghiên rất nhanh liền hít sâu một hơi, cố gắng xua tan cơn giận trong lòng.
"Trần t·h·iếu này, thật đúng là quá đáng!"
Lãnh Tiểu Nghiên có chút nghiến răng nghiến lợi.
Bất quá, vẻ mặt nàng vẫn giữ nguyên sự ôn nhu, mở miệng nói: "Vậy chúng ta nói chuyện chính sự đi, Trần t·h·iếu, liên quan đến việc ta đầu tư cho ngươi, ta còn muốn bổ sung mấy điểm..."
"1..."
Lãnh Tiểu Nghiên sau khi trở về đã tìm người nghiên cứu kĩ lại, tất cả luật sư đều nói đây là bản hợp đồng Bá Vương, sau khi ký kết sẽ rất bất lợi cho Lãnh tổng.
Nhưng Lãnh Tiểu Nghiên chỉ yêu cầu bọn hắn tìm ra cách vãn hồi, mà đội ngũ chuyên nghiệp này đương nhiên cũng đã tìm ra các loại, có thể để bù đắp lỗ hổng.
Mặc dù làm như vậy, Lãnh Tiểu Nghiên vẫn rất t·h·iệt t·h·òi, nhưng chỉ cần Trần Lạc đồng ý những điều khoản bổ sung này thì quyền lợi của Lãnh Tiểu Nghiên có thể được bảo vệ một chút.
Hơn nữa, những yêu cầu này cũng sẽ không quá đáng, Lãnh Tiểu Nghiên cảm thấy, nàng thân là nhà đầu tư, hẳn là có quyền đưa ra điều kiện chứ?
Nói thật, đêm qua, Lãnh Tiểu Nghiên liền suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận