Phản Phái: Liếm Nữ Chính Làm Gì? Nữ Phản Phái Không Thơm Sao

Chương 230: Trần Lạc: Chúng ta, là đồng chí! Sầm Mộc Dao kinh ngạc!

Chương 230: Trần Lạc: Chúng ta, là đồng chí! Sầm Mộc Dao kinh ngạc!
Trần Lạc: "Đúng vậy, nhân viên cửa hàng trà sữa."
Trần Lạc nhẹ gật đầu, xác định nói.
Sầm Mộc Dao triệt để trợn tròn mắt.
Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, Trần Lạc thế mà lại muốn nàng, vị Sầm gia thiên kim đại tiểu thư này.
Đi làm một tên nhân viên cửa hàng trà sữa.
Tiểu muội làm công ở cửa hàng trà sữa kia, một tháng tiền lương được bao nhiêu? Ba ngàn? Bốn ngàn?
Tiền lương còn chưa tính là gì, mấu chốt là. . . Không có tiền đồ!
Cho dù là để Sầm Mộc Dao đi làm diễn viên, bắt đầu từ vai phụ, Sầm Mộc Dao cũng đều nguyện ý.
Giới hạn của công việc đó cao biết bao.
Sầm Mộc Dao tự nhận, với mỹ mạo của nàng.
Tuyệt đối có thể chỉ trong vài phút, đã lên được vai nữ chính.
Cùng lắm thì... Để người trong nhà bỏ chút tiền, kiếm một vai diễn, việc này chẳng phải dễ dàng sao?
Mặt khác, Sầm Mộc Dao cũng thề, nàng sẽ cố gắng học tập.
Sẽ không chỉ làm một bình hoa di động.
Về điểm này, ngược lại là không có bệnh tật gì trong lòng.
Dù sao, Sầm Mộc Dao là thiết lập nữ chính.
Những phẩm đức khác của nàng, là không thể nghi ngờ.
Nếu quả thật để Sầm Mộc Dao đi làm diễn viên, diễn kỹ của nàng lúc ban đầu, có lẽ sẽ rất kém cỏi.
Có thể theo nàng không ngừng học tập, Sầm Mộc Dao tương lai, nhất định có thể ở trong vòng diễn nghệ, xông pha tạo nên thành tựu.
Bất quá, Trần Lạc có suy tính của riêng hắn.
Để Sầm Mộc Dao đi làm nhân viên cửa hàng trà sữa, cũng là vì bồi dưỡng nàng.
Về phần tiền đồ. . .
Về sau, Sầm Mộc Dao nếu có thể trở thành, cửa hàng trưởng đại lý tổng của mấy trăm nhà, mấy ngàn nhà, thậm chí hơn vạn nhà trà sữa.
Thì thành tựu và thu nhập của nàng, sẽ không kém hơn so với minh tinh đang nổi.
Mà thiết lập của Sầm Mộc Dao, bản thân cũng không phải thích xuất đầu lộ diện.
Nàng chỉ là cho rằng, công ty của Trần Lạc, chủ yếu làm ca hát cùng diễn kịch, mới có ý nghĩ về phương diện này.
Sầm Mộc Dao: "Kia cái gì, Trần Lạc. . . Nếu như ngươi còn đang tức giận, ta chân thành xin lỗi ngươi, lần này của ta, là thật tâm, đây là lễ vật ta mua cho ngươi, ngươi nhìn một chút."
Sầm Mộc Dao từ trong túi, lấy ra một hộp quà tinh xảo.
Mở ra xem, bên trong là một chiếc đồng hồ Rolex, giá trị mười mấy vạn.
Cái này đúng là rất có thành ý.
Dù sao, giữa Sầm Mộc Dao và Trần Lạc, cũng không có quan hệ thân mật gì.
Chỉ là xin lỗi, đã đưa ra lễ vật mười mấy vạn, điều đó đã rất quá đáng rồi.
Trần Lạc thấy thế, cũng là nhíu mày, hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Bất quá, Trần Lạc cũng giải thích nói: "Ta không có giận ngươi, ta cũng không có nói đùa, lễ vật gì đó, thì không cần."
"Nhưng để ngươi làm nhân viên cửa hàng trà sữa, cũng không phải là đại tài tiểu dụng, ngược lại, ta chính là coi trọng ngươi, mới nguyện ý bồi dưỡng ngươi."
Trần Lạc, làm cho Sầm Mộc Dao có chút nghĩ không thông.
Sầm Mộc Dao: "Bồi dưỡng ta. . . Trần thiếu, làm một cái nhân viên cửa hàng, ta có thể học được cái gì?"
Trần Lạc: "Đương nhiên là học tập làm sao chế tác trà sữa a! Ngươi sẽ học được nguyên liệu trà sữa, chủng loại trà sữa và quá trình chế tác, quá trình mua sắm, quá trình mở tiệm các loại. . ."
"Chờ ngươi thăm dò đến không sai biệt lắm, ta liền sẽ để ngươi tới làm cửa hàng trưởng cửa hàng trà sữa mới đầu tư của ta, nếu là ngươi biểu hiện tốt, về sau sẽ còn đề bạt ngươi làm tổng cửa hàng trưởng, hiện tại, ngươi đã biết ta có ý gì rồi chứ?"
Trần Lạc, làm cho Sầm Mộc Dao, con ngươi có chút co vào.
Nội tâm của nàng, cảm thấy rất khó mà tin nổi.
Sầm Mộc Dao: "Trần Lạc, ý của ngươi là, ngươi dự định mở một nhà trà sữa của riêng mình?"
Sầm Mộc Dao chấn kinh!
Nàng vốn cho rằng, Trần Lạc chỉ là có tài hoa về phương diện nghệ thuật.
Không nghĩ tới, hắn thế mà còn muốn kinh doanh?
Sầm Mộc Dao cũng nghe nói, hình như tỷ tỷ nào đó của Trần Lạc, chính là làm về ngành nghề ăn uống.
Bất quá, việc lập nghiệp này, làm ăn uống, cũng có rất nhiều quy tắc.
Cũng không phải là có tiền thì có thể làm.
Nếu như không có thực lực và thủ đoạn quá cứng rắn.
Vậy thì có bỏ vào bao nhiêu tiền, cuối cùng cũng có thể là mất cả chì lẫn chài.
Sầm Mộc Dao ở trong lĩnh vực này, chính nàng đã từng nghe nói qua, có không ít người có tiền đi lập nghiệp, cuối cùng thua thiệt đến tê người.
Trong đó thậm chí có minh tinh đang nổi mở nhà hàng, thanh thế to lớn, cũng không được bao lâu, những nhà hàng có nhãn hiệu kia, liền buôn bán ảm đạm.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bây giờ thị trường đã bão hòa, mặc kệ ngươi là mở cửa hàng gì.
Đều cần phải cạnh tranh.
Tỉ như cửa hàng trà sữa, chỉ riêng các nhãn hiệu trà sữa khác nhau, đã có mười mấy nhà.
Ngươi là một người mới, làm sao cạnh tranh được với những nhãn hiệu nổi danh kia?
Tiệm lẩu, hay các quán ăn uống khác, cũng là như thế.
Ngay cả minh tinh có tiền, và một chút công tử nhà giàu cũng đều sẽ thất bại.
Trò chơi này, thật sự không có đơn giản như vậy.
Nhưng đối với Trần Lạc mà nói, căn bản không là gì cả.
Hắn đã điều tra qua.
Ở trên thị trường thế giới của cuốn tiểu thuyết này, giá cả của các cửa hàng trà sữa đắt đỏ, một ly đã muốn khoảng chừng hai mươi tệ.
Có những nơi thậm chí muốn ba mươi tệ, bao gồm cả cà phê, càng kỳ quái hơn.
Trần Lạc từng thấy qua, một ly cà phê sáu bảy mươi tệ, bảy tám chục tệ cũng có.
Mà các nhãn hiệu khác, vì kiếm tiền, và củng cố thị trường, tự nhiên cũng hùa theo bán mắc như vậy.
Người khác bán số tiền này, đều có nhiều người tranh mua như vậy, vậy ta bán rẻ, chẳng phải là thành đồ đần rồi sao?
Kết quả là, việc này tựa hồ trở thành chuyện, rất nhiều người đã ngầm thừa nhận.
Có thể Trần Lạc rất rõ ràng, giá cả thấp, lợi nhuận ít, chưa hẳn liền không kiếm được tiền.
Kiếp trước của hắn, đã có nhãn hiệu, ở phương diện này, làm được rất thành công.
Đó chính là. . . Mật Tuyết Thời Gian!
Phải! Trần Lạc muốn sáng lập nhãn hiệu bên trong thế giới tiểu thuyết này.
Đúng là Mật Tuyết Thời Gian kiếp trước của hắn, được vô số người truy phủng.
Ở thời đại mà một cây kem ly tùy tiện cũng có giá mười tệ, Mật Tuyết Thời Gian, vẫn như cũ kiên trì, ống ngọt hai tệ, nước chanh ba tệ, trà sữa bốn tệ.
Mặc dù nói, theo thời đại phát triển, giá cả của Mật Tuyết Thời Gian, cũng là có điều chỉnh tăng lên.
Có thể so với các nhãn hiệu khác, thì có thể nói là vô cùng có tâm.
Mà cũng chính là nhờ có Mật Tuyết Thời Gian hạn chế, những nhãn hiệu trà sữa hai mươi, ba mươi tệ kia, mới không dám tiếp tục tăng lên.
Nếu không, Trần Lạc có quan sát qua, các nhãn hiệu trà sữa khác, vừa ra sản phẩm mới, giá cả liền tăng lên theo.
Trước kia là đồng giá 15, sau đó đến 18, rồi lại sau đó đến 20, 22, cho đến khi Trần Lạc nhìn thấy, một ly trà sữa lại dám bán 28.
Hắn cũng nhịn không được cảm thán, người có tiền thật nhiều.
Thời điểm đó Trần Lạc, chỉ có thể mua nổi trà sữa của Mật Tuyết Thời Gian.
Hương vị cũng rất ngon.
Nhưng dù vậy, Mật Tuyết Thời Gian, lại là nhãn hiệu hot nhất, cũng là mở nhiều tiệm nhất.
Vậy Trần Lạc, không có lý do gì lại không đem nó phát dương quang đại ở thế giới mới này.
Nguyên nhân mà Trần Lạc dám tự tin như thế, cũng là bởi vì, ở trong đầu hắn, xuất hiện rất nhiều tin tức liên quan tới Mật Tuyết Thời Gian.
Tựa như là nội dung nguyên bản bên trong những quyển sách kia, Trần Lạc biết được hành trình của Mật Tuyết Thời Gian từ đầu đến giờ, bao gồm cả quá trình mở tiệm, mua sắm nguyên liệu, phối trộn các loại.
Có những thứ này, Trần Lạc càng không sợ.
Không có lý do gì mà việc này lại không thành.
Trần Lạc: "Ừm, đúng thế."
Trần Lạc gật gật đầu.
Trong mắt Sầm Mộc Dao vẻ chấn động, thật lâu không có rút đi.
Nàng cứ như vậy ngơ ngác nhìn Trần Lạc, trong lòng, đối với Trần Lạc, lập tức liền có nhận thức mới lớn hơn.
"Trần Lạc. . . xác định vẫn là đại thiếu gia bất học vô thuật trong ấn tượng của ta sao? Sao ta đột nhiên cảm thấy, hắn hình như, rất đẹp trai vậy. . ."
Sầm Mộc Dao có chút nhìn ngây người.
Nhưng nàng cuối cùng cũng kịp phản ứng.
Trong ánh mắt lộ ra vẻ kiên định.
Sầm Mộc Dao gật đầu nói: "Tốt! Ta đã biết Trần Lạc, vậy ta làm, ta nguyện ý tới cửa hàng trà sữa của ngươi, bắt đầu từ một tên nhân viên cửa hàng trà sữa!"
Không thể không nói, để thiên kim đại tiểu thư như Sầm Mộc Dao, đi làm công việc phục vụ, quả thực là có chút ủy khuất nàng.
Thế nhưng. . . Trần Lạc lại không có bất kỳ ý nghĩ thương hương tiếc ngọc nào.
Hạ Thanh Nguyệt hoa khôi của trường kia, chẳng phải cũng bị hắn an bài đi quán bar làm người phục vụ châm rượu rót nước đó sao?
Ở trong mắt Trần Lạc, những nữ chính này, đều là những người làm công được trời chọn.
Một chút khí vận trên người các nàng, đã định sẵn, các nàng muốn làm chuyện gì, đều có thể rất nhẹ nhàng thành công.
Trần Lạc: "Tốt, vậy. . . Chúng ta ký hợp đồng đi."
Gặp Sầm Mộc Dao đáp ứng, trên mặt Trần Lạc cũng là treo nụ cười.
Sau đó, hắn liền từ sau lưng móc ra một bản hợp đồng đã sớm chuẩn bị xong.
Sầm Mộc Dao luôn cảm thấy, có chút kỳ quái.
Mà khi nàng xem xong bản hợp đồng kia, khóe miệng Sầm Mộc Dao co quắp lại.
Sầm Mộc Dao: "Trần thiếu, nếu ta vi phạm hợp đồng, phải bồi thường cho ngươi hai ngàn vạn sao? ?"
Khoản phí bồi thường vi phạm hợp đồng này, đã có thể xưng là giá trên trời.
Bất quá, mỗi tháng tiền tiêu vặt của Trần Lạc, đã có một trăm vạn.
Biết được hắn yêu đương, Trần Thiên Hà còn cho hắn thêm một ngàn vạn.
Mà thân phận địa vị của Sầm Mộc Dao, không hề kém hơn so với Trần Lạc.
Lại thêm, nàng là Minh Châu trên lòng bàn tay của Sầm gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận