Phản Phái: Liếm Nữ Chính Làm Gì? Nữ Phản Phái Không Thơm Sao

Chương 366: Cảnh Thiếu Ba đối Trần Lạc trào phúng! Trần Lạc trực tiếp tìm tới cửa?

**Chương 366: Cảnh Thiếu Ba châm chọc Trần Lạc! Trần Lạc trực tiếp tìm tới cửa?**
Cao Hà công ty giải trí, bên trong văn phòng của lão bản Cảnh Thiếu Ba.
Tống Tuệ Vân cắn chặt răng, trong lòng nổi giận.
Vốn dĩ nàng được thiết lập là nữ phụ phản diện, không phải loại nữ chính yếu đuối, mặc người xâu xé.
Nhưng lão bản Cảnh Thiếu Ba là người nàng không chọc nổi.
Tuy nhiên hiện tại... Tống Tuệ Vân đã có chỗ dựa.
"Nếu ngươi không quan tâm ta đóng phim, vậy ta liền nói cho Trần thiếu gia..."
Suy nghĩ của Tống Tuệ Vân rất đơn giản.
Nàng không cho rằng Trần thiếu sẽ mặc kệ việc này.
Hoặc là nói, sẽ để mặc nàng tự sinh tự diệt.
Mang theo chút cảm xúc quật cường, Tống Tuệ Vân cho Cảnh Thiếu Ba một cơ hội cuối cùng.
"Lão bản, anh nói cái kia Nguyễn Hướng Dương anh không thể trêu vào, nhưng Trần Lạc này... Tôi cảm thấy, anh cũng không trêu nổi đâu."
Tống Tuệ Vân vừa nói ra lời này, Cảnh Thiếu Ba liền bật cười.
"Ha ha, Tống Tuệ Vân, cô chỉ là một diễn viên nhỏ bé, nói cô là minh tinh, là lão tử nện tiền lăng xê cô lên, quy tắc trong giới kinh doanh, cô biết cái gì chứ? Cô nói Trần Lạc kia ta không chọc nổi à? Thế nào, hắn ta có bối cảnh lợi hại gì sao? Hay là có quan hệ xã giao rất ngưu bức?"
"Cô không phải không biết Nguyễn gia ở Thượng Thành có thế lực cỡ nào sao? Công ty này của ta, trước mặt Nguyễn thị tập đoàn, chẳng qua chỉ là một con tép riu, cái kia Trần Lạc cho dù có một tỷ tiền mặt, thì đã sao? Lắm tiền nhiều khi không có chút ý nghĩa nào, ra ngoài lăn lộn, phải biết thế lực, phải có bối cảnh, cái này Trần Lạc, so bối cảnh, so được với Nguyễn thiếu gia sao? Cô đừng nói nhảm nữa, mau chóng dừng hợp tác với Trần Lạc kia cho ta, nếu không, đừng trách ta không nể tình xưa."
Cảnh Thiếu Ba căn bản không để ý.
Hắn thấy Trần Lạc kia không thể nào là người mà hắn không trêu nổi.
Bản thân Cảnh Thiếu Ba cũng không phải người cô đơn.
Ngoài Nguyễn Hướng Dương, Cảnh Thiếu Ba còn có mấy đại ca khác.
Tỉ như công ty giải trí nổi tiếng Thượng Thành 'Bố Tháp'.
Đây chính là một công ty lớn, giá trị vốn hóa hơn mấy chục tỷ, công ty con dưới trướng có rất nhiều.
Sản nghiệp cũng vô cùng rộng, điện ảnh, phim truyền hình, âm nhạc, thực thể...
Mà Nguyễn Hướng Dương chính là tiểu đệ của Từ Duệ Phong, giám đốc công ty Bố Tháp.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Nguyễn Hướng Dương có thể hô mưa gọi gió trong giới này.
Có đại ca lợi hại che chở, người bình thường không dám gây chuyện.
Cảnh Thiếu Ba đã nói như vậy, Tống Tuệ Vân cũng không muốn nhiều lời.
Nàng khẽ nắm chặt tay, liếc nhìn Hứa Mạn Lệ một cái.
Nhưng Hứa Mạn Lệ hiển nhiên không dám đứng về phía nàng.
Cúi đầu, thậm chí còn quay mặt sang hướng khác.
Tống Tuệ Vân hít sâu một hơi, quay người rời đi.
Cảnh Thiếu Ba thấy vậy, lập tức nói: "Đứng lại, cô muốn đi đâu?"
Thế nhưng, Tống Tuệ Vân lại như không hề nghe thấy.
"Quay lại cho ta!"
"Mẹ nó, cô cứng cáp rồi phải không? Không có lão tử nâng cô lên, cô có được địa vị như bây giờ không? Thao!"
Cảnh Thiếu Ba hùng hổ.
Nhưng cũng không giống các phản diện khác, nói ra lời ác ý.
Chủ yếu là hắn cảm thấy Tống Tuệ Vân không dám thật sự làm trái mệnh lệnh của hắn.
Hiện tại, chẳng qua nàng ta chỉ chịu chút uất ức mà thôi.
Về sau, vẫn phải ngoan ngoãn quay về công ty.
Mà Tống Tuệ Vân đã đi, người còn lại bị mắng đương nhiên là Hứa Mạn Lệ.
Nhưng Hứa Mạn Lệ không dám ho he một tiếng.
Chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
...
Tống Tuệ Vân rời khỏi Cao Hà, ngay lập tức gọi điện cho Trần Lạc.
Bây giờ, nàng cảm thấy vô cùng uất ức.
Tống Tuệ Vân thấy rằng nàng là vì giúp Trần Lạc mới rơi vào cục diện này.
Vậy phiền phức này Trần Lạc phải giúp nàng giải quyết.
Có thể... Tống Tuệ Vân không dám chắc Trần Lạc có giúp hay không.
Dù sao, nàng cũng biết lão bản của nàng Cảnh Thiếu Ba cũng có bối cảnh rất mạnh.
Tống Tuệ Vân thường xuyên thấy hắn cùng một số quản lý cấp cao của công ty lớn qua lại, hát hò, tiệc tùng.
Trần Lạc chưa chắc sẽ nguyện ý vì nàng mà đắc tội một lão bản không phải dạng vừa như Cảnh Thiếu Ba.
Nhưng Tống Tuệ Vân cũng không còn cách nào khác.
Điện thoại rất nhanh kết nối.
"Alo!"
Tống Tuệ Vân vừa lên tiếng, giọng nói có chút nghẹn ngào.
"Chuyện gì?"
Trần Lạc trả lời rất bình tĩnh.
"Trần thiếu, anh phải giúp em! Em thật sự không còn cách nào... Ô ô ô..."
Tống Tuệ Vân trực tiếp bật khóc, sau đó bắt đầu kể khổ.
Nào là ban đầu tôi đang giúp anh quay phim, mọi chuyện đang rất tốt đẹp, đột nhiên bị lão bản ngăn lại.
Nào là tôi không có tiền bồi thường, Trần thiếu, anh phải làm chủ cho tôi, các kiểu.
Về điểm này, nữ phụ phản diện Tống Tuệ Vân này, có sự khác biệt rất rõ ràng so với nữ chính trong truyện.
Nếu như là nữ chính, thường sẽ quật cường tìm cách, hay là cắn răng chịu đựng mọi chuyện.
Sẽ không trực tiếp bật khóc.
Tống Tuệ Vân có chút tiềm năng trà xanh.
Nhưng... Đối với Trần Lạc, hắn căn bản không quan trọng.
Nhân phẩm Tống Tuệ Vân có tốt hay không không quan trọng.
Nàng ta nghe lời, có thể giúp kiếm tiền, mới là quan trọng.
Nghe Tống Tuệ Vân khóc lóc kể lể xong, Trần Lạc trả lời lạnh lùng: "Chỉ vậy thôi sao? Còn chuyện gì khác không?"
Trần Lạc trả lời chắc nịch khiến Tống Tuệ Vân có chút sửng sốt.
"Không... Không có... Trần thiếu, anh nói, em nên làm gì đây?"
Tống Tuệ Vân muốn giúp Trần Lạc đóng phim, nhưng lại không muốn chi trả khoản bồi thường vi phạm hợp đồng lớn.
Nếu trả khoản tiền này, tài sản của Tống Tuệ Vân sẽ hao hụt hơn một nửa, nàng ta đau lòng.
"Rất đơn giản, cô đi nói với lão bản của các người, bảo hắn đừng tìm phiền phức cho cô, nếu không, hắn sẽ hối hận."
Lời này của Trần Lạc khiến Tống Tuệ Vân có chút ngây người.
"Nói như vậy... Lão bản của chúng ta sẽ không nghe vào đâu?"
Tống Tuệ Vân cảm thấy cách này hơi thấp kém.
Một lão bản lớn có giá trị mấy trăm triệu, làm sao có thể bị loại lời này dọa sợ.
"Không sao, cô cứ nói theo lời tôi là được."
Trần Lạc cũng không muốn giải thích thêm.
Tống Tuệ Vân có chút do dự.
Tuy nhiên cuối cùng, nàng vẫn lựa chọn tin tưởng Trần Lạc.
Đứng ở cổng Cao Hà, sau khi đắn đo.
Tống Tuệ Vân quay lại văn phòng của Cảnh Thiếu Ba.
"Thế nào, nghĩ rõ chưa? Nếu cô kết thúc hợp tác với Trần Lạc bây giờ, tôi vẫn sẽ tiếp tục nâng đỡ cô, Tống Tuệ Vân, cô hẳn phải biết, tôi đối tốt với cô như thế nào chứ? Tôi tin cô có thể cân nhắc lợi hại."
Cảnh Thiếu Ba tràn đầy tự tin.
Nhưng không ngờ rằng, Tống Tuệ Vân lại mở miệng nói: "Cảnh lão bản, tôi vừa mới nói chuyện này với Trần Lạc, Trần Lạc kia bảo tôi nói với anh, anh đừng tìm phiền phức cho tôi nữa, muốn tôi tiếp tục giúp hắn đóng phim, nếu không, anh sẽ hối hận."
Lời này vừa nói ra, Hứa Mạn Lệ có chút không nhịn được trợn to mắt.
Cảnh Thiếu Ba thì ngây ra một lúc.
Một lát sau...
"Phụt! Ha ha ha, Tống Tuệ Vân, Trần Lạc trong miệng cô, là học sinh tiểu học sao? Đây là... uy h·iếp ta? Quá thấp kém rồi? Cô chắc chắn hắn là một kẻ có tài khoản một tỷ tiền mặt, cao phú soái chứ? Đừng đến cuối cùng, là dùng phần mềm làm giả tiền, vậy thì buồn cười."
"Ài, không đúng, nói không chừng Trần Lạc kia thật sự là một kẻ nghèo kiết xác, hắn hôm đó cho cô xem số dư, có thể là giả? Bằng không, làm sao hắn lại chỉ tốn năm triệu mời cô đóng phim? Hắn ta nếu thật có một tỷ, bỏ ra năm mươi triệu mời cô quay phim có phải hay hơn không?"
"Thật sự cười c·hết ta, cười đến mức ta chảy cả nước mắt."
Cảnh Thiếu Ba cạn lời, hắn ta ở trên mạng cũng thường xuyên thấy người cầm phần mềm giả lập ra vẻ.
Loại người này trong hiện thực cũng có rất nhiều.
Hiển nhiên, hiện tại Cảnh Thiếu Ba đang coi Trần Lạc là loại người thích ra vẻ.
Đối với thực lực của hắn càng xem thường.
Cảnh Thiếu Ba chính là lão bản lớn thực sự, tài khoản có mấy trăm triệu tiền mặt.
Khiến hắn cơ bản đi tới đâu cũng là được người khác qùy l·i·ế·m.
Một thiếu gia nhỏ nhoi, Cảnh Thiếu Ba căn bản không sợ.
Nhưng đối với lời châm chọc của Cảnh Thiếu Ba, Tống Tuệ Vân lại không để trong lòng.
Nàng hoàn toàn tin tưởng thực lực của Trần Lạc.
Chẳng qua, hiện tại nàng không thể có chứng cứ phản bác mà thôi.
Còn Hứa Mạn Lệ ở bên cạnh thở dài.
Cô không ngờ mình làm người đại diện lâu như vậy.
Sự nghiệp luôn thuận buồm xuôi gió.
Kết quả lần này lại bị liên lụy thảm như vậy?
Hứa Mạn Lệ đã nghĩ kĩ, nếu Trần Lạc kia thật sự là kẻ không có tiền, nghèo kiết xác còn ra vẻ.
Vậy thì công việc của cô cũng có thể không giữ được.
Hứa Mạn Lệ đã bắt đầu suy tính đường lui cho mình.
Tống Tuệ Vân cũng cắn chặt răng, nàng muốn phản bác, lại không nói nên lời.
Cảnh Thiếu Ba thì xua tay, bảo Tống Tuệ Vân về từ từ suy nghĩ.
Hắn không vội.
Nhưng mà, ngày hôm sau, Trần Lạc liền đến Cao Hà.
Bên cạnh còn đi theo nhị tiểu thư Tần gia, Tần Lạc Ly...
Bạn cần đăng nhập để bình luận