Phản Phái: Liếm Nữ Chính Làm Gì? Nữ Phản Phái Không Thơm Sao

Chương 05: Ta thế nhưng là phản phái đại thiếu! Ngươi náo đâu?

**Chương 05: Ta đường đường là đại thiếu gia phản diện! Các ngươi đang làm trò gì vậy?**
"Trần Lạc, ngươi làm cái gì vậy!?"
Hạ Thanh Nguyệt bị dọa cho giật mình, nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Trần Lạc lại đột nhiên cho Vương Tình một cái bạt tai.
Việc này hoàn toàn khác xa so với hình tượng Trần Lạc trong ấn tượng của nàng.
Trong ấn tượng của Hạ Thanh Nguyệt, Trần Lạc hẳn là phải khúm núm, nàng nói gì hắn cũng đều thấp kém mà đáp ứng.
Sao có thể... Dám ra tay đ·á·n·h người?
Mà Vương Tình bị đánh ngã trên mặt đất, mặt cũng là một trận co rút vì đau đớn.
Chỗ bị đánh, còn in rõ cả dấu bàn tay.
Chỉ thấy Vương Tình ôm mặt, trong mắt đã ngấn lệ, tức giận nói: "Ngươi... Ngươi! Trần Lạc, chuyện này ta sẽ không để yên cho ngươi! Ngươi cứ chờ đấy cho ta!! Ta sẽ cho ngươi biết tay!"
Nhưng Trần Lạc nào có sợ những thứ này.
Hắn vốn định, không cùng mấy kẻ ngu ngốc này dây dưa.
Có thể xem ra, dường như không đơn giản như vậy.
Việc này cũng bình thường, dù sao thiết lập của Trần Lạc là đại thiếu gia phản diện.
Hạ Thanh Nguyệt, Vương Tình các nàng lại là người bên phe nhân vật chính.
Vậy thì làm sao có thể không dây dưa lên nhau được?
Bất quá, đã gặp phải, Trần Lạc cũng sẽ không lùi bước.
Hắn lúc này cười lạnh nói: "Cho ta biết tay? Vương Tình, ngươi sẽ không quên thân phận của ta chứ?"
"Cha ta là chủ tịch hội đồng quản trị của trường này, nhà chúng ta, hàng năm đều quyên tiền cho trường học, ngay cả hiệu trưởng gặp ta, đều phải khách khách khí khí, tốt, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi muốn làm thế nào để ta đẹp mặt."
Trần Lạc vừa nói lời này.
Lập tức khiến cho đầu óc Vương Tình, Hạ Thanh Nguyệt hai người nổ ầm.
Những người xung quanh hóng hớt, lúc này cũng mới biết.
"Ngọa tào... Nguyên lai phụ thân Trần thiếu là chủ tịch hội đồng quản trị trường chúng ta?"
"Trời ơi... Thân phận này, cũng quá trâu bò đi? Không đúng, thiếu gia ngưu bức như vậy, tại sao phải c·h·ế·t mê c·h·ế·t mệt Hạ Thanh Nguyệt a?"
"Ngươi phải nói, vì sao Hạ Thanh Nguyệt không đáp ứng, không đúng, hẳn là, không đáp ứng, vì sao còn muốn thu lễ vật quý giá của người khác như vậy, trong nội tâm nàng không có chút suy nghĩ gì sao?"
Không thể không nói, đám người hóng hớt này, mặc dù ban đầu là hướng về phía phe nhân vật chính.
Nhưng sau khi nghe xong Trần Lạc nói, bọn hắn cũng không có xuyên tạc bóp méo sự thật, cố chấp không chịu hiểu.
Ngược lại là từng người có chút giật mình tỉnh ngộ.
Ngay cả Vương Tình cùng Hạ Thanh Nguyệt, lúc này phảng phất mới chính thức ý thức được.
Phải!
Thứ các nàng đối mặt, không phải là một kẻ l·i·ế·m c·h·ó bình thường.
Gia thế bối cảnh của Trần Lạc, là rất kinh người a!
Mà những lời này của Trần Lạc, cũng làm cho Vương Tình lập tức có chút á khẩu không trả lời được.
Nhà nàng mặc dù có chút ít tiền, nhưng trước mặt Trần Lạc.
Số tiền này, ngay cả tiền tiêu vặt lẻ của hắn còn không đủ.
Bản thân mình lại có bản lãnh gì để Trần Lạc đẹp mặt đây?
Liền xem như báo cho hiệu trưởng, cũng vô dụng thôi.
Báo cảnh? Càng vô dụng.
Trong lúc nhất thời, khí thế của Vương Tình trở nên yếu đi rất nhiều.
Nàng đột nhiên có chút hối hận, tự dưng mình lại đi vạch mặt Trần Lạc làm gì?
Vạn nhất... Mình phải chịu Trần Lạc trả thù, chẳng phải là càng thảm hại hơn sao?
Vương Tình còn không biết, Trần Lạc phẫn nộ sẽ làm ra chuyện gì.
Nàng trước đó cũng theo bản năng, coi Trần Lạc là quả hồng mềm có thể tùy tiện nắn bóp.
Thế nhưng, cơn ác mộng của Vương Tình còn chưa kết thúc.
Trần Lạc sau khi nói xong, lại tiếp tục cười lạnh nói: "Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, Vương Tình, nhà các ngươi mở cửa hàng bán đồ ăn sáng phải không? Vậy thì từ hôm nay trở đi, ta sẽ phái người đến cửa hàng ăn sáng nhà ngươi nhìn chằm chằm, chỉ cần có khách nhân đến mua, ta liền cho người ta gấp đôi tiền, sau đó để bọn hắn sang hàng bên cạnh mua, ta ngược lại muốn xem xem, cửa hàng ăn sáng nhà ngươi có thể cầm cự bao lâu trong tình huống không có thu nhập."
Trần Lạc vừa nói lời này, lập tức khiến các học sinh xung quanh có chút kinh ngạc.
"Tê... Thật quá tàn nhẫn đi..."
"Oa, nếu cho ta gấp hai tiền, ta cũng nguyện ý đi bộ thêm mấy bước, đi mua nhà khác... Như vậy ta mỗi ngày đi, chẳng những có thể ăn điểm tâm, còn có thể kiếm thêm tiền bữa sáng một ngày."
"Kẻ có tiền thật sự là sảng khoái a... Hâm mộ..."
"Ta đột nhiên cảm thấy, Trần Lạc thiếu gia này hình như rất đẹp trai a..."
Gió xung quanh lập tức liền thay đổi.
Sắc mặt Vương Tình càng là biến đổi liên tục.
Nàng hoàn toàn không nghĩ tới, sự tình sẽ ồn ào lớn đến như vậy a.
Đều liên lụy đến chuyện làm ăn trong nhà, làm sao có thể như vậy được?
Tựa như những người bên cạnh nói, nếu có người mỗi ngày cho bọn hắn gấp đôi tiền.
Vậy bọn hắn hoàn toàn vui lòng đi bộ thêm mấy bước.
Nói đùa, nếu một ngày tiền ăn sáng là năm đồng.
Vậy thì đi ăn điểm tâm, không những được miễn phí, còn kiếm thêm được năm đồng?
Nếu là mười đồng, mỗi sáng sớm có thể kiếm thêm được mười đồng?
Nếu là mấy người hùn tiền mua chung, vậy chẳng phải mỗi ngày có thể kiếm thêm được mấy chục đồng sao?
Đây đối với học sinh cùng người dân đi làm bình thường mà nói, hoàn toàn là chuyện tốt trên trời rơi xuống.
Về phần nói, sẽ có hay không có người bởi vì tình cảm các kiểu, không muốn số tiền này, vẫn muốn đến ăn ở cửa hàng ăn sáng nhà Vương Tình.
Tất cả mọi người đều bày tỏ... Khả năng cũng chỉ có mấy người như vậy đi.
Dù sao có thù oán với ai cũng đừng gây thù oán với tiền a.
Hương vị đồ ăn sáng, mỗi một nhà chênh lệch có thể kém bao nhiêu chứ?
Mấu chốt là, phương pháp này của Trần Lạc còn không phạm pháp.
Hắn cũng không có nói thuê mấy người đến bên cạnh cửa hàng ăn sáng quấy rối, cũng không có lén lút sử dụng thủ đoạn hèn hạ tổn thương Vương Tình hoặc người nhà của nàng.
Một chiêu này có thể nói là thương địch một ngàn, tự tổn tám đồng.
Phải! Mỗi ngày bỏ ra chút tiền ăn sáng này, đối với Trần Lạc mà nói, căn bản chỉ như mưa bụi.
Hắn có thể làm như vậy cả đời, khiến cửa hàng ăn sáng nhà Vương Tình không có lấy một khách hàng.
Nhưng cửa hàng nhà Vương Tình lại có thể cầm cự được bao lâu?
Nếu thật sự bị Trần Lạc làm như vậy, vậy thì đoán chừng không cần đến một tháng.
Cửa hàng ăn sáng nhà Vương Tình liền phải đóng cửa.
Tiền thuê nhà cao ngất, tiền vật liệu mỗi ngày, thu không đủ chi, một chút cũng không nhìn thấy hy vọng.
Không đóng cửa thì còn làm sao được.
Mà ý thức được điểm này.
Vương Tình trong nháy mắt luống cuống!
Khí thế vừa rồi của nàng, lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Oán hận đối với cái tát kia của Trần Lạc cũng trực tiếp không còn.
Nàng lúc này chỉ hy vọng Trần Lạc không muốn làm như vậy!
Thật sự là quá tàn nhẫn!
"Chờ... Chờ một chút, Trần Lạc, ta... Ta sai rồi, ta cầu xin ngươi đừng làm như vậy, ngươi muốn ta làm gì cũng được, ngươi đừng có đi làm khó cha mẹ ta, được không? Ta quỳ xuống dập đầu với ngươi."
Vương Tình dù sao cũng chỉ là người bình thường, nàng chỉ là ức hiếp Trần Lạc đã quen.
Mới không để ý đến thân phận đại thiếu gia của hắn.
Nói đùa, Trần Lạc thời trung học đã có thể tặng Hạ Thanh Nguyệt lễ vật hơn mấy chục vạn.
Muốn bỏ chút tiền làm khó cửa hàng nhà các nàng, vậy chẳng phải là dễ như trở bàn tay sao?
Mà Hạ Thanh Nguyệt ở bên cạnh, lúc này cũng á khẩu không nói nên lời.
Về phần Trần Lạc, nội tâm của hắn không hề dao động.
Ha ha, ban đầu muốn lấy thân phận người bình thường cùng các ngươi giao lưu, không ngờ mấy người các ngươi lại ngu xuẩn đến thế.
Vậy thì ta không giả vờ nữa, ta công khai luôn!
Ý nghĩ vừa rồi của Trần Lạc đúng là muốn không gây chuyện thì thôi.
Nhưng đã chọc vào rồi, vậy thì cũng không sợ làm lớn chuyện.
Hắn không có trả lời, chỉ là lạnh lùng nhìn Vương Tình.
Nhưng ý tứ kia đã quá rõ ràng.
"Muốn ta không gây khó dễ cho cửa hàng ăn sáng của cha mẹ ngươi? Không có cửa? Ngươi vừa rồi hung hăng càn quấy ở đâu? Còn muốn ta nhất định phải trả học phí cùng tiền sinh hoạt cho Hạ Thanh Nguyệt? Ngươi đang làm trò gì vậy?"
Bất quá, điều làm Trần Lạc càng thêm kinh ngạc, vẫn là mạch não của Hạ Thanh Nguyệt.
Lúc Vương Tình đau khổ cầu khẩn.
Hạ Thanh Nguyệt dường như còn chưa hiểu rõ vị trí của mình.
Nàng cho rằng, Trần Lạc sẽ còn nghe theo nàng.
Cho nên, Hạ Thanh Nguyệt đứng lên, chậm rãi nói: "Trần Lạc, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi thật sự làm như vậy, làm tổn thương đến Vương Tình, cả đời này ta sẽ không nói chuyện với ngươi nữa! Ta sẽ không để ngươi mang đồ ăn sáng cho ta nữa, sau khi tốt nghiệp ta cũng sẽ không liên lạc với ngươi, ta nói thật đấy!"
Nếu như là trước kia, Hạ Thanh Nguyệt một chiêu này tuyệt đối hữu dụng.
Trần Lạc trong sách là kẻ l·i·ế·m c·h·ó, khẳng định sẽ lập tức cúi đầu, khúm núm nói ra: "Đừng mà, Thanh Nguyệt, ta sai rồi, ta van cầu ngươi, ngươi đừng không để ý tới ta, như thế ta sẽ đau lòng đến c·h·ế·t mất, ngươi nói gì ta cũng đều đáp ứng ngươi, van cầu ngươi nhất định phải nói chuyện với ta, ta không thể sống thiếu ngươi."
Nhưng Trần Lạc ở đây, sau khi nghe xong, khóe miệng đều sắp không nhịn được cong lên.
Trần Lạc: "Ngươi nói thật chứ?"
"Phốc, tốt quá rồi, song hỉ lâm môn a!"
Trần Lạc đã muốn nhịn không được nữa.
Nếu cái này Hạ Thanh Nguyệt cả một đời không dây dưa gì đến hắn, Trần Lạc vui mừng còn không kịp.
Đây quả thực là chuyện tốt nên đốt pháo chúc mừng a!
Thế nhưng, nhìn Trần Lạc vui vẻ như vậy.
Biểu lộ của Hạ Thanh Nguyệt lập tức liền trở nên vô cùng xấu hổ...
(Truyện mới! Cầu ủng hộ! Nếu như cảm thấy quyển sách này cũng không tệ lắm, mời mọi người nhấn nút "Thúc chương" ủng hộ tác giả-kun! Cảm ơn! Sự ủng hộ của các bạn chính là động lực lớn nhất của ta!)
Bạn cần đăng nhập để bình luận