Phản Phái: Liếm Nữ Chính Làm Gì? Nữ Phản Phái Không Thơm Sao

Chương 102: Trần Lạc: Muốn quay đầu rồi? Đã chậm! Cút đi!

**Chương 102: Trần Lạc: Muốn quay đầu rồi? Đã chậm! Cút đi!**
Trong sân trường đại học Nam Thành.
Diệp Phong tâm tình rất tốt.
Hắn không tiếp tục suy nghĩ đến những công việc vụn vặt của Hạ Thanh Nguyệt hay Trương Hiểu Du nữa.
Bởi vì hiện tại, hắn đang nói chuyện phiếm cùng Tề Tĩnh Vân.
Tề Tĩnh Vân này cũng nằm trong danh sách công lược hệ thống của Diệp Phong.
Diệp Phong cho biết, hắn ở chỗ các nữ thần khác gặp phải không ít khó khăn.
Nhưng may mắn, không phải hoàn toàn như vậy.
Việc giao lưu cùng Tề Tĩnh Vân, đã giúp sự tự tin của Diệp Phong nhanh chóng trở lại.
"Tĩnh Vân tỷ, vậy chúng ta nói chuyện xong rồi nhé, đợi cuối tuần, ta sẽ đến tìm tỷ, cùng tỷ đi xem triển lãm tranh kia."
Tề Tĩnh Vân: "Tốt, không có vấn đề."
Tề Tĩnh Vân mang theo cái kính gọng vàng, cười tủm tỉm nói.
Rất có phong thái của người trưởng thành.
Nụ cười kia của nàng vừa nở.
Trực tiếp làm cho Diệp Phong nhìn đến ngây người.
"Tĩnh Vân tỷ cũng rất đẹp, tuy mới là sinh viên năm thứ ba, nhưng lại có một cảm giác khác biệt."
Diệp Phong rung động.
Cũng ở trong nội tâm thầm thề, nhất định phải giành lấy được Tề Tĩnh Vân.
Hoàn thành nhiệm vụ hệ thống.
Mà ngoài mặt Diệp Phong, lại không hề lộ ra nửa điểm lỗ mãng.
Vẫn là nụ cười xán lạn, đầy ánh nắng.
Điều này làm cho Tề Tĩnh Vân có thêm hảo cảm.
Mặc dù nàng và Diệp Phong, quen biết nhau chưa được bao lâu.
Bất quá Tề Tĩnh Vân luôn cảm thấy, trên thân nam nhân này, có một loại ma lực kỳ lạ.
Khiến cho mình có chút không thể rời mắt.
Đương nhiên, Tề Tĩnh Vân cũng không có nhanh chóng yêu như vậy.
Nàng muốn trước tiên xem xét bản lĩnh của Diệp Phong, rồi mới quyết định.
Hội họa chỉ là sở thích của Tề Tĩnh Vân thôi, lĩnh vực mà nàng am hiểu, vẫn là đầu tư...
Mà lúc này, Diệp Phong chợt thấy Mạnh San San đang đi về phía hắn.
Diệp Phong lập tức lộ ra nụ cười, đưa tay vẫy vẫy, đồng thời trong miệng hô: "San San tỷ!"
Nhưng còn chưa đợi Diệp Phong nói thêm gì.
Thì Mạnh San San, lại đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
Tề Tĩnh Vân: "Diệp Phong đệ đệ, người bạn này của ngươi, hình như có tâm sự gì."
Nàng đối với việc Diệp Phong qua lại với những nữ nhân khác, cũng không thèm để ý, cũng không có cảm giác gì.
Mà nụ cười trên mặt Diệp Phong cũng chậm rãi khôi phục lại.
Hắn trầm giọng nói: "Ừm, gần đây San San tỷ tâm tình không tốt, có lẽ là có quan hệ tới vị thiếu gia Trần gia kia."
Tề Tĩnh Vân: "Trần Lạc sao? Ta có nghe nói, hắn gần đây danh tiếng rất lớn, hình như là đang quay phim."
Diệp Phong: "Ha ha, loại công tử bột, bất học vô thuật kia, thì có thể quay được phim gì? Hắn bất quá chỉ là đang kiếm cớ chơi gái mà thôi."
Diệp Phong khinh thường nói.
Tề Tĩnh Vân mỉm cười.
Tề Tĩnh Vân: "Nói thì nói thế, nhưng Trần Lạc này, chung quy là ảnh hưởng đến San San tỷ của ngươi, phải không?"
Lời này của Tề Tĩnh Vân, làm cho nội tâm Diệp Phong càng thêm khổ sở.
Hắn một mặt kiên nghị, khuôn mặt kia, hoàn toàn chính là mô bản của nhân vật chính, thiếu niên cứng cỏi bất khuất.
Diệp Phong: "Hừ! Yên tâm đi, ta nhất định sẽ làm cho San San tỷ vui vẻ trở lại, bất quá chỉ là một Trần Lạc nho nhỏ, còn chưa xứng làm đối thủ của ta!"
Diệp Phong nói rất bá khí.
Tề Tĩnh Vân ở một bên nghe, nội tâm âm thầm gật đầu.
Tề Tĩnh Vân: "Tiểu gia hỏa này, thật đúng là có vài phần quyết đoán, nếu là đổi lại những người khác, chỉ sợ sớm đã bị danh hào thiếu gia Trần gia dọa sợ."
"Ừm... Ta có thể quan sát hắn thêm một chút, nếu cần thiết, ta cũng có thể giúp đỡ hắn."
Không thể không nói, Diệp Phong thật có vận may.
Chỉ mới mấy câu ngắn ngủi, đã khiến Tề Tĩnh Vân gia tăng hảo cảm.
Tề Tĩnh Vân này, vốn là mỹ nhân băng sơn.
Ngoài mặt nàng nhìn, chỉ như người bình thường.
Kỳ thật, cũng là người của đại gia tộc.
Chỉ là không thuộc về ngũ đại gia tộc của Nam Thành mà thôi.
Tề gia, đến từ Thượng Thành...
Thật sự mà nói, địa vị so với Sầm Mộc Dao, Trần Lạc còn cao hơn một chút.
Đương nhiên, Tề Tĩnh Vân ở Tề gia, cũng không phải trưởng nữ.
Cho nên, nàng có thể điều động lực lượng gia tộc, không tính là quá nhiều.
Mà Diệp Phong đã ghi nhớ chuyện của Mạnh San San vào trong lòng.
Mặc dù bây giờ, hắn vẫn cùng Tề Tĩnh Vân cười nói vui vẻ.
Nhưng Diệp Phong cảm thấy, hành động kia của mình không có ý nghĩa gì cả.
Ngược lại, hắn cho rằng, việc mình không tiếc bất cứ giá nào giúp đỡ Mạnh San San mới là suy nghĩ vĩ đại.
Chỉ riêng điểm này, đã khác hoàn toàn với đám công tử bột chỉ biết chơi bời, bất học vô thuật.
...
Một bên khác, sau khi Mạnh San San rời đi.
Nàng không do dự nữa.
Trong lòng Mạnh San San lúc này tràn đầy hối hận.
Nàng nghĩ đến những ngày trước, khi đi theo Diệp Phong rời đi, niềm vui sướng và sự kiên quyết của mình.
"Lúc đó ta còn may mắn vì Diệp Phong đệ đệ đã cứu ta ra khỏi bể khổ?"
Hiện tại Mạnh San San mới biết được, rốt cuộc là mình đã bỏ lỡ một cơ hội thay đổi số phận lớn như thế nào.
Chỗ của Diệp Phong, cho dù nói sau này hắn sẽ trở nên rất lợi hại.
Mạnh San San cũng không có hứng thú.
Bởi vì Diệp Phong này, sau khi mang nàng đi, tuy ngoài miệng nói rất hay.
Ánh mắt cũng vô cùng kiên quyết.
Nói nhất định sẽ giúp nàng trở thành diễn viên nổi tiếng trong nước.
Nhất định sẽ giúp nàng thực hiện mộng tưởng.
Nhưng mới trôi qua mấy ngày, Mạnh San San đã bắt gặp Diệp Phong cùng vài cô gái khác ở chung một chỗ.
Ngoại trừ mỹ nữ có tướng mạo thành thục vừa mới gặp.
Còn có hội trưởng hội học sinh Thẩm Vận.
Mạnh San San cảm thấy, nàng chẳng khác nào một cái lốp xe dự phòng.
"Ta, Mạnh San San, lẽ nào thảm hại đến như vậy sao? Cần phải làm lốp xe dự phòng cho người khác?"
Mạnh San San này, có thể nói rốt cục cũng đã tỉnh ngộ phần nào.
Nếu như nàng chỉ được xếp thứ năm, thứ sáu, thậm chí xếp tới hàng chục.
Vậy thì nàng tình nguyện độc thân.
Còn hơn ở bên cạnh Diệp Phong hưởng thụ.
Mấu chốt là, Diệp Phong này còn không muốn buông tha bất kỳ một cô gái nào mà hắn thích?
"Chẳng lẽ tất cả các nữ sinh đều phải thích hắn thì mới có thể có được hạnh phúc sao?"
Mạnh San San cho rằng, quan niệm này quá bất hợp lý.
Nàng ở trong nội tâm chê bai Diệp Phong một phen.
Đối với Trần Lạc hảo cảm, lại không khỏi gia tăng một chút.
Những ngày gần đây, Trần Lạc chuyên chú sự nghiệp của mình.
Mạnh San San đã nhiều lần bắt gặp, Trần Lạc ở hiện trường chỉ huy quay phim.
Nàng trong bóng tối vụng trộm quan sát.
Phát hiện vị thiếu gia Trần gia này, dường như không hề giống như những gì người ta đồn đại.
Mặc dù bên cạnh Trần thiếu, cũng có rất nhiều mỹ nữ.
Nhưng hắn lại không hề làm ra bất kỳ hành động quá đáng nào.
Mạnh San San cho rằng, có lẽ nàng vẫn còn cơ hội.
"Dù sao ta cũng hơn Đường Xảo Nhi kia, phải không? Nếu Trần Lạc muốn tìm người đầu tiên là ta, vậy chỉ cần ta cúi đầu nhận sai, Trần Lạc... Vẫn là sẽ chọn ta a?"
Trên mặt Mạnh San San không nhịn được lộ ra một vòng tiếu dung.
Nàng dường như đã có chút không thể chờ đợi.
...
Hiện trường quyên góp cho "Thần kiếm kỳ hiệp ba".
Trần Lạc đã sắp kết thúc việc tuyển người.
Mấy ngày nay ở đại học Nam Thành, có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
Rất nhiều sinh viên đều đến báo danh, muốn làm diễn viên quần chúng cho Trần Lạc.
Đừng nói tiền lương ba trăm một ngày còn thanh toán ngay.
Chính là bỏ thêm tiền, cũng có sinh viên muốn thử một chút.
Ví dụ như Vương Trạch Khải cùng Khang Gia Cùng hai tên kia.
Bọn hắn thật sự dự định bỏ tiền ra để mua vai diễn.
Trần Lạc cũng rất nghiêm túc, trực tiếp nhận lấy ba trăm vạn kia.
Cũng cho Vương Trạch Khải một vai Vân Đình.
Cho Khang Gia Cùng vai Từ Trường Thanh.
Dù sao hắn đầu tư hai trăm vạn, Trần Lạc mở cho hắn cái cửa sau, cũng không thấy áy náy.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hai người này diễn xuất phải tốt.
Nếu không, Trần Lạc cũng sẽ không vì chút tiền này mà hủy hoại một bộ phim hay.
Tiếp theo, Vương Trạch Khải và Khang Gia Cùng thử vai, khiến Trần Lạc cảm thấy bất ngờ.
"Vậy ra, chỉ có ta là không có thiên phú diễn kịch?"
Trần Lạc yên lặng cười một tiếng, cũng không để ý lắm.
Lúc này, phía sau Trần Lạc, có người vỗ vỗ bờ vai của hắn.
"Đang bận cái gì vậy? Trần Lạc tiểu đệ."
Nghe giọng nói, Trần Lạc trong lòng vui mừng.
Đây là giọng của Lâm Vân.
Trần Lạc quay đầu lại, hôm nay Lâm Vân mặc một chiếc váy trắng, lộ ra cần cổ thiên nga trắng nõn, chân đi đôi giày cao gót màu trắng gạo.
Không có trang trí quá nhiều, nhưng nhìn qua, vẫn là phi thường xinh đẹp.
Đây là sự tự tin của nữ thần, không cần phải trang điểm cầu kỳ, cũng đã đẹp đến không thể tả.
Trần Lạc rất muốn nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Lâm Vân, bất quá xung quanh có nhiều người, Trần Lạc vẫn là nhịn được.
Trần Lạc: "Không có gì, Lâm Vân tỷ, sao tỷ lại tới đây?"
Trần Lạc cười nói.
Lâm Vân: "Ta tới thăm ngươi."
Lâm Vân cười nói, sau đó còn nói thêm.
"Tiện thể hỏi ngươi, tối nay có rảnh không, ta mời ngươi ăn cơm."
Trần Lạc: "Vậy thì tất nhiên là có rồi, Lâm Vân tỷ mời ta ăn cơm, ta có bận rộn đến đâu, cũng phải đi."
Trần Lạc tỏ ra vô cùng nhiệt tình.
Lâm Vân cười khúc khích, nụ cười kia, vô cùng mê người.
Làm cho Trần Lạc cũng nhìn đến ngây người.
Lâm Vân: "Đừng nhìn nữa! Tên này, xung quanh có nhiều người như vậy."
Lâm Vân thẹn thùng trách móc.
Lâm Vân: "Đúng rồi, nhị tỷ của ngươi có ở đây không? Ta còn chưa kịp cảm ơn nàng, món quà lần trước nàng tặng cho ta, ta rất thích."
Lâm Vân còn nói thêm.
Trần Lạc nhớ lại, khi Trần Tâm Vân vừa tới trường học của Trần Lạc.
Trần Lạc liền nói, muốn rủ Lâm Vân, ba người họ cùng nhau ăn một bữa cơm.
Khi Trần Lạc nói tin tức này cho Lâm Vân.
Trong ký túc xá, Lâm Vân, trực tiếp liền ngây dại.
"Cùng... Cùng nhị tỷ của Trần Lạc ăn cơm sao? Đây... Đây là gặp người nhà sao?"
Mặt Lâm Vân lập tức đỏ lên.
Nàng lập tức đứng dậy, bắt đầu lựa chọn quần áo thích hợp.
Cuối cùng, trên bàn cơm, Trần Tâm Vân và Lâm Vân gặp mặt.
Trần Tâm Vân: "Lâm Vân muội muội, muội khỏe, ta là nhị tỷ của Trần Lạc, ta là Trần Tâm Vân."
Trần Tâm Vân cười nói.
Lâm Vân: "Ta biết, ta đã xem qua phim truyền hình của tỷ, Tâm Vân tỷ, ta cũng là fan của tỷ."
Lâm Vân hình như có chút thẹn thùng.
Trần Tâm Vân: "Thật sao? Vậy thì ta quá vinh hạnh, ài, đúng rồi, nghe nói, người và em trai của chúng ta, Trần Lạc, đang hẹn hò, đúng không?"
Trần Tâm Vân vẻ mặt hóng chuyện.
Câu nói này, trực tiếp làm cho Lâm Vân, đỏ bừng cả hai tai.
Trần Lạc: "Nhị tỷ, tỷ cũng quá trực tiếp rồi? Tỷ không thể uyển chuyển hơn một chút sao?"
Trần Lạc lên tiếng hòa giải.
Trần Tâm Vân: "Ha ha, ta nói đùa thôi, Lâm Vân muội muội, Tiểu Lạc nhà ta cái gì cũng tốt, chỉ là không giỏi ăn nói, nếu như hắn có chỗ nào đắc tội muội, muội cứ nói cho ta, ta sẽ giúp muội thu thập hắn."
Mặc dù nói, Trần Tâm Vân có tính em trai khống.
Nhưng bây giờ, đối diện với nàng, là em dâu.
Vậy thì tất nhiên càng phải yêu chiều hơn.
Trần Lạc cũng có chút mất mặt, bất quá... Như vậy cũng tốt.
Dù sao về sau đều là người một nhà.
Thế lực Trần gia, cộng thêm thế lực quý tộc của Lâm Vân.
Trần Lạc có thể nói là trèo cao.
Trần Tâm Vân tự nhiên cũng hy vọng, Trần Lạc có thể cùng Lâm Vân, có một kết cục tốt đẹp.
Lâm Vân nghe vậy, lập tức giải thích: "Sẽ không có chuyện đó, Trần Lạc đối với ta rất tốt, bất quá, yêu đương gì đó... Hiện tại chúng ta còn chưa..."
Lâm Vân thẹn thùng như vậy.
Khiến Trần Tâm Vân, rất là kinh ngạc.
Nàng hơi ngạc nhiên nhìn Trần Lạc một chút.
"Tiểu gia hỏa này, rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì, lại có thể làm cho đại tiểu thư Lâm Vân, ngoan ngoãn như vậy?"
Trần Tâm Vân nhớ tới, trước kia nàng đã gặp Lâm Vân tại một buổi tụ họp.
Lúc đó Lâm Vân còn nhỏ, cũng đã thể hiện, tư thái vô cùng lạnh lùng.
Nàng chỉ im lặng ngồi ở đó, sắc mặt lạnh lùng, bên cạnh có mấy người quản gia trông coi.
Trần Tâm Vân nhớ lại ánh mắt Lâm Vân khi đó.
Thờ ơ, điềm tĩnh.
Sau đó, nàng biết thân phận của Lâm Vân, cũng có chút cảm khái.
Quý tộc chính là không giống người thường.
So với Trần gia bọn hắn, còn lợi hại hơn nhiều.
Trần Tâm Vân chỉ biết đến thế lực gia tộc của Lâm Vân qua các tác phẩm văn chương.
Nếu Trần Lạc và Lâm Vân có thể thành đôi, thì thật sự là chuyện tốt.
Lần này Trần Tâm Vân đến, cũng là hy vọng có thể giúp đỡ.
Nàng rất nhanh cười nói: "Dù sao đi nữa, mấy tỷ tỷ của chúng ta đều rất thích muội, lần này nhị tỷ tới gặp muội, cũng có mang theo lễ vật, tuy nói, đối với muội mà nói thì không đáng là bao, nhưng đó là tấm lòng của nhị tỷ."
Trần Tâm Vân lấy ra một hộp quà tinh xảo, đưa cho Lâm Vân.
Lâm Vân liền vội vàng đứng lên nhận lấy, có chút thụ sủng nhược kinh.
Nàng biết, Trần Lạc có quan hệ rất tốt với các tỷ tỷ của hắn.
Cho nên, Lâm Vân không có nửa điểm, ra vẻ người bề trên.
Nàng tỏ ra rất ôn hòa.
Lâm Vân: "Đừng nói vậy, nhị tỷ, ta có thể nhận được quà của tỷ, đã rất vui vẻ! Mặc kệ món quà này có quý giá hay không, ta cũng không quan trọng, ta sẽ trân trọng nó, cảm ơn nhị tỷ."
Lâm Vân rất tự nhiên mà gọi nhị tỷ.
Trần Tâm Vân càng xem càng thích.
"Ừm! Lâm Vân đứa nhỏ này, thật đáng yêu."
Trần Tâm Vân cho rằng, dù cho Lâm Vân không có thân phận đó.
Thì nàng cũng thấy, Lâm Vân tốt hơn cô gái tên Hạ Thanh Nguyệt kia nhiều.
Trần Tâm Vân lúc này liền nói: "Vậy Lâm Vân muội muội, về sau có chuyện gì, cần ta giúp đỡ, cứ tới tìm ta, muội yên tâm, chuyện của muội, chính là chuyện của Tiểu Lạc, chuyện của Tiểu Lạc, chính là chuyện của cả nhà chúng ta, Trần gia tuy không bằng gia đình muội, nhưng cũng nhất định sẽ dốc hết toàn lực giúp đỡ."
Lời này của Trần Tâm Vân, khiến Lâm Vân cảm thấy ấm áp trong lòng.
Lâm Vân: "Ừm, ta biết rồi, Tâm Vân tỷ, cám ơn tỷ."
Trần Lạc: "Khụ khụ, ăn cơm đi, nhị tỷ, nào, ăn bào ngư đi."
Trần Lạc lúng túng chuyển chủ đề.
Cảm giác nhị tỷ giống như phụ huynh.
Bất quá... cũng đúng, mấy tỷ tỷ của Trần Lạc, đều rất yêu chiều hắn.
Nói giống như phụ huynh, cũng không có gì sai.
Ngay cả Ngũ tỷ nhỏ tuổi nhất, cũng có thể ở khắp nơi quan tâm Trần Lạc.
Mà Lâm Vân ngược lại cũng không cảm thấy đột ngột.
Chỉ là nghĩ...
"Đây coi như là đã gặp mặt gia đình sao? Ta và Trần Lạc đột nhiên lại phát triển nhanh như vậy!?"
Nội tâm Lâm Vân, rất thẹn thùng.
Nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Sau đó, Lâm Vân trở về, mở quà ra.
Bên trong là một chiếc đồng hồ quý giá, trị giá mấy trăm vạn.
Đối với Lâm Vân, đúng là không đáng là bao.
Nhưng Trần Tâm Vân những năm nay, đều chi tiêu bằng số tiền nàng kiếm được từ việc đóng phim.
Mặc dù đã là nữ minh tinh nổi tiếng trong nước.
Nhưng giá trị bản thân Trần Tâm Vân, cũng chỉ mới hơn trăm triệu, nàng tặng quà gặp mặt trị giá mấy trăm vạn, đã là rất khá.
Lâm Vân đeo lên, sau đó đăng lên vòng bạn bè.
Nàng rất vui vẻ, cũng quyết định muốn tặng lại quà.
Nếu là tỷ tỷ của Trần Lạc, quan tâm nàng một chút, cũng không có vấn đề gì.
Lâm Vân không quan tâm đến việc này.
Trần Lạc: "Nhị tỷ của ta hẳn là đã về quay phim rồi, sau này có dịp, ta sẽ đưa tỷ ấy tới gặp tỷ."
Trần Lạc nói.
Lâm Vân gật gật đầu, cũng không để ý.
Nàng mong đợi, là cuộc hẹn tối nay với Trần Lạc.
Đúng vậy, Lâm Vân đã coi việc này, là hẹn hò của hai người.
Hiện tại đối với Trần Lạc, nàng cũng đã thoải mái hơn nhiều.
Không còn gò bó như trước kia, điều này cho thấy, quan hệ hai người, đã tiến thêm một bước.
Mà đúng lúc này, Trần Lạc nhìn thấy, Mạnh San San đột nhiên chạy tới.
Trần Lạc có chút bất ngờ.
Sắc mặt Lâm Vân, lập tức trở nên lạnh như băng.
Mạnh San San: "Trần... Trần Lạc, ngươi có thể tới đây một chút được không? Ta có chuyện muốn nói với ngươi..."
Mạnh San San lấy hết dũng khí, muốn giành lại vị trí nữ chính, vốn thuộc về nàng.
Nhưng Trần Lạc không chút nể mặt.
Trần Lạc: "Có chuyện gì, nói ngay tại đây."
Vì có Trần Lạc ở đây, nên Lâm Vân không tiện nổi giận.
Nếu không... Nàng sẽ cho nữ nhân này cút đi.
Chuyện mấy ngày trước, Mạnh San San từ chối lời mời của Trần Lạc.
Lâm Vân cũng đã sớm biết.
Không ngờ, hiện tại nữ nhân này lại dám chủ động chạy đến tìm Trần Lạc?
Mạnh San San: "À, Trần Lạc... trước kia ngươi mời ta diễn vai nữ chính, còn giữ lời không? Ta trở về suy nghĩ kỹ rồi, ta cảm thấy mình có thể đảm nhận, ngươi có thể cho ta một cơ hội không?"
Mạnh San San lúc này đã hoàn toàn mất bình tĩnh.
Nàng bị Đường Xảo Nhi kích thích.
Lúc này vẫn kiên trì, muốn tranh thủ một chút.
Nhưng Trần Lạc nghe xong, lại cảm thấy nực cười.
Trần Lạc: "Ngươi muốn quay lại diễn nữ chính trong phim mới của ta sao?"
Mạnh San San: "Ừm, Trần Lạc, ngươi có thể cho ta thêm một cơ hội không? Ta nhất định sẽ diễn thật tốt!"
Ánh mắt Mạnh San San sáng ngời, dường như ẩn chứa hy vọng.
Trần Lạc: "Ha ha, không thể, cút đi."
Sắc mặt Trần Lạc trực tiếp trở nên lạnh như băng.
Nói đùa gì vậy?
Ngươi mấy ngày trước, đã từ chối lời mời của ta ngay trước mặt.
Ngay cả nhị tỷ của ta mời, ngươi cũng không đồng ý.
Bây giờ lại muốn quay lại? ? Không có cửa đâu.
Tìm Diệp Phong ca ca của ngươi đi.
Trần Lạc cũng không có nửa điểm đồng tình.
Mạnh San San nghe thấy vậy.
Thì giống như bị sét đánh giữa trời quang.
Cả người nàng ngây dại.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận