Phản Phái: Liếm Nữ Chính Làm Gì? Nữ Phản Phái Không Thơm Sao

Chương 227: Hoàng Tĩnh Mỹ thức tỉnh! Diệp Phong hi vọng tới? (2)

**Chương 227: Hoàng Tĩnh Mỹ thức tỉnh! Hy vọng của Diệp Phong tới? (2)**
Diệp Phong lúc ấy do dự.
Kỳ thật, Hoàng Tĩnh Mỹ cũng hiểu rõ, nếu là nàng hỏi, Diệp Phong có thể hay không cùng những nữ nhân kia cắt đứt liên lạc.
Chỉ sủng ái một mình nàng.
Khi đó Diệp Phong, trăm phần trăm cũng sẽ cự tuyệt.
Nói thật, nếu như Diệp Phong có thể đáp ứng.
Thì nàng cũng không đến mức, nhất định phải trở lại trận doanh của Trần Lạc.
Dù sao, nam nhân ưu tú như Diệp Phong, cũng vô cùng ghê gớm.
Hoàng Tĩnh Mỹ cảm thấy, mình xứng với Diệp Phong, thậm chí có thể nói là trèo cao.
Đáng tiếc, không có nếu như. . .
Trong hốc mắt Hoàng Tĩnh Mỹ, có nước mắt dâng trào.
Nàng hiện tại đã không biết phải làm sao bây giờ.
Rõ ràng. . . Rõ ràng là một kết cục rất tốt.
Nguyên bản nàng có thể rất vui vẻ làm việc dưới trướng Trần Lạc.
Nhưng vì cái gì, hết lần này đến lần khác muốn xuất hiện một Diệp Phong?
Vì cái gì, Diệp Phong trêu chọc, lại không phải là mình?
Hoàng Tĩnh Mỹ hiểu rất rõ, ngay tại lúc này, Diệp Phong có khả năng còn đang hẹn hò với một mỹ nữ khác.
"Diệp Phong! ! !"
Vừa nghĩ đến điểm này, trong con mắt Hoàng Tĩnh Mỹ, thậm chí có cả hận ý!
Nàng đã hoàn toàn nhìn thấu, con người Diệp Phong này.
"Trần Lạc nói không sai, tên kia chính là một tên cặn bã từ đầu đến đuôi."
"Vậy mà trước kia, ta lại có tình cảm dị dạng với hắn? Cảm thấy hắn mới là chân mệnh thiên tử của ta?"
Hoàng Tĩnh Mỹ đối với việc này cảm thấy nghi hoặc.
Bất quá, việc này cũng không quan trọng.
Hoàng Tĩnh Mỹ khóc nức nở tại chỗ một hồi.
Bỗng nhiên ý thức được điều gì đó.
"Sao. . . Không có người đến an ủi ta?"
Bình thường trong tình huống này, đều sẽ có liếm chó đến hống hách nàng a.
Nhưng, đúng lúc này! Một giọng nam truyền đến.
"Mỹ nữ, cô không sao chứ?"
Hoàng Tĩnh Mỹ lập tức cho rằng, đây chẳng lẽ là Trần Lạc? ?
Nội tâm của nàng có chút kích động.
Trần Lạc nhìn mình khóc, mềm lòng rồi?
Nhưng khi Hoàng Tĩnh Mỹ ngẩng đầu lên.
Phát hiện chỉ là một người qua đường bình thường.
Đồng thời trên mặt còn mang theo nụ cười bỉ ổi, bộ dáng kia, giống như là có thể thừa cơ lừa gạt một tiểu nữ hài tan nát cõi lòng.
Hoàng Tĩnh Mỹ vội vàng rời đi, để lại người đi đường kia có chút không nỡ, tựa hồ muốn làm quen với Hoàng Tĩnh Mỹ.
Mà Hoàng Tĩnh Mỹ nhìn thấy, Trần Lạc đã đi ra ngoài rất xa.
Trong nội tâm nàng lại lần nữa, cảm nhận được sự lạnh lùng của Trần Lạc.
Nhưng Hoàng Tĩnh Mỹ vừa định tiếp tục đuổi theo.
Bước chân của nàng, chợt dừng lại.
"Chờ một chút, coi như thế, ta có cần phải hèn mọn như vậy không? Ta Hoàng Tĩnh Mỹ, không thể đi làm tiểu thiếp của Diệp Phong, nhưng cũng không cần thiết, không phải làm công cho Trần Lạc không được a?"
Mặc dù, đãi ngộ công việc bên phía Trần Lạc phi thường tốt.
Có thể Hoàng Tĩnh Mỹ, cũng đúng là có mấy phần bản lĩnh.
Tuy nhiên, Hoàng Tĩnh Mỹ là nữ chính thiết lập.
Bởi vậy, vận mệnh của nàng, trên cơ bản hoặc là cùng nam chính, hoặc là cùng phản phái quấn quýt lấy nhau.
Bất quá bây giờ, nhân vật Hoàng Tĩnh Mỹ cũng sụp đổ rất nhiều.
Nàng nghĩ, có lẽ nàng có thể tìm những công ty khác. . .
Chỉ là, ý tưởng này, Hoàng Tĩnh Mỹ rất nhanh liền phủ nhận.
Kỳ thật trước kia nàng cũng từng đi tìm.
Trước khi Trần Lạc tìm đến nàng, Hoàng Tĩnh Mỹ mới từ chức ở công ty kia.
Nguyên nhân từ chức cũng rất đơn giản. . .
Quy tắc ngầm nơi làm việc!
Hoàng Tĩnh Mỹ tự hào, nhan trị và dáng người của nàng.
Có thể một chút khốn đốn trong cuộc sống của nàng, cũng tới từ mỹ mạo của nàng.
Hoàng Tĩnh Mỹ là lập trình viên, nhưng nghề này, bản thân chính là sói nhiều thịt ít.
Chớ nói chi là, xinh đẹp như Hoàng Tĩnh Mỹ.
Vậy trên cơ bản đi tới chỗ nào, đều là miếng bánh thơm ngon.
Nói đơn giản chính là, Hoàng Tĩnh Mỹ bất luận đi đến công ty nhà ai làm công.
Trên cơ bản đều sẽ gặp phải, sự quấy rối đến từ thuộc hạ, đồng nghiệp, cùng những thủ trưởng hôi thối kia.
Trong đó có kẻ là liếm chó, có kẻ là phản phái tương đối thô bạo.
Hoàng Tĩnh Mỹ đều không chịu nổi. (Cái này cũng phù hợp thiết lập nữ chính trong rất nhiều sảng văn)
Trong nguyên tác, cũng có một chút phản phái để mắt tới Hoàng Tĩnh Mỹ, một mực quấy rối nàng.
Cuối cùng trong nguyên tác, Hoàng Tĩnh Mỹ đi theo Diệp Phong, về sau liền trải qua cuộc sống rất bình tĩnh.
Hiện tại! Hoàng Tĩnh Mỹ suy nghĩ ngàn vạn trong lòng.
Nàng nghĩ đến.
"Có lẽ, ta nên tiếp tục đi tìm Diệp Phong. . ."
Đây không phải là ý muốn ban đầu của Hoàng Tĩnh Mỹ, nhưng nàng tựa hồ không có con đường thứ hai để đi.
Phía Trần Lạc, Hoàng Tĩnh Mỹ không nhìn thấy hy vọng.
Nàng lại thấp ba lần bốn cầu xin, khả năng cũng chỉ đổi lại được sự trào phúng của Trần Lạc.
Bất quá. . . Hoàng Tĩnh Mỹ mặc dù cảm thấy muốn tìm Diệp Phong.
Nhưng nàng cũng đã nghĩ kỹ, tuyệt đối không phát sinh nửa điểm quan hệ với Diệp Phong.
"Hừ, nếu như Diệp Phong kia dám làm loạn, ta liền để hắn nếm thử, cảm giác trứng nát là như thế nào!"
Hoàng Tĩnh Mỹ cũng không phải là một nữ tử yếu đuối.
Vẫn sẽ có chút phản kháng.
Nhất là sau khi nàng thức tỉnh hiện tại.
Mà mục tiêu mới của Hoàng Tĩnh Mỹ, chính là muốn giúp Diệp Phong, làm tốt trò chơi.
"Trần Lạc, ta cũng không tin, thiên phú Diệp Phong này cũng không tệ, ta giúp hắn, chưa hẳn không thể làm cho trò chơi của hắn trở nên tốt hơn."
"Lại nói, cùng lắm thì, ta làm ngay tại chỗ của Diệp Phong, chỉ cần hắn không làm loạn, ta cũng có thể chậm rãi tích lũy tiền bạc. . ."
Hoàng Tĩnh Mỹ vẫn nghĩ ngợi.
Nàng cũng có chút an tâm hơn.
Nàng có chút thỏa hiệp.
Hoàng Tĩnh Mỹ là nữ chính, có khát vọng.
Nhưng bây giờ, khát vọng của nàng, tựa hồ không dễ dàng thi triển như vậy.
Nhưng, ở chỗ Diệp Phong, Hoàng Tĩnh Mỹ cảm thấy, có lẽ còn có một chỗ cho nàng cắm dùi.
Điều Hoàng Tĩnh Mỹ phải lo lắng, ngược lại là. . .
"Diệp Phong này, thật sự sẽ không động thủ động cước với ta chứ?"
Lọc kính của Hoàng Tĩnh Mỹ đối với Diệp Phong đã vỡ vụn.
Như vậy, Diệp Phong trong mắt nàng, cũng bất quá chỉ là người qua đường bình thường.
Nếu như Diệp Phong muốn làm loạn.
Vậy thì không khác gì những gì Hoàng Tĩnh Mỹ trải qua trước kia.
Ở đâu, đều không tránh khỏi bị quấy rối.
Hoàng Tĩnh Mỹ tuyệt đối sẽ không sống cuộc sống như vậy.
. . .
Mà ở một bên khác, Diệp Phong xác thực đang cố gắng.
Bất quá, khi hắn nhìn thấy, tin tức Hoàng Tĩnh Mỹ gửi tới.
Nụ cười trên mặt Diệp Phong, lập tức liền không ức chế nổi.
Hoàng Tĩnh Mỹ: "Diệp Phong, ngươi đang ở đâu, ta đến tìm ngươi, chúng ta nói chuyện, về tiền lương đi."
Diệp Phong đối với việc này, phi thường vui vẻ.
Hắn cho rằng, Hoàng Tĩnh Mỹ đã nghĩ thông.
"Ừm, tốt quá rồi! Biện pháp của ta, đã có hiệu quả."
Việc này làm cho Diệp Phong, cảm giác cũng tìm được hy vọng mới.
"Nếu như trước đó, ta dùng phương pháp tương tự, ngăn cản Sở tiểu thư Mộng Huyên, nói không chừng. . ."
"Được rồi, không có việc gì, có thể làm cho Tĩnh Mỹ muội muội hồi tâm chuyển ý, cũng đã đủ."
Diệp Phong gửi vị trí cho Hoàng Tĩnh Mỹ, sau đó liền đắc ý, bắt đầu chờ đợi.
Hắn thậm chí bắt đầu mặc sức tưởng tượng, đêm nay, là trước hoàn thành nhiệm vụ hôn vượt quá 10 giây với Tĩnh Mỹ muội muội, hay là trần truồng ôm nửa phút đây?
Diệp Phong nghĩ đến, nụ cười trên mặt, không tự chủ được liền hiện lên. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận