Phản Phái: Liếm Nữ Chính Làm Gì? Nữ Phản Phái Không Thơm Sao

Chương 214: Sở Mộng Huyên hối hận! Hoàng Tĩnh Mỹ ngu xuẩn lựa chọn! (1)

**Chương 214: Sở Mộng Huyên hối hận! Hoàng Tĩnh Mỹ ngu xuẩn lựa chọn! (1)**
Đối với suy nghĩ của Sở Mộng Huyên, Trần Lạc tự nhiên không rõ tình hình.
Bất quá, hắn rất nhanh liền nhận được tin tức từ Hứa Khỉ Vân.
"Trần Lạc lão bản, anh đang bận sao?"
Hứa Khỉ Vân hỏi.
"Không."
Trần Lạc t·r·ả lời.
"Hắc hắc, vậy... nói chuyện với anh một chút, có được không?"
"Nói đi."
"Chính là... kia, Sở Mộng Huyên, nàng ấy có chút hối hận, muốn cùng anh ký lại hợp đồng, anh có thể cho nàng ấy một cơ hội nữa không?"
"Nàng ấy muốn nói chuyện với anh."
Hứa Khỉ Vân truyền đạt nguyện vọng của Sở Mộng Huyên.
Trần Lạc nhíu mày, trực tiếp nói: "Không thể, nàng ta xứng sao?"
Nụ cười tr·ê·n mặt Hứa Khỉ Vân lập tức cứng lại.
Trong mắt nàng, ngược lại hiện lên một tia bối rối.
"Không... Không phải, Trần Lạc, Sở Mộng Huyên sẽ không ngang n·g·ư·ợ·c như vậy nữa đâu, nàng ấy đã thay đổi rồi, anh cho nàng ấy một cơ hội đi..."
Hứa Khỉ Vân không ngờ Trần Lạc lại từ chối.
Nhưng Trần Lạc t·r·ả lời vẫn không thay đổi.
Nói đùa, Sở Mộng Huyên này, trước kia tại nhà ăn, Trần Lạc mời, mười phần chân thành.
Kết quả Sở Mộng Huyên lại tỏ vẻ cao ngạo, không chỉ cự tuyệt Trần Lạc.
Còn trực tiếp chế nhạo hắn, nói hắn suy nghĩ viển vông, quá mức c·u·ồ·n·g vọng.
Khi đó, Trần Lạc đã trực tiếp tuyên bố, có thể giúp Sở Mộng Huyên giành được danh hiệu 't·h·i·ê·n hậu'.
Vậy mà, Sở Mộng Huyên căn bản không nghe lọt tai.
Có lòng tốt mời mà ngươi không muốn, bây giờ hối hận thì có ích gì?
Trần Lạc cũng không phải loại người l·i·ế·m c·h·é·n.
Hắn mặc dù muốn những nữ chính này đến giúp hắn làm c·ô·ng.
Nhưng không phải các cô gái này thích đến thì đến, thích đi thì đi.
Trần Lạc đối với Hứa Khỉ Vân có thái độ tốt, cũng chỉ vì nàng về sau đã khai khiếu, nghe lời.
Về phần Sở Mộng Huyên này... Trần Lạc không cho rằng, nếu như nói chuyện lại với nàng ta, nàng ta có thể hiểu chuyện hơn bao nhiêu.
Lãng phí thời gian với nàng ta, chi bằng trực tiếp từ chối.
Chỉ là một Sở Mộng Huyên mà thôi.
Trong thế giới tiểu thuyết « Đô Thị Tà t·h·iếu » này, thứ khác thì không có, chỉ có nữ chính là nhiều.
Sở Mộng Huyên có lẽ rất xinh đẹp, nhưng đối với Trần Lạc mà nói, không có chút tác dụng nào.
Về phần nàng ta rất biết hát...
Bất luận là Hứa Khỉ Vân, Ninh Tư Kỳ hay những nữ chính khác, đều có thể dễ dàng thay thế nàng ta.
Cho nên, Trần Lạc không hề có ý định cho nàng ta thêm cơ hội.
Nhưng điều này làm cho Hứa Khỉ Vân có chút mơ hồ.
Nàng đã hứa với Sở Mộng Huyên, nhưng Hứa Khỉ Vân cũng không dám trái ý Trần Lạc.
Nàng rất lo lắng, muốn tiếp tục thuyết phục.
Nhưng gõ chữ xong, đang chuẩn bị gửi đi.
Hứa Khỉ Vân lại cảm thấy, trong đầu bỗng nhiên hiện lên điều gì đó.
"Mình cứ thuyết phục mãi như vậy, Trần Lạc lát nữa sẽ tức giận mất?"
Hứa Khỉ Vân xem như hiểu rõ tính khí của Trần Lạc.
Hắn đối với mình, còn lâu mới tốt được như vậy.
Hứa Khỉ Vân biết, nếu nàng cố gắng làm việc, ngoan ngoãn nghe lời, Trần Lạc sẽ không nói gì.
Nhưng một khi nàng làm những việc khác người, Trần Lạc khẳng định sẽ trở mặt không quen biết.
Nghĩ đến đây, Hứa Khỉ Vân có chút sợ, nàng xóa bỏ dòng chữ.
Chỉ có thể quay lại, báo cho Sở Mộng Huyên biết sự thật đáng buồn này.
Đáng thương cho Sở Mộng Huyên, còn đang ở bên kia ảo tưởng.
Mình chỉ cần x·i·n· ·l·ỗ·i một chút, sự tình chắc chắn sẽ có chuyển biến.
Nàng thậm chí còn nghĩ đến, đến lúc đó sẽ ăn mặc trang điểm một chút.
Chắc chắn có thể hấp dẫn Trần Lạc.
Kết quả... Trần Lạc ngay cả gặp mặt cũng không muốn.
Sở Mộng Huyên: "Cái gì? Tên kia, từ chối?"
Trong phòng, Sở Mộng Huyên nhìn tin nhắn Hứa Khỉ Vân gửi đến.
Lập tức có chút ngây ngốc.
Hứa Khỉ Vân: "Đúng vậy, Mộng Huyên, lần trước, rốt cuộc cậu đã nói gì với Trần Lạc vậy? Anh ấy có vẻ rất lạnh lùng, vấn đề này, cảm giác không có chút cơ hội nào..."
Hứa Khỉ Vân cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nói rõ.
Có thể điều này khiến Sở Mộng Huyên, kẻ có chút cao ngạo, lại có chút không thể chấp nhận được.
Nàng ta lập tức ủy khuất nói: "Mình... mình cũng không nói gì cả, mình chỉ nói hắn muốn ký hợp đồng với mình, là suy nghĩ viển vông, nói hắn có chút quá c·u·ồ·n·g vọng gì đó..."
Sở Mộng Huyên giải thích, nhưng Hứa Khỉ Vân đã hiểu.
Coi như Sở Mộng Huyên khi đó thật sự nói như vậy, giọng điệu của nàng ta, tuyệt đối là cao cao tại thượng.
Điều này làm cho Sở Mộng Huyên cảm thấy vô cùng hối hận.
Nàng ta cũng nhớ tới, Trần Lạc khi đó nói, có thể giúp nàng ta giành được danh hiệu 't·h·i·ê·n hậu'.
Sở Mộng Huyên: "Khỉ Vân, Trần Lạc có nói với cậu, muốn giúp cậu trở thành t·h·i·ê·n hậu không?"
Sở Mộng Huyên khẩn trương hỏi.
Hứa Khỉ Vân: "Có..."
Về sau, Trần Lạc cũng nói với Hứa Khỉ Vân như vậy.
Nội tâm Sở Mộng Huyên run lên.
Hiện tại, nàng ta cảm thấy, hối hận đến c·h·ế·t mất.
"Mình thực sự là... quá ngu ngốc!!"
Sở Mộng Huyên vô cùng hối hận.
Nhưng Trần Lạc ở bên kia, căn bản không để chuyện này trong lòng.
Trong khoảng thời gian này, Trần Lạc mỗi ngày chỉ có lên lớp, ở bên cạnh Lâm Vân, nghe Lãnh Tiểu Nghiên, Đỗ Thanh Thu mấy người báo cáo.
Đến c·ô·ng ty, hoặc là các nàng ấy sẽ mang tài liệu tới, để Trần Lạc xem qua, ký tên các loại.
Không thể không nói, Trần Lạc làm ông chủ khoán này, thật là thoải mái.
Hắn rõ ràng, nếu là hắn thật sự làm loại lão bản tự mình làm mọi chuyện, xác thực sẽ rất mệt mỏi.
Mỗi ngày đoán chừng đều có một đống cuộc họp phải mở, một đống hợp tác cần hắn đi trao đổi.
Cho nên...
"Những nữ chính này, quả nhiên rất dễ dùng."
Trần Lạc cảm thán một câu.
Lãnh Tiểu Nghiên, Đỗ Thanh Thu, Cố Mạn Vân mấy người làm việc rất hoàn hảo.
Điều này cũng phù hợp với thiết lập của các nàng ấy trong nguyên tác.
Trong nguyên tác, mấy người kia giúp Diệp Phong làm c·ô·ng, cũng mười phần ra sức.
Mặc dù nửa đường, gặp một chút phiền toái.
Bất quá, cuối cùng các nàng đều trở thành những bà chủ lớn, nhà tư bản.
Ngoại trừ Đỗ Thanh Thu.
Đáng nói tới chính là, Lãnh Tiểu Nghiên đầu tư vào c·ô·ng ty của Trần Lạc, đã được đền đáp.
Bản quyền những ca khúc của Trần Lạc, bán rất chạy.
Lãnh Tiểu Nghiên đầu tư bảy ngàn vạn, hiện tại đã sớm thu hồi vốn.
Chính nàng ta nghĩ tới, đều cảm thấy rất vui vẻ.
Thỉnh thoảng còn cảm thán một chút.
"Thật không biết cái đầu của lão bản rốt cuộc là lớn lên thế nào, lại có thể viết ra nhiều ca khúc hay như vậy."
Đối với Lãnh Tiểu Nghiên mà nói, điều này thuộc về trình độ nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
Mặt khác, Trần Lạc đối với nàng, cũng không hề bạc đãi.
Mặc dù tr·ê·n hợp đồng đều quy định, cho nhiều tiền hay ít, là nhìn tâm tình của Trần Lạc.
Nhưng Trần Lạc vẫn dựa th·e·o tỷ lệ chia, cho các nàng chia hoa hồng.
Trần Lạc biết rõ, những nữ chính này, còn có thể p·h·át huy ra tác dụng lớn hơn.
Các nàng ấy đã thể hiện lòng tr·u·ng thành của mình, Trần Lạc cũng vui vẻ đáp lại.
Mà điều này làm cho Lãnh Tiểu Nghiên, nội tâm càng thêm kiên định ý nghĩ, muốn giúp Trần Lạc làm c·ô·ng.
Trong mắt nàng ta, Trần Lạc, so với Diệp Phong không hiểu thấu kia tốt hơn quá nhiều.
Lãnh Tiểu Nghiên bây giờ đã không còn để ý đến Diệp Phong.
Nhưng nàng ta cũng có thể đoán được, gã đàn ông kỳ quái này, hiện tại chắc chắn vẫn còn đang tán tỉnh khắp nơi.
Lãnh Tiểu Nghiên nghĩ lại thôi đã thấy buồn n·ô·n.
Đỗ Thanh Thu ở bên kia, Trần Lạc khi đó bởi vì chuyện của Đỗ Chính Bình, muốn xí nghiệp của Đỗ gia chia hoa hồng.
Đỗ Thanh Thu hoàn toàn bất đắc dĩ, có Tần Duẫn Thiên gây áp lực, nàng ta chỉ có thể ký.
Có thể khi đó, Đỗ Thanh Thu đã cảm thấy, có thể tạo chút quan hệ với quý tộc, cũng đáng.
Mà bây giờ, nàng ta càng thêm tin tưởng, điều này không có gì sai trái.
Càng giúp Trần Lạc làm c·ô·ng, liền càng có thể cảm nh·ậ·n được, Trần Lạc lợi hại thế nào.
Đỗ Thanh Thu cảm thấy, Lạc Vân tập đoàn này, tốc độ p·h·át triển nhanh như vậy.
Có thể không cần đến hai năm, sẽ trở nên vô cùng lớn mạnh.
Đừng quên, Trần gia ở Nam Thành, vốn đã là một gã khổng lồ.
Bây giờ, t·h·i·ế·u gia Trần gia là Trần Lạc, lại tự mình xông ra một khoảng t·h·i·ê·n địa.
Vậy, hai thế lực lớn mạnh này liên thủ, tương lai, địa vị của Trần gia sẽ chỉ càng cao hơn.
So sánh ra, những nữ chính mới ký hợp đồng với Trần Lạc, có một số người còn chưa tìm đúng định vị của mình.
Trần Lạc cũng không vội, dù sao hợp đồng đã ký, cứ từ từ an bài là được.
Tỷ như giống Tiết Yến, cần huấn luyện, liền có thể để nàng ta đi trước rèn luyện kỹ năng diễn xuất.
Với thiết lập của Tiết Yến trong nguyên tác, nàng ta chẳng mấy chốc sẽ thể hiện ra t·h·i·ê·n phú diễn xuất.
Trong nguyên tác, cũng có một số đoạn miêu tả nữ chính thể hiện, ra oai.
Giống như Diệp Phong mang Tiết Yến vào đoàn phim, khi mọi người biết được, Tiết Yến trước kia chỉ là một nhân viên bán hàng của bộ phận bán nhà.
Lập tức bắt đầu châm chọc, khiêu khích nàng ta.
Kết quả, khi Tiết Yến bắt đầu diễn xuất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận