Phản Phái: Liếm Nữ Chính Làm Gì? Nữ Phản Phái Không Thơm Sao

Chương 140: Trần Nhược Tuyết thụ đả kích! Diệp Phong mới số đào hoa tới? (2)

**Chương 140: Trần Nhược Tuyết chịu đả kích! Vận đào hoa mới của Diệp Phong tới? (2)**
Nhưng mời chào được nhân tài như Trần Nhược Tuyết, về sau tỉ lệ xảy ra vấn đề cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
Nói cách khác, Trần Nhược Tuyết tương lai, tất nhiên sẽ trở thành đại thần trong lĩnh vực máy tính.
Điểm này, không thể nghi ngờ.
Cũng giống như Cố Mạn Vân, Lãnh Tiểu Nghiên và những cô gái khác, về sau đều sẽ trở thành đại lão bản có giá trị bản thân hàng chục tỷ.
Muốn ngăn cản các nàng, đạt đến bước này.
Vậy cần phải bỏ ra cái giá khổng lồ.
Ngoại trừ Trần Lạc, có thể áp chế Diệp Phong.
Những phản p·h·ái khác, muốn làm được chuyện này, cũng không đơn giản như vậy...
Bởi vậy, trong mắt Trần Lạc, những nữ chính này, nếu nguyện ý quy thuận hắn.
Đó cũng đều là bánh trái thơm ngon.
Vô luận là Mạnh San San, Trương Hiểu Du, Hạ Thanh Nguyệt hay là Trần Nhược Tuyết này.
Chỉ cần được lợi dụng tốt.
Giá trị các nàng có thể mang đến cho Trần Lạc, cũng là vô cùng to lớn.
Đương nhiên, Trần Lạc cũng đúng là, đối với các nàng không có cảm giác gì.
Trong lòng Trần Lạc, chỉ có Lâm Vân...
Mà nghĩ tới, dung nhan tuyệt mỹ kia của Lâm Vân, Trần Lạc cũng có chút không kiềm chế được.
Ban đêm, hắn muốn tiếp tục đi hẹn hò cùng Lâm Vân.
Trái lại Diệp Phong bên kia...
Thời khắc này Diệp Phong, đang phải chịu xung kích cực lớn.
Cả người hắn, đều có chút hoảng hốt.
"Nhược Tuyết... Yêu Trần Lạc rồi? Rốt cuộc là vì cái gì? Trần Lạc kia rốt cuộc tốt ở điểm nào?"
"Ta chẳng lẽ còn không bằng, một tên công tử bột t·h·iếu gia sao? Ta rõ ràng có hệ th·ố·n·g, ta mới là nam chính mới đúng chứ?"
"Trần Nhược Tuyết kia, là hệ th·ố·n·g bảo ta c·ô·ng lược, vậy hẳn là rất đơn giản liền có được mới đúng, trước đó x·á·c thực đã đ·u·ổ·i kịp, cũng có tiến triển cực lớn, sao đột nhiên liền... Hết thảy đều thay đổi?"
Diệp Phong lúc này, đã m·ấ·t hết can đảm.
Hắn đã bắt đầu có chút hoài nghi, mình có phải hay không không nên, đối đầu với t·h·iếu gia Trần gia?
Chẳng lẽ ở tr·ê·n đời này, có tiền, thật sự có thể có được bất kỳ nữ nhân nào sao?
Ngay cả mỹ nữ có tr·ê·n danh sách c·ô·ng lược của hệ th·ố·n·g đều không ngoại lệ?
Có thể Diệp Phong trước đó tiếp xúc qua, cảm giác như Mạnh San San, Trần Nhược Tuyết.
Cũng không phải hạng phụ nữ hám giàu, chỉ nghĩ dựa vào tiền tài để có được tình yêu của các nàng, căn bản là không thể nào?
Nhưng bây giờ, sự thật bày ra trước mắt.
Mạnh San San, Trương Hiểu Du, Trần Nhược Tuyết sa đọa, khiến Diệp Phong cảm thấy vô cùng đau lòng.
Đồng thời, ý chí chiến đấu của hắn, cũng bị mài mòn đi rất nhiều.
Diệp Phong... Có ý nghĩ muốn bỏ cuộc giữa chừng.
Hắn cảm thấy, nếu mình không đối nghịch với Trần Lạc, nói không chừng, hiện tại cũng sẽ không khó chịu như vậy.
Trong đầu Diệp Phong lúc này, cũng không còn nhớ tới Sầm Mộc Dao, Lý Hồng Hà, Hứa Tư Viện.
Cả người hắn trông rất suy sụp.
Thế nhưng, đúng lúc này.
Một âm thanh êm tai, truyền vào lỗ tai Diệp Phong.
"Bạn học Diệp Phong?"
Diệp Phong lập tức cảm thấy, toàn thân đều có chút thoải mái.
Thanh âm này, thật sự quá êm tai.
Khiến cảm giác thất hồn lạc p·h·ách của Diệp Phong, lập tức biến m·ấ·t.
Đây quả thực như là âm thanh của t·h·i·ê·n sứ.
Diệp Phong nhớ kỹ thanh âm này.
Hắn chậm rãi quay đầu, liền thấy, dung nhan tuyệt mỹ, khiến hắn thất thần.
Người đến là một cô gái tóc dài tới eo, nhìn qua vô cùng thanh xuân.
Trong tay nàng còn ôm vài cuốn sách, mặc tr·ê·n người đồng phục jk màu trắng, đ·á·n·h cà vạt, phần dưới là váy xếp nếp màu đen.
Phối hợp với tất đen mỏng cùng giày Pika nhỏ.
Cả người nhìn qua, đơn giản, đẹp đến mức khiến người ta ngạt thở.
Nữ chính Tống Hân Lan.
Mà Diệp Phong, cũng nhớ rõ cô bé này.
"Tống Hân Lan?"
"Là ta, không ngờ, bạn học Diệp Phong, cậu còn nhớ rõ ta."
Mỹ nữ tóc dài kia, tr·ê·n mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Khiến Diệp Phong nhìn đến có chút thất thần.
Hắn nhớ ra, cô bé này, là lúc trước, hắn hỗ trợ khiêng vác một chút đồ đạc lặt vặt mà quen biết.
Lúc ấy, tập tài liệu tr·ê·n tay của nàng không cẩn t·h·ậ·n bị người ta đụng rơi xuống đất, Diệp Phong thấy thế, lập tức tiến lên hỗ trợ nhặt lên.
Tống Hân Lan ngẩng đầu nhìn, lập tức bị nam sinh anh tuấn trước mắt hấp dẫn.
Tim nàng đ·ậ·p nhanh hơn, đó là cảm giác rung động.
"Của cậu."
Diệp Phong lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Khuôn mặt Tống Hân Lan đỏ lên.
"Tôi là Diệp Phong, là sinh viên năm nhất khoa máy tính, còn cậu?"
"Tống Hân Lan, sinh viên năm nhất hệ âm nhạc..."
"Cậu học âm nhạc sao?"
"Đúng vậy!"
"Ha ha, thật là trùng hợp, vừa hay tôi cũng biết một chút về âm nhạc, sau này nếu có thời gian, có thể cùng nhau nghiên cứu thảo luận một chút?"
Diệp Phong nhiệt tình đưa ra lời mời.
Chỉ hai, ba câu nói, đã lấy lòng, cái gọi là nữ thần thanh thuần.
Tống Hân Lan cũng không cự tuyệt, mà chỉ đỏ bừng mặt, đáp: "Được..."
Sau đó, các nàng lại chạm mặt mấy lần trong trường học.
Diệp Phong và Tống Hân Lan, đã trao đổi phương thức liên lạc.
Diệp Phong biết, Tống Hân Lan này, cũng nằm tr·ê·n danh sách c·ô·ng lược của hệ th·ố·n·g.
Bất quá, vì Diệp Phong lúc đó đang bận, c·ô·ng lược những nữ chính khác.
Cho nên, cũng không rảnh bận tâm đến Tống Hân Lan.
Nhưng cho dù vậy, Tống Hân Lan vẫn luôn không ngừng gia tăng hảo cảm với Diệp Phong.
Chỉ tiếc... Diệp Phong những ngày này, căn bản đều bị Trần Lạc chèn ép.
Dẫn đến việc khai giảng đã mấy tháng, hắn cũng chưa làm ra được chuyện gì, đủ để người khác phải lau mắt mà nhìn.
Danh tiếng Diệp Phong, ở trong trường cũng không vang dội.
So với trong nguyên tác, danh hào của hắn trong thời kỳ này, càng kém xa vạn dặm.
Nếu không, Tống Hân Lan sẽ càng thêm mến mộ Diệp Phong.
Mà bây giờ, bọn hắn lại gặp nhau.
Vẻ u sầu trong lòng Diệp Phong, đã bị nụ cười ngọt ngào của Tống Hân Lan quét sạch.
Hắn liền vội vàng đứng dậy, nói: "Đó là đương nhiên, bạn học Hân Lan xinh đẹp như vậy, làm sao tôi có thể quên chứ?"
Nụ cười tr·ê·n mặt Tống Hân Lan càng tăng lên.
"Cậu làm gì ở đây?"
"A? A, tớ vừa mới đến tòa nhà âm nhạc tự học, giờ mới trở về."
Diệp Phong nghe vậy, gật đầu nói: "Thì ra là vậy."
"Đúng rồi, tớ nghe nói, cuối tuần, trường học hình như sẽ tổ chức một buổi tiệc chào đón tân sinh viên, đến lúc đó, những tân sinh viên có tài năng, đều có thể lên sân khấu biểu diễn, cậu có đăng ký tham gia không?"
Trong nguyên tác, buổi tiệc âm nhạc này, chính là sân khấu để Diệp Phong thể hiện tài năng.
Hắn mượn nhờ sức mạnh hệ th·ố·n·g, giúp hắn cùng Tống Hân Lan, sáng tác riêng một bài hát.
Hai người đã hát song ca tình cảm ở tr·ê·n buổi tiệc.
Thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của các bạn học.
Nam sinh cảm thán: "Tân sinh viên tên Diệp Phong kia, thật sự là tài hoa hơn người, nghe nói bài hát kia đều là do cậu ta tự viết."
Đồng thời cũng khẳng định vẻ xinh đẹp của Tống Hân Lan.
"Hít, không ngờ trong đám tân sinh viên, lại có nữ sinh xinh đẹp như vậy, tớ cảm thấy, cô ấy tuyệt đối có thể cạnh tranh, vị trí hoa khôi của trường."
Đương nhiên, cũng có rất nhiều nữ sinh, bị Diệp Phong hấp dẫn.
Lần đó về sau, danh tiếng Diệp Phong ở đại học Nam Thành, đã tăng lên rất nhiều.
Trong nguyên tác, lúc đó Thẩm Vận, Trương Hiểu Du, Hạ Thanh Nguyệt.
Đều ở dưới sân khấu, yên lặng nhìn người các nàng yêu.
Tỏa sáng rực rỡ.
Cho dù hắn cùng mỹ nữ khác dắt tay hát song ca, các nàng đều không để ý.
Ngược lại cảm thấy...
"Ca ca Diệp Phong hôm nay thật là đẹp trai."
"Bài hát này thật dễ nghe, không hổ là ca ca Diệp Phong."
"Hừ chờ đến lần gặp gỡ sau, phải để Tiểu Diệp t·ử, hát riêng cho ta nghe, ta cũng muốn cùng Tiểu Diệp t·ử song ca..."
Tống Hân Lan: "Tớ có đăng ký, cho nên mỗi ngày đều đến tòa nhà âm nhạc luyện tập."
Tống Hân Lan nói.
Diệp Phong nghe vậy, tròng mắt xoay chuyển, trong lòng đã có chủ ý.
"Hay là, hai chúng ta cùng nhau đăng ký một tiết mục đi? Vừa hay, chính ta viết một bài hát, chúng ta có thể hát song ca, cậu thấy thế nào?"
Diệp Phong sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Tống Hân Lan nghe xong, có chút kinh ngạc.
"Thật sao? Bạn học Diệp Phong, cậu còn có thể sáng tác bài hát? Vậy đương nhiên là tốt! Tớ vốn còn lo lắng, một mình tớ sẽ hát không tốt, sẽ khẩn trương, bây giờ có cậu giúp tớ, tớ đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, vậy chúng ta ngày mai liền đi đổi một chút, đem phần hát đơn ca của tớ, đổi thành hát song ca cùng với cậu!"
"Tốt!"
Diệp Phong mỉm cười, dùng sức gật đầu.
Hắn cảm thấy, mình rất nhanh sẽ quật khởi trở lại.
"Ha ha, Trần Lạc, ngươi cứ đào đi, ta không tin, ngươi còn có thể đem tất cả mỹ nữ bên cạnh ta đào hết đi? Mị lực của Diệp Phong ta! Tuyệt đối là mạnh hơn ngươi! !"
Ý chí chiến thắng của Diệp Phong, lại trỗi dậy.
Mà Tống Hân Lan, cẩn thận đ·á·n·h giá Diệp Phong.
Nhịp tim của nàng, có chút tăng tốc không hiểu.
"Không ngờ, ta ở trong trường đại học, còn có thể gặp được nam sinh như Diệp Phong, hì hì, ta thật sự là quá may mắn."
"Cứ như vậy, những trưởng bối trong gia tộc kia, hẳn là không cần lại lo lắng, chuyện ta tìm đối tượng, bạn học Diệp Phong... Chắc chắn so với những tên công tử bột mà gia đình giới t·h·iệu, tốt hơn rất nhiều."
"Không biết... Bạn học Diệp Phong, có t·h·í·c·h ta không?"
Nữ chính Tống Hân Lan, khi tiếp xúc với Diệp Phong, dường như đã có chút muốn xiêu lòng...
...
(Lần đầu tiên sử dụng c·ô·ng năng hình minh họa, hy vọng mọi người sẽ t·h·í·c·h, hắc hắc)
Bạn cần đăng nhập để bình luận