Phản Phái: Liếm Nữ Chính Làm Gì? Nữ Phản Phái Không Thơm Sao

Chương 08: Phản phái đại thiếu sinh hoạt đơn giản thoải mái lật trời!

Chương 08: Phản diện đại thiếu gia sinh hoạt đơn giản thoải mái lật trời!
Sau khi Trần Lạc rời đi, Diệp Phong có chút nhẹ nhõm thở ra.
Hắn không khỏi may mắn, vừa mới bắt đầu, khi đứng ra, Diệp Phong đã nghĩ làm lớn chuyện.
Để cho cái tên Trần Lạc này nếm thử sự lợi hại của mình.
Không ngờ, hắn lại bình thản như vậy.
Mà Thanh Nguyệt còn nợ gia hỏa này mười mấy vạn.
Đây cũng là điều Diệp Phong không thể dự liệu được.
Bất quá. . . Mặc dù xuất sư bất lợi.
Nhưng Diệp Phong có tuyệt đối tự tin.
Nói đùa, hắn chính là người đàn ông có được hệ thống.
Chỉ là mười mấy vạn, đáng là gì?
Diệp Phong luôn cảm thấy, tương lai mình sẽ trở thành người giàu nhất thế giới.
Hắn có cảm giác rất mãnh liệt.
Mà Hạ Thanh Nguyệt và Vương Tình ở bên cạnh, sớm đã bị thao tác của Diệp Phong làm cho mê mẩn không thôi.
Hạ Thanh Nguyệt còn nhịn không được nói ra: "Diệp Phong ca ca, ngươi không cần khổ cực như vậy, như vầy, ta về sau sẽ đi tìm Trần Lạc nói chuyện, tên kia, hẳn là chỉ nhất thời không tỉnh táo, ta sẽ bảo hắn miễn đi mười mấy vạn kia, như vậy ngươi cũng có thể không cần tốn tiền của hắn."
Nhưng Diệp Phong thân là nhân vật chính, làm sao có thể chủ động để nữ chính đi tìm phản diện?
Trong loại tiểu thuyết đô thị sảng văn này, phản diện nhìn nhiều nữ chính, kia đối với nam chính Long Ngạo Thiên mà nói.
Đều là tử tội.
Cho nên, Diệp Phong lập tức nói: "Không cần, Thanh Nguyệt muội muội, ngươi yên tâm đi, ta sẽ giải quyết."
Diệp Phong không thể chấp nhận được, nữ nhân mình yêu thích, lại có nửa điểm liên quan tới những đại thiếu gia kia.
Hắn cảm thấy, nếu Hạ Thanh Nguyệt dám đi, thì hắn đã nhìn lầm Hạ Thanh Nguyệt.
Mà Hạ Thanh Nguyệt, dường như cũng phát giác được, Diệp Phong có chút tức giận.
Lúc này nhu thuận gật đầu, nói: "Tốt! Ta tin tưởng ngươi, Diệp Phong ca ca, ngươi nói gì, ta đều nghe theo ngươi."
Bộ dáng không có chủ kiến, Sở Sở động lòng người như vậy.
Trong mắt Diệp Phong, lại là mười phần hấp dẫn.
Hắn chỉ thích những nữ nhân nghe lời như vậy.
Nhưng nếu Trần Lạc ở đây, thấy cảnh này.
Hắn chỉ sợ bạch nhãn có thể lật đến tận trời.
Thiết lập nữ chính trong mấy truyện đô thị sảng văn này, đều quá vô lý.
Dù sao chỉ cần là nam chính làm việc, mặc kệ là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Các nữ chính đều ủng hộ vô điều kiện.
Người khác đánh nam chính, không được, đây là hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu.
Nam chính đánh người khác, được, bởi vì đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, c·hết tại tay Long Ngạo Thiên ca ca, coi như các ngươi không may.
Hoặc là. . . Nữ chính đánh người khác, đó chính là, XX muội muội, đánh hay lắm!
Người khác đánh nữ chính, chính là, ngươi dám đả thương muội muội ta, ngươi đã có đường đến chỗ chết! !
Đương nhiên, điều này kỳ thật bản chất cũng không sai.
Dù sao tất cả mọi người không phải Thánh Nhân.
Nghiêm khắc với người khác, rộng rãi với mình, rất bình thường.
Có thể thân phận của Trần Lạc bây giờ là phản diện đại thiếu gia.
Nếu những nữ nhân kia mê luyến nam chính như vậy.
Vậy thì cứ để bọn hắn mê luyến đi thôi.
Lại có người muốn giúp mình, thì Trần Lạc càng phải phản kháng.
Không thể cứ dựa theo kịch bản ban đầu.
Ngoan ngoãn bị nam chính vả mặt.
Cho nên, sau này Trần Lạc có làm việc gì, cũng hoàn toàn không có vấn đề.
Trên sân tập đám người rất nhanh tản đi.
Nhưng chuyện này, lại lấy tốc độ cực nhanh, truyền khắp mọi ngóc ngách Nam Thành đại học.
"Ngươi có nghe không? Đại thiếu gia Trần gia kia, hình như đã chia tay với Lâm đại giáo hoa rồi!"
"Chia tay là tốt, ta sớm đã thấy, giống Trần thiếu gia loại người có tiền kia, bên người không thiếu mỹ nữ, làm sao lại cứ phải đeo bám Lâm giáo hoa? Nếu là ta, hoa khôi sát vách không thơm sao? Trên xã hội kia, mỹ nữ còn nhiều vô số, tùy tiện vơ một nắm lớn."
"Đúng rồi! Lấy bối cảnh của Trần thiếu gia, tiền nhiều, lại có tiền, còn si tình, muốn loại nữ nhân nào mà không có chứ? Thanh thuần, gợi cảm, thành thục, đáng yêu. . . Tê, nghĩ thôi đã thấy hâm mộ!"
"Ta đoán Lâm giáo hoa bây giờ khẳng định hối hận muốn c·hết, vốn còn muốn treo Trần thiếu gia, không ngờ Trần thiếu gia trực tiếp buông tay mặc kệ? Thật là cười c·hết ta."
Trong trường học, dựa vào thân phận của Trần Lạc.
Cùng đoạn chuyện bát quái này.
Tất cả mọi người bàn luận đến quên trời quên đất.
Mà khi Vương Tình nghe được, nàng lập tức nổi giận, trực tiếp đáp trả.
"Cái gì gọi là Thanh Nguyệt hối hận? Ta nói cho các ngươi biết, Thanh Nguyệt nhà chúng ta tuyệt không hối hận! Trần Lạc kia chia tay với Thanh Nguyệt nhà chúng ta, Thanh Nguyệt nhà ta cao hứng còn không kịp đâu!"
"Các ngươi cũng đừng tung tin đồn nhảm! Thanh Nguyệt căn bản không thích Trần Lạc, hơn nữa, ta nói cho các ngươi, Trần Lạc chính là cái kẻ bất học vô thuật nhà giàu! Diệp Phong ca ca, tương lai mới thật sự là cường giả! Không tin các ngươi cứ đợi mà xem!"
Vương Tình, đã giúp Hạ Thanh Nguyệt thoáng bình phục một chút.
Nói thật, lúc trước nghe những lời đồn đại nhảm nhí kia.
Nội tâm nàng vẫn có chút d·a·o động.
Dù sao. . . Về sau Hạ Thanh Nguyệt sẽ không có nguồn kinh tế khác.
Trong nhà nàng cho chút tiền sinh hoạt.
Chỉ đủ cho nàng ngày thường ăn cơm, muốn mua vài bộ y phục, mua mấy thứ đồ trang điểm.
Đều vô cùng khó khăn.
Về phần nói, xuất nhập những phòng ăn cao cấp, hưởng thụ lãng mạn tỏ tình.
Hoàn toàn không thể nào.
Nhưng mỗi lần Vương Tình nhắc tới Diệp Phong, lại khiến Hạ Thanh Nguyệt bỏ đi những ý nghĩ này.
"Hừ! Nếu như là cùng Trần Lạc xuất nhập phòng ăn cao cấp, vậy ta tình nguyện cùng Diệp Phong ca ca đi ăn quán ven đường."
Đây là tình yêu của Hạ Thanh Nguyệt đối với Diệp Phong.
Nàng rất nguyện ý, cùng Diệp Phong trưởng thành.
Đồng thời, giống như Vương Tình nói, Hạ Thanh Nguyệt cũng cảm thấy.
Tương lai, Diệp Phong mới thật sự là cường giả.
Giống Trần Lạc loại kia, sớm muộn cũng sẽ đem gia sản nhà hắn bại sạch.
Cho dù không như vậy, hắn cũng không thể so sánh với Diệp Phong ca ca.
Chỉ là. . . Ý tưởng này của Hạ Thanh Nguyệt mới xuất hiện không lâu.
Trong đám bạn học, đã có tin, từ trong đám người truyền ra.
"Ngọa tào! Ta nhận được lời mời của Trần thiếu gia, tối nay 8 giờ, Hoa Hồng quán bar! Trần thiếu gia muốn mời khách!"
"Tê, trâu bò thật, ta còn chưa từng đến quán bar đâu, Trần thiếu hôm nay lại bao hết cả quán bar, mời rất nhiều người, ta muốn đi, ta muốn đi."
"Hắc hắc, đi theo Trần Lạc thiếu gia mở mang kiến thức, cuộc sống của người có tiền, thật khiến người ta hâm mộ, hơn nữa, trong quán bar khẳng định sẽ có rất nhiều mỹ nữ tiểu tỷ tỷ? Tư trượt, quá mong chờ!"
"Xem mỹ nữ nhảy nhiệt vũ cho ta xem, đây là thứ mà một điểu ti như ta có thể xem sao? Cảm tạ Trần thiếu gia! Trần thiếu sau này sẽ là đại ca của ta! Ai dám nói Trần thiếu không phải, ta tuyệt đối tát vào mặt hắn."
Giữa các bạn học cùng lớp, mặc kệ là năm nhất, năm hai, năm ba hay năm tư đại học.
Những người nhận được thiệp mời yến hội của Trần Lạc, toàn bộ đều vô cùng vui vẻ.
Trong đó có nam có nữ, càng có cả người bên ngoài trường.
Trần Lạc trực tiếp bao hết Hoa Hồng quán bar, để mọi người có cơ hội thỏa thích.
Vừa vặn hôm nay lại là cuối tuần.
Bất quá, trong này tự nhiên không có Diệp Phong, Vương Tình, Hạ Thanh Nguyệt đám người.
Sau khi bọn hắn biết được chuyện này.
Vương Tình tức giận nói: "Thôi đi, có tiền thì hay lắm à? Đồ bại gia tử! Hắn tối đa cũng chỉ c·u·ồ·n·g được một thời gian, tương lai, tuyệt đối không thể so được với Diệp Phong ca ca."
Hạ Thanh Nguyệt nghe xong, lại một lần được an ủi.
"Ừm. . . Khẳng định là như vậy."
Đồng thời, Hạ Thanh Nguyệt cũng tự trấn an mình.
"Hừ, gia hỏa này, vừa chia tay với ta, liền chạy đến quán bar tìm mỹ nữ khác, quả nhiên, bản tính bại lộ? May mà ta không đáp ứng hắn, nếu không phỏng chừng nón xanh ta phải đội mỗi ngày."
"Nghĩ như vậy, vẫn là Diệp Phong ca ca tốt, Diệp Phong ca ca của ta, tuyệt đối rất chuyên tình, rất là nam nhân ưu tú."
Hạ Thanh Nguyệt nghĩ vậy, tâm tình liền tốt hơn chút.
Nhưng thật ra, trong lòng Hạ Thanh Nguyệt, vẫn còn chút dị dạng.
Nàng nhớ lại, thời cấp ba, Trần Lạc cũng có một lần, mở tiệc chiêu đãi rất nhiều người.
Lần đó, là sinh nhật của nàng, bởi vì Trần Lạc hỗ trợ.
Hạ Thanh Nguyệt đã trải qua một lần sinh nhật huy hoàng, hoành tráng nhất đời này.
Nàng nhớ kỹ, ngày đó bánh sinh nhật, phải đến bảy tầng.
Nghe nói một cái bánh ngọt như vậy tốn đến mấy vạn.
Rồi Trần Lạc giúp nàng đặt lễ phục, cũng tốn kém rất nhiều, để nàng mặc vào giống như c·ô·ng chúa.
Xung quanh có rất nhiều s·o·á·i ca mỹ nữ, cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật nàng.
Hạ Thanh Nguyệt ngày đó rất vui vẻ.
Mặc dù. . . Khi Trần Lạc đưa nàng về nhà, muốn hôn nàng.
Hạ Thanh Nguyệt vẫn nghiêng đầu đi, nói hiện tại còn chưa phải lúc.
Nhưng Hạ Thanh Nguyệt cảm thấy, tự mình làm vậy không sai.
Nhưng vì cái gì. . . Trong lòng lại có chút hối hận?
Nhất là lúc này, điện thoại của Hạ Thanh Nguyệt rung lên.
Nàng mở ra xem, là tin nhắn Diệp Phong gửi tới.
"Này, Thanh Nguyệt, đêm nay có thời gian không? Ta mời ngươi ăn cơm nha, chúng ta cùng đi ăn mì xào, thế nào?"
Vương Tình ở bên cạnh ghé tới nhìn một chút, lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng hâm mộ.
"Oa! ! Thanh Nguyệt, ngươi thật là hạnh phúc? Diệp Phong ca ca mời ngươi ăn mì xào à, ngươi còn do dự gì nữa? Mau trả lời đồng ý đi! Ngươi không đi ta đi, ô ô ô, ngưỡng mộ quá. . ."
Có thể Hạ Thanh Nguyệt vừa nghĩ tới, Trần Lạc, cùng nhiều s·o·á·i ca mỹ nữ như vậy, đang vui vẻ trong quán bar.
Mình lại phải đội hơi nóng, cùng Diệp Phong đi ăn mì xào ở quán ven đường. . .
Hạ Thanh Nguyệt luôn cảm thấy, có chút không đúng là làm sao?
(Truyện mới! Cầu ủng hộ! Mọi người nếu cảm thấy cuốn sách này không tệ! Xin hãy click nhiều vào thúc canh để ủng hộ tác giả-kun! Cảm ơn! Sự ủng hộ của các bạn chính là động lực lớn nhất của ta!)
Bạn cần đăng nhập để bình luận