Phản Phái: Liếm Nữ Chính Làm Gì? Nữ Phản Phái Không Thơm Sao

Chương 144: Tống Hân Lan lớn tính tiểu thư! Trần Lạc kế hoạch bắt đầu áp dụng! (1)

Chương 144: Đại tiểu thư Tống Hân Lan! Kế hoạch của Trần Lạc bắt đầu được áp dụng! (1)
Sau khi quyết tâm, Trần Lạc cũng không lưỡng lự nhiều.
Hắn trực tiếp đến nhà hát tìm Tống Hân Lan.
Lúc này, Tống Hân Lan đang luyện tập trong nhà hát, cuối tuần cô muốn cùng Diệp Phong biểu diễn bài hát tại bữa tiệc chào đón tân sinh viên.
Sau khi trở về hôm đó, Diệp Phong đã sử dụng hệ thống, tạo ra bài hát gốc này.
Tên bài hát là "Mộng".
Sau khi xem xong, Tống Hân Lan không ngừng khen ngợi lời bài hát rất hay.
Ánh mắt Tống Hân Lan sáng lấp lánh.
Độ hảo cảm dành cho Diệp Phong cứ thế tăng lên vùn vụt.
Cô cảm thấy, ánh mắt của mình xem ra không tệ.
"Diệp Phong... là một người đàn ông rất có tiềm năng, thành tựu của anh ấy trong tương lai trên con đường âm nhạc chắc chắn sẽ rất cao, một người đàn ông như vậy mới xứng đáng để tôi gửi gắm cả đời..."
Chiến lược của Tống Hân Lan đối mặt với Diệp Phong là một bộ dáng e thẹn.
Mà Diệp Phong lại được hệ thống ban thưởng năng khiếu âm nhạc.
Cho nên, anh ta cũng có chút bản lĩnh trong khoản ca hát.
Tống Hân Lan hơi hồi hộp.
Cô phải không ngừng luyện tập mới có thể cảm thấy yên tâm.
Nhưng lúc này, cửa phòng học bị đẩy ra.
Giọng hát của Tống Hân Lan đột ngột dừng lại.
Cô nhìn sang, thấy một chàng trai cao 1m85 đang đứng ở cửa.
Mặc dù là soái ca, nhưng Tống Hân Lan vừa nhìn thấy người này, lông mày lập tức nhíu lại.
"Thiếu gia Trần gia Trần Lạc?"
Đúng vậy!
Tống Hân Lan nhận ra Trần Lạc ngay lập tức.
Bởi vì trước đó Diệp Phong cứ nhắc mãi về anh ta.
Khiến Tống Hân Lan vô thức bắt đầu chú ý đến Trần Lạc.
Chỉ là, Tống Hân Lan cũng không tìm hiểu thêm.
Những gì cô nghe được, dù chỉ lướt qua, đều là những thông tin tiêu cực liên quan đến Trần Lạc.
Cộng thêm định kiến sẵn có của Tống Hân Lan.
Cô cũng chẳng muốn tìm hiểu thêm nữa.
Trực tiếp xem Trần Lạc như những công tử bột ăn chơi, lêu lổng mà cô quen biết, chỉ biết hưởng thụ mà chẳng làm nên trò trống gì.
Nếu không có sự trợ giúp của gia đình, thì chẳng là cái thá gì.
Càng so sánh, Tống Hân Lan càng thấy Trần Lạc không cùng đẳng cấp với Diệp Phong.
Cô cũng chán ghét Trần Lạc vô cùng.
Lúc này, khi nhìn thấy Trần Lạc, Tống Hân Lan cảm thấy buồn nôn.
"Tên này, quả nhiên là đến tìm tôi sao?"
Tống Hân Lan dường như đã đoán trước được.
Cô lạnh lùng nhìn Trần Lạc.
Trần Lạc đã quá quen với ánh mắt kiểu này rồi.
Anh hoàn toàn không để ý, đi thẳng đến và nói: "Cô là Tống Hân Lan à?"
"Là tôi, anh có việc gì không?"
Tống Hân Lan bình tĩnh đáp.
"Là thế này, tôi nghe nói cô muốn tham gia bữa tiệc chào đón tân sinh viên cuối tuần, nên tôi muốn viết bài hát cho cô hát, không biết cô có hứng thú không?"
Nghe những lời này của Trần Lạc, Tống Hân Lan có chút ngẩn người.
Cô cảm thấy rất bất ngờ.
"Không phải chứ, tên Trần Lạc này đến tìm tôi, là muốn viết bài hát cho tôi???"
Tống Hân Lan cứ nghĩ hắn sẽ uy hiếp cô, đòi mời cô đi uống gì đó.
Hoặc là hỏi về Diệp Phong.
Kết quả... lại là thế này sao?
Tống Hân Lan có chút bối rối không biết nên làm thế nào.
Nhưng vừa nghĩ đến con người của Trần Lạc.
Cô liền lấy lại bình tĩnh, dứt khoát từ chối: "À, tôi không có hứng thú, anh đi nhanh đi, đừng làm phiền tôi luyện tập."
Nói xong, hình như lại nghĩ đến điều gì.
Cô bổ sung: "À đúng rồi, nói cho anh biết nhé, bữa tiệc tân sinh viên cuối tuần, tôi đã định sẽ song ca với Diệp Phong rồi, anh đến muộn rồi, mà kể cả anh đến trước, tôi cũng sẽ chọn Diệp Phong."
"Tôi biết anh và cậu ấy có mâu thuẫn, lần này chắc chắn anh cũng muốn cướp tôi khỏi cậu ấy chứ gì? Ha ha, tôi phải nói cho anh biết, anh nghĩ nhiều rồi, tôi sẽ không hợp tác với anh nửa lời nào đâu."
"Mà này Trần Lạc, tôi phải cảnh cáo anh, nếu lần sau anh còn dám khi dễ Diệp Phong, tôi... sẽ không bỏ qua cho anh đâu, anh biết tôi là người của Tống gia ở Phong Thành chứ? Gia tộc chúng tôi có quan hệ làm ăn với Trần gia các anh đấy."
"Chị gái tôi còn là bạn thân, cộng sự của chị anh nữa, nên tôi khuyên anh nên khách sáo với tôi một chút, nếu không... cái giá phải trả không phải là thứ anh gánh nổi đâu."
Tống Hân Lan càng nói càng tiến gần, ánh mắt cô vô cùng sắc bén.
Cái nhìn đó mang theo sự đe dọa hù dọa.
Nếu là thiếu gia nhà khác, bị cô nói như vậy, có thể sẽ hơi sợ.
Nhưng Trần Lạc nghe xong thì càng thêm chắc chắn.
Ừm... mấy nữ chính này đối với phản diện quả thực đầu óc có vấn đề.
Trần Lạc tỏ vẻ nên tránh xa thì càng tránh xa.
Còn về thất bại này...
Đã nằm trong dự đoán rồi.
Sau khi Tống Hân Lan nói xong bằng giọng điệu lạnh lùng, cô chợt thấy Trần Lạc đang nhìn mình bằng ánh mắt bình tĩnh.
Điều này khiến Tống Hân Lan có chút hoang mang.
Cô cảm giác như có gì đó không đúng.
"Anh... anh nhìn tôi như vậy làm gì? Chẳng lẽ anh không hiểu tôi nói gì sao?"
"Hay là anh dám có ý đồ với tôi? Trần Lạc, tôi nói cho anh biết, nếu anh dám động vào một sợi tóc của tôi, tôi sẽ khiến Trần gia các anh phải trả giá đắt!"
Tống Hân Lan lại tự mình nói một tràng.
Ánh mắt Trần Lạc thì trở nên có chút quan tâm.
Ánh mắt đó, giống như đang nhìn một kẻ ngốc...
"Cô có bị làm sao không? Tôi chỉ đến hỏi cô có muốn hợp tác hay không thôi, cô nói nhiều như vậy để làm gì?"
"Bị thần kinh à? Ai thèm có ý đồ với cô chứ? Với cái dạng này của cô, cô xứng để tôi động vào à? Đồ ngốc."
Trần Lạc trực tiếp phun ra những lời lẽ tục tĩu.
Đây là chuyện thường tình.
Anh không muốn dây dưa nhiều với mấy nữ chính não tàn này.
Nhưng không còn cách nào khác, để chèn ép Diệp Phong, những việc này là bắt buộc.
May là hiện tại Trần Lạc không cần phải nịnh bợ nữ chính nữa.
Anh thám thính ném ra cành ô liu.
Nếu Tống Hân Lan biết điều, Trần Lạc cũng đỡ tốn công sức.
Nếu cô ta vẫn ngu ngốc...
Trần Lạc cũng không quan tâm, anh sẽ không cho Tống Hân Lan cơ hội thứ hai.
Nói như vậy, Trần Nhược Tuyết cũng khá là hiểu chuyện.
Cô ấy lúc đó đã chọn ký hợp đồng luôn.
Điều này khiến Trần Lạc có chút thiện cảm với cô.
Còn Tống Hân Lan này...
Ừm, Trần Lạc cảm thấy anh không ngại khiến cả Tống gia sụp đổ...
Nhưng khi nghe thấy giọng điệu thô lỗ của Trần Lạc, Tống Hân Lan liền nổi đóa.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta có chút méo mó.
Tống Hân Lan chỉ thẳng vào mũi Trần Lạc mắng: "Anh... anh nói cái gì? Anh dám mắng tôi là đồ ngốc? Được, được lắm, Trần Lạc, tôi sẽ cho anh biết hậu quả của việc chọc giận tôi là gì!"
Tống Hân Lan rõ ràng khó gần gũi hơn Trần Nhược Tuyết rất nhiều.
Có lẽ điều này có liên quan đến thân phận đại tiểu thư của cô.
Cũng có thể là do tính cách của cô.
Nhưng sắc mặt Trần Lạc cũng trở nên u ám.
Trong lòng anh cũng dâng lên lửa giận.
Bởi vì... Anh đã làm gì sao?
Không hề!
Trần Lạc chỉ đến hỏi Tống Hân Lan có muốn hợp tác hay không.
Kết quả cô nàng này tự nhiên lên cơn, dọa dẫm Trần Lạc.
Vậy thì... Trần Lạc cũng sẽ không chiều theo cô ta nữa.
Tống Hân Lan tức giận rời khỏi phòng học, Trần Lạc thì nhắm mắt lại.
Anh nhớ Tống Hân Lan cũng có tay chân dưới trướng.
Có vẻ như Tống Hân Lan sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Nghĩ vậy, Trần Lạc cũng cảm thấy uất ức.
"Mẹ kiếp, bố mày chọc gì đến mày à?"
Mặc dù biết nữ chính trong thế giới tiểu thuyết này đều bị thiểu năng.
Nhưng não tàn đến mức này, Trần Lạc vẫn là lần đầu gặp.
Mà nói ra thì... đây cũng là lần đầu Trần Lạc tiếp xúc với nữ chính có thân phận thiên kim đại tiểu thư.
Trước đó, Hạ Thanh Nguyệt, Trương Hiểu Du, Mạnh San San, Trần Nhược Tuyết,... đều xuất thân từ gia đình bình thường.
Kể cả Triệu thị Hàm, cũng chỉ là gia đình khá giả một chút.
Còn Tống Hân Lan này thì ngang tầm với Sầm Mộc Dao, Lý Hồng Hà.
Trần Lạc cũng nhận ra rằng, sau này nếu muốn tiếp xúc với Sầm Mộc Dao, Tôn Khinh Nhu và những người khác.
E là kết quả cũng sẽ tương tự.
Vậy thì... phải nghĩ cách thôi.
Mấy nữ chính này miệng cứng như vậy, Trần Lạc cảm thấy với tư cách phản diện, mình nên làm chút chuyện mà phản diện nên làm.
Vừa hay, Diệp Phong lúc nào cũng nói rằng sở dĩ mấy nữ chính kia chọn đứng về phía Trần Lạc là do bị anh uy hiếp.
Vậy thì lần này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận