Phản Phái: Liếm Nữ Chính Làm Gì? Nữ Phản Phái Không Thơm Sao

Chương 216: Diệp Phong nghịch thiên thao tác! Sở Mộng Huyên có chút bị cả bó tay rồi!

**Chương 216: Diệp Phong nghịch thiên thao tác! Sở Mộng Huyên có chút bó tay rồi!**
Dù cho Diệp Phong có trải qua bao nhiêu ma luyện đi nữa.
Đả kích như vậy, đối với hắn mà nói, vẫn là khiến hắn có chút không thể nào tiếp thu được.
Tình huống gì thế này?
"Mấy ngày trước ngẫu nhiên gặp được mỹ nữ chân dài kia, hiện tại thế mà lại mang vẻ mặt áy náy, nói xin lỗi với Trần Lạc?"
Diệp Phong hiểu rõ, trong này lượng tin tức, chính là phi thường lớn.
Vì cái gì một mỹ nữ như vậy, lại chủ động xin lỗi?
Trần Lạc đã làm cái gì, mới khiến cho nàng phải thấp giọng nói xin lỗi như vậy.
Với lại, nếu là đổi lại một nữ hài bình thường, Diệp Phong cũng sẽ không có phản ứng lớn như vậy.
Có thể mấu chốt là, Sở Mộng Huyên này, phi thường xinh đẹp.
Đôi chân dài nghịch thiên kia, vô cùng hút mắt.
Những người đi ngang qua, bất luận nam nữ, cơ hồ đều nhịn không được liếc mắt nhìn.
Đám nam sinh thì lộ ra bộ dáng sắp chảy nước miếng.
"Ta ơi, đôi chân trắng này, so với mạng của ta còn dài hơn... Quá dọa người..."
Nữ sinh thì đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
"Ô ô ô, so sánh người với người thật tức c·h·ết, vì cái gì người ta có thể có được đôi chân dài như vậy, còn ta lại là một mét năm chân ngắn? Quá đau lòng..."
Đồng thời, những người này cũng đều ném ánh mắt khác thường về phía Trần Lạc.
"Người kia hình như là tân sinh viên tên Trần Lạc?"
"Mấy ngày trước có một mỹ nữ, lái xe thể thao tới tìm hắn, ta nghe nói, mỹ nữ kia, hình như còn là nữ ca sĩ nổi tiếng nào đó."
"Hôm nay lại diễn vở kịch nào đây? Ai, thật hâm mộ."
Quần chúng vây xem, nhao nhao chú ý tới.
Diệp Phong thì có chút ảo não, hắn thậm chí còn nghĩ, nếu như mình không nghe thấy lời của mỹ nữ này thì tốt biết bao nhiêu.
Nhưng loại phương thức l·ừ·a mình d·ố·i người này, không phải là điều mà một nhân vật chính vĩ quang chính như Diệp Phong nên có.
Nhưng mà... Dù thế, Diệp Phong hắn lại có thể làm được cái gì?
Đúng vậy! Giờ phút này Diệp Phong ý thức được, mình giống như không làm được gì cả.
Hắn cùng mỹ nữ kia vốn không quen biết.
Nếu chỉ vì một câu xin lỗi, liền xông lên bênh vực kẻ yếu cho đối phương, thì Diệp Phong cảm thấy, có chút bất hợp lý.
Bởi vậy, hiện tại, hắn chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Giống như, hắn không còn là nhân vật chính nữa.
Tiêu điểm của mọi người, đều đặt trên người Trần Lạc và mỹ nữ này.
Mà đối với Sở Mộng Huyên, chính nàng cũng không ngờ tới.
Nàng lại tự nhiên nói ra ba chữ kia như vậy.
Vốn Sở Mộng Huyên còn tưởng rằng, nàng sẽ không nói ra miệng được.
Nhưng tự nhiên đây là chuyện tốt.
Sở Mộng Huyên thầm nghĩ.
"Tốt quá rồi! Ta vậy mà lại thuận lợi nói xin lỗi, vậy Trần Lạc này, hẳn là sẽ tha thứ cho ta đi? Ta thật lòng muốn hắn giúp ta viết mấy bài hát."
Nhìn tỷ muội tốt Hứa Khỉ Vân, lập tức ra mấy bài hát phi thường lôi cuốn.
Sở Mộng Huyên hâm mộ không thôi.
Lúc ấy nàng ở trên thành phố, đều gấp đến độ xoay quanh.
Cũng không phải là loại ghen ghét ác ý, chỉ là, đã từng có một cơ hội hiếm có đặt trước mặt nàng.
Sở Mộng Huyên đã không trân quý.
Nàng ảo não không thôi.
Nếu như nàng chưa từng thấy qua ánh sáng, thì còn đỡ.
Nhưng bây giờ, Sở Mộng Huyên đã thấy qua, vậy nàng đương nhiên phải nghĩ biện pháp, đem thứ ánh sáng vốn sắp thuộc về nàng, đoạt lại.
Nhưng, Sở Mộng Huyên vạn vạn không ngờ tới.
Đối mặt với lời xin lỗi lần này của nàng, Trần Lạc lại chỉ bình tĩnh nói: "Xin lỗi cái gì?"
Sở Mộng Huyên nghe vậy, lập tức có chút mờ mịt.
Nàng hiểu rõ, Trần Lạc là biết đến.
"Gia hỏa này, biết rõ còn cố hỏi sao?"
Sở Mộng Huyên có chút bất mãn.
Nhưng bây giờ nàng không dám biểu hiện ra, chỉ có thể cắn răng, ấp úng nói: "Chuyện lần trước, là lỗi của ta, ta không nên nói như vậy với ngươi, ngươi rất lợi hại, là ta có mắt không biết thái sơn, xin hỏi, ngươi có thể cho ta một cơ hội nữa không?"
Sở Mộng Huyên không hổ là chính phái nữ chính.
Nàng lúc trước cao ngạo, hiện tại cúi đầu, cũng rất thấp triệt để.
Với dáng vẻ này của nàng, Trần Lạc ngược lại, thái độ đối với nàng, có chút hòa hoãn hơn.
Đối với Trần Lạc, hắn chỉ cần nữ chính nghe lời.
Những nữ chính không ngoan, Trần Lạc cũng không muốn tiếp xúc nhiều.
Không có cách nào, nữ chính quá nhiều, Trần Lạc trực tiếp công thủ đảo ngược.
Hắn đã trở thành người thành thạo, có càng nhiều lựa chọn.
Bất quá, những lời này, lọt vào trong tai Diệp Phong.
Lại làm cho hắn có chút đầu óc oanh minh.
Mạch não của Diệp Phong đặc biệt, tự động bỏ qua, một vài từ ngữ.
Đồng thời bắt đầu não bổ.
"Mỹ nữ này nói, Trần Lạc rất lợi hại? Chỗ nào lợi hại, bọn hắn rốt cuộc đã cùng nhau trải qua những gì? Không lẽ nào..."
"Nàng thế mà lại thỉnh cầu Trần Lạc, cho nàng thêm một cơ hội? Ta đi, mỹ nữ như vậy, sao có thể hèn mọn như thế? Vẫn là đối với Trần Lạc, cái này... Đây tuyệt đối không được!"
Diệp Phong đương nhiên không thể chấp nhận, Trần Lạc hống hách, thoải mái như vậy.
Đây rõ ràng phải là tình tiết của hắn mới đúng.
Trần Lạc là một vai phản diện, thế mà lại khiến nữ chính chủ động xin lỗi.
Diệp Phong thấy vậy, khẳng định là không thể chấp nhận được.
Chưa kể, hắn còn tự mình não bổ ra rất nhiều hình tượng...
Nghĩ như vậy, Diệp Phong trong lòng cảm giác chính nghĩa bùng nổ.
Cho dù chuyện này, không có nửa xu quan hệ gì với hắn.
Nhưng Diệp Phong, vẫn là mặt dày mày dạn, tiến lên muốn chủ trì công đạo.
Hoặc là nói, hắn hy vọng có thể thức tỉnh sự cao ngạo bên trong mỹ nữ này, để nàng không nên hèn mọn như vậy.
Bất kể Trần Lạc làm cái gì, hắn khẳng định không đáng.
"Đúng vậy! Trần Lạc không đáng giá!"
Diệp Phong phảng phất như bắt lấy thời cơ nào đó.
Ánh mắt của hắn càng thêm kiên định.
"Cho ngươi thêm một cơ hội sao?"
Trần Lạc cũng không vội vàng cự tuyệt.
Nữ chính cao ngạo như Sở Mộng Huyên, có thể chủ động mở miệng xin lỗi, đã rất hiếm thấy.
Điều này đủ để chứng minh, Sở Mộng Huyên coi như thật lòng.
Bất quá... Trần Lạc cũng vừa mới trải qua chuyện Hoàng Tĩnh Mỹ từ chức.
Đối với nữ chính, hắn vẫn như cũ không có hứng thú.
Nhưng Sở Mộng Huyên, nếu có thể ký hợp đồng, cũng thật không tệ.
Bởi vậy, Trần Lạc dự định, lại khảo nghiệm Sở Mộng Huyên thêm.
Hắn cũng không giống những nữ chính cố tình gây sự kia.
Trần Lạc đã cho Sở Mộng Huyên một cơ hội.
Kết quả nữ nhân này lại muốn Trần Lạc thể hiện thành ý, cho nàng mấy trăm vạn tiêu vặt.
Vậy nên Trần Lạc đương nhiên trực tiếp một cước đạp nàng đi.
Hiện tại, là chính nàng chủ động trở về.
Cho nên, Trần Lạc gia tăng khảo nghiệm, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Nếu không, Trần Lạc trực tiếp đáp ứng, chẳng phải quá rẻ rồi sao?
Sở Mộng Huyên này lúc trước trào phúng Trần Lạc, hiện tại chỉ xin lỗi, Trần Lạc liền đồng ý ký hợp đồng với nàng, vậy Trần Lạc thành cái gì?
Trên đời này, làm gì có chuyện tốt như vậy.
Chỉ là, điều khiến Trần Lạc không ngờ tới, ngay lúc hắn còn đang suy tư.
Bỗng nhiên! Diệp Phong sau lưng, đi tới.
Rồi hắn ta bày ra một mặt chính khí nói: "Trần Lạc, ngươi đã làm gì cô bé này?"
Nói xong, hắn lập tức quay đầu, nhìn về phía Sở Mộng Huyên nói: "Mỹ nữ, ta mặc dù không biết, giữa ngươi và Trần Lạc đã xảy ra chuyện gì, bất quá ngươi yên tâm, có ta ở đây, ta sẽ giúp ngươi lấy lại công đạo, ngươi không cần phải hèn mọn với gia hỏa này như vậy."
"Ta nói cho ngươi biết, gia hỏa này không phải người tốt lành gì, ta đã giao thiệp với hắn rất nhiều lần, ta cảm thấy lời xin lỗi này, khẳng định không phải là thật lòng của ngươi, nếu như ngươi có ủy khuất gì, cứ nói với ta, ta sẽ giúp ngươi!"
Những lời này của Diệp Phong, có thể nói là hoàn mỹ.
Nói thật, nếu như không có Trần Lạc ảnh hưởng.
Với hào quang nam chính của Diệp Phong, lại thêm chuyện Sở Mộng Huyên gặp phải.
Vậy nàng nghe được Diệp Phong nói như vậy, khẳng định sẽ rất cảm kích, cũng đem những ủy khuất trong lòng, thổ lộ hết với Diệp Phong.
Nhưng bây giờ, Sở Mộng Huyên đã tiếp xúc với Trần Lạc, thiết lập nhân vật đã có chút sụp đổ.
Đối với Diệp Phong... Nàng là hoàn toàn không có nửa điểm hứng thú.
Thoát ly hào quang nhân vật chính, Diệp Phong cũng chỉ là một nam sinh viên có chút đẹp trai mà thôi.
Loại mỹ nữ cấp bậc như Sở Mộng Huyên, soái ca nàng đã gặp qua không ít.
Sở dĩ xin lỗi Trần Lạc, cũng chỉ là bị tài hoa của Trần Lạc chinh phục.
Sở Mộng Huyên sau khi trở về, nghe đi nghe lại những bài hát Trần Lạc viết như « Dạ Khúc », « Thanh Hoa Từ »...
Nàng thấy rằng, những bài hát này viết quá hay, ca từ rất hoàn mỹ.
Nhất là Sở Mộng Huyên nhận được tin tức, nàng nghe nói, có không ít ca sĩ trong giới, đều muốn tìm cơ hội tiếp xúc Trần Lạc.
Thậm chí có người, còn nổi tiếng hơn nàng, xinh đẹp hơn nàng.
Vốn Sở Mộng Huyên còn đang quan sát.
Nhưng vừa nghe tin tức này, nàng đương nhiên là lập tức không thể ngồi yên.
Nếu không, Sở Mộng Huyên cũng sẽ không gấp gáp như thế.
Nàng không muốn kéo dài, để tới khi Trần Lạc không chỉ giúp Hứa Khỉ Vân sáng tác bài hát, khiến nàng ta càng nổi tiếng.
Đồng thời cũng giúp những nữ ca sĩ khác sáng tác bài hát.
Đến cuối cùng, nàng Sở Mộng Huyên ngược lại thành người có danh tiếng thấp nhất trong giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận