Phản Phái: Liếm Nữ Chính Làm Gì? Nữ Phản Phái Không Thơm Sao

Chương 30: Trần Lạc cùng gợi cảm lão bản nương Mộng Hoan lần thứ nhất tiếp xúc!

Chương 30: Trần Lạc và lão bản gợi cảm Mộng Hoan lần đầu tiếp xúc!
Sau khi cơm nước xong, Trần Lạc ân cần đưa Lâm Vân trở về.
Bản thân hắn cũng rất nhanh đi nghỉ ngơi.
Chỗ Diệp Phong, thì cùng Trần Nhược Tuyết đang lặng lẽ phát triển.
Mấy ngày nay, Diệp Phong cũng không có đi tìm Hạ Thanh Nguyệt.
Hắn đã bắt đầu công lược nữ chính mới.
Chỗ nào còn để ý tới Hạ Thanh Nguyệt a.
Hạ Thanh Nguyệt đương nhiên cũng là phát huy tinh thần nữ chính.
Chẳng quan tâm.
Tựa như nàng trả lời Vương Tình.
Người ưu tú như Diệp Phong ca ca, bên người khẳng định sẽ có những cô gái khác a.
Điều này nhắc nhở ta phải càng thêm cố gắng mới được, không thể để Diệp Phong ca ca chạy đi mất từ trong tay ta.
Đối với tinh thần không hề để tâm chuyện bị cắm sừng như của Hạ Thanh Nguyệt.
Trần Lạc là biểu thị rất tán thành.
Dù sao không có nửa xu quan hệ nào với hắn.
Bất quá, điều làm Trần Lạc hơi kinh ngạc là.
Dù vậy, Hạ Thanh Nguyệt này, dường như vẫn chưa tỉnh ngộ khỏi giấc mộng liếm chó tốt đẹp kia.
Nàng vẫn như cũ cảm thấy, Trần Lạc là có thể tùy ý sai sử.
Ví dụ như, hai ngày trước, Hạ Thanh Nguyệt mời bạn cùng phòng đi ăn cơm.
Kết quả, các nàng không cẩn thận lại gọi món hơi nhiều.
Mấy người vậy mà ăn đến bảy, tám trăm đồng.
Không có cách, trong ký túc xá Hạ Thanh Nguyệt.
Có người tương đối không có cảm giác biên giới.
Lại có chút hám hư vinh, nghĩ rằng là Hạ Thanh Nguyệt mời khách.
Liền gọi một chút hải sản cao cấp.
Hạ Thanh Nguyệt mặt mỏng, cũng không tiện nói gì.
Sau đó lúc trả tiền liền lúng túng.
Cũng may, lúc này, một bạn cùng phòng bên cạnh mở miệng nhắc nhở: "Thanh Nguyệt, cậu tìm Trần Lạc kia đi! Trước kia hắn không phải vẫn luôn giúp cậu trả tiền sao? Cậu sợ cái gì?"
Lời nói của cô gái này, nhắc nhở Hạ Thanh Nguyệt.
Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy mình và Trần Lạc, mặc dù có một chút ngăn cách.
Coi như mấy trăm đồng, hắn cũng không đến mức khiến mình quá lúng túng a?
Thậm chí càng nghĩ, Hạ Thanh Nguyệt liền càng kiêu ngạo.
"Có lẽ, đây là ta cho Trần Lạc một cơ hội xin lỗi."
Hạ Thanh Nguyệt đã học được cách tự mình công lược.
Cho dù không có Vương Tình ở một bên bày mưu tính kế.
Ý nghĩ của nàng, cũng bắt đầu trở nên biến chất quá mức.
Hạ Thanh Nguyệt nghĩ, trước kia Trần Lạc mấy ngàn, mấy vạn hóa đơn, đều nguyện ý giúp nàng thanh toán.
Bây giờ chỉ có mấy trăm đồng.
Vậy thì hẳn là hắn phải vui mừng đến cực điểm mới đúng a.
Cơ hội biểu hiện trước mặt mình như vậy.
Trần Lạc sẽ không bỏ qua a?
Nghĩ thông suốt điểm này về sau, Hạ Thanh Nguyệt liền đắc ý gửi tin nhắn cho Trần Lạc.
"Trần Lạc, hôm nay em mời bạn cùng phòng ăn cơm, kết quả có chút không cẩn thận gọi hơi nhiều một chút, em mang tiền không đủ, anh tới giúp em thanh toán một chút đi, yên tâm đi, chỉ có mấy trăm đồng mà thôi."
Trần Lạc đang nghỉ ngơi nhìn thấy tin tức này.
Cả người tê dại.
"Không phải, đại tỷ, cô mời khách ăn cơm, không mang đủ tiền, có quan hệ gì tới tôi?"
Trần Lạc thầm nghĩ, hắn không còn gì để nói.
Ngay cả trả lời đều chẳng muốn.
Bên kia Hạ Thanh Nguyệt, cảm xúc vốn dĩ đang đắc ý.
Dần dần liền bị tiêu tan.
"Tình huống như thế nào? Trần Lạc này không nhìn thấy sao?"
Hạ Thanh Nguyệt có chút nóng nảy.
Lại liên tiếp gửi mấy tin.
Bên phía Trần Lạc vẫn là không có tin tức.
Mấy bạn cùng phòng bên cạnh đều hai mặt nhìn nhau.
Các nàng cũng không có ý định trượng nghĩa tương trợ.
Dù sao chỉ là ra ăn chực.
Cuối cùng, thật sự không có biện pháp.
Hạ Thanh Nguyệt trực tiếp gọi điện thoại qua.
Có thể điện thoại. . .
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận. . ."
"Trần Lạc, tắt máy! ?"
Hạ Thanh Nguyệt cả người đều choáng váng.
Cho tới bây giờ, nàng mới có hơi tiếp nhận hiện thực.
Chẳng lẽ nói, Trần Lạc này.
Thật muốn cùng nàng làm người xa lạ?
Hạ Thanh Nguyệt không phải ý tứ này a.
Vốn dĩ, Hạ Thanh Nguyệt nghĩ gọi thêm mấy cuộc điện thoại nữa.
Có thể nàng bỗng nhiên nghĩ đến.
Trần Lạc trước đó đã từng xóa bạn hắn một lần.
Lần này nếu là lại gọi. . .
Vạn nhất chọc giận Trần Lạc, bị block, vậy thì càng không xong.
Không thể làm gì khác hơn.
Hạ Thanh Nguyệt chỉ có thể vay tiền Vương Tình, thanh toán bữa cơm này.
Khi Vương Tình chạy tới, thái độ của nàng phát sinh một chút biến hóa.
Bất quá, dù sao Hạ Thanh Nguyệt và nàng là bạn thân tốt.
Vương Tình thật cũng không nói thêm cái gì.
Chẳng qua là cảm thấy. . . Thanh Nguyệt lần này, cảm giác thật sự là nhặt được hạt vừng bỏ qua quả dưa hấu.
Mà sau khi Hạ Thanh Nguyệt nhìn thấy Vương Tình, hai người rời đi.
Hạ Thanh Nguyệt liền bắt đầu than vãn về Trần Lạc.
"Trần Lạc này, thật sự là quá đáng giận! Ngay cả mấy trăm đồng hóa đơn cũng không nguyện ý giúp ta thanh toán! Vương Tình, cậu nói xem, hắn sẽ không phải thật thích Lâm Vân kia chứ?"
Vương Tình đối với điểm này cũng không biết rõ tình hình.
Nếu như đổi lại là trước kia.
Vương Tình tuyệt đối sẽ nói: "Đúng rồi! Trần Lạc này quá đáng, Thanh Nguyệt, mình đề nghị cậu, một tuần đều không cần để ý đến hắn, cho hắn biết sự lợi hại của cậu! Xem hắn về sau còn dám hay không! Hừ!"
Sau đó Hạ Thanh Nguyệt liền sẽ cảm thấy có lý.
Cũng nói ra: "Tốt! Hừ! Trần Lạc đáng ghét!"
Nhưng bây giờ, Vương Tình không nói một lời.
Nàng không cách nào lại nói Trần Lạc nửa điểm không tốt.
Lúc trước một phen tiếp xúc, khiến Vương Tình bỗng nhiên có chút tỉnh ngộ.
Tính cách của nàng, cải biến.
Hạ Thanh Nguyệt tựa hồ phát giác được sự khác thường của Vương Tình.
Bất quá, nàng cũng chỉ là lại lầm bầm hai câu.
Cũng không có hỏi tới.
. . .
Quán bar Mộng Hoan.
Đây là một quán rượu ở gần đại học Nam Thành.
Quán bar mặc dù không lớn, nhưng kinh doanh coi như không tệ.
Chủ yếu là lão bản nương Mộng Hoan, người có dung mạo xinh đẹp.
Cho nên rất nhiều người, đều là hướng về phía nàng mà tới.
Nhưng lão bản nương này, cũng không phải người dễ trêu.
Sau lưng có một ít tay chân lưu manh, bởi vậy, cũng không có mấy người dám gây chuyện.
Chớ nói chi là chọc giận nàng.
Trong nguyên tác, là có một đám người nơi khác tới.
Uống say, tại quán bar Mộng Hoan nháo sự.
Mà nam chính lúc ấy đang cùng mấy người bạn ở trong quán bar tụ tập.
Vốn dĩ lão bản nương Mộng Hoan có chút tức giận, dự định ra tay.
Kết quả, Diệp Phong đoạt trước một bước, mấy quyền liền đem những tên côn đồ kia đánh gục.
Bởi vậy, lão bản nương Mộng Hoan, liền coi trọng vị tiểu soái ca này.
Về sau, Diệp Phong đi uống say mấy lần.
Bọn hắn liền quen nhau.
Chỉ tiếc, Mộng Hoan này chỉ có thể coi là nữ phụ.
Trước mặt máy ủi đất Diệp Phong, chẳng qua chỉ là một người không đáng chú ý trong đám hậu cung đông đảo của hắn mà thôi.
Hậu kỳ cũng rất ít có cơ hội xuất hiện.
Nhưng việc Mộng Hoan cho Diệp Phong thuê quán rượu này, vẫn là giúp Diệp Phong kiếm được không ít tiền lời.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Sau khi Diệp Phong mướn quán rượu này.
Hạ Thanh Nguyệt từng tới uống rượu, còn có một mỹ nữ khác Triệu Thi Hàm cũng đã tới.
Chuyện này trong nguyên tác, cũng là điểm đáng khoe khoang.
Ông chủ mới của quán rượu này, vậy mà nhận biết nhiều mỹ nữ như vậy?
Những khách nhân đến uống rượu kia, đều thất kinh.
Mà vì có thể thưởng thức nhiều hơn loại nhân vật cấp nữ thần này.
Khách nhân trong quán bar cũng dần dần trở nên đông hơn.
Đương nhiên, Hạ Thanh Nguyệt, Triệu Thi Hàm, những người này, đều chỉ có quan hệ mập mờ với Diệp Phong.
Về phần những nam nhân đến vì các nàng.
Hai vị nữ chính này, là ngay cả để ý cũng không thèm.
Bất quá, hiện tại, Trần Lạc dự định đánh gãy con đường này của Diệp Phong.
Hắn muốn đem quán bar Mộng Hoan, trực tiếp mua lại.
Đến lúc đó, Diệp Phong còn có thể đi đâu để kiếm tiền lời này?
Không tồn tại.
Trần Lạc rất rõ ràng, những chuyện Diệp Phong làm.
Về cơ bản đều là có hệ thống chỉ dẫn.
Nếu như không có hệ thống trợ giúp, Diệp Phong rất khó thành công.
Đồng thời, Trần Lạc cũng rõ ràng, đây là hắn tiếp xúc lại một nữ phụ.
Tham khảo Hạ Thanh Nguyệt, Vương Tình.
Trần Lạc biết, Mộng Hoan này, phỏng chừng cũng sẽ không cho hắn sắc mặt tốt mà nhìn.
Thậm chí khả năng, trực tiếp không bán.
Những nữ chính, nữ phụ này, cùng hắn nhân vật phản diện này, có thể là thiết lập tử đối đầu.
Bất quá, Trần Lạc cũng đã nghĩ kỹ đối sách ứng phó.
Vẫn là câu nói kia, hắn đại thiếu gia này, thứ khác không nhiều, chính là nhiều tiền.
Huống chi. . . Trần Lạc đã đem con đường Diệp Phong nên đi, đi trước.
Vậy còn lo lắng cái gì?
Lại thêm có Lâm Vân siêu cấp phú bà ủng hộ, cuộc sống của Trần Lạc, sẽ chỉ càng thêm đắc ý.
. . .
Đẩy cửa ra, tiến vào quán bar Mộng Hoan.
Trần Lạc liếc mắt liền thấy, cô gái tóc đen gợn sóng lớn ở quầy bar.
Nàng mặc áo cổ chữ V khoét sâu, áo bó sát, quần da.
Bộ trang phục kia, phi thường nóng bỏng, có mị lực của đại tỷ tỷ thành thục.
Môi đỏ gợi cảm, làn da trắng nõn.
Trần Lạc nhìn lướt qua một vòng, liền phát hiện có không ít khách hàng, đều đang len lén quan sát lão bản nương mỹ nữ này.
Mà Mộng Hoan đối với loại ánh mắt này, cũng sớm đã quen.
"Hoan nghênh quang lâm."
Lão bản nương Mộng Hoan không có ngẩng đầu, nhưng rất hào phóng hoan nghênh Trần Lạc.
Chỉ là, khi nàng ngẩng đầu nhìn qua.
Lông mày mới hơi nhíu lại.
"Người này. . . Giống như có chút quen mặt a?"
Sau lưng, một tên tiểu đệ đột nhiên tiến lên nhắc nhở: "Mộng tỷ, hắn hình như là Trần gia tiểu thiếu gia Trần Lạc."
"Trần Lạc?"
Mộng Hoan nhớ lại, nàng từng nghe nói qua cái tên này.
Nghe nói, là cái hoàn khố đại thiếu, nhưng hình như rất si tình a?
Có vẻ như thích một người phụ nữ nào đó, thích rất lâu.
Có thể Mộng Hoan đối với đại thiếu gia này, lại không có cảm tình gì.
Chính như thiết lập của nàng trong sách.
Mộng Hoan không thích những công tử nhà giàu đời thứ hai kia, đều dựa vào gia đình.
Mộng Hoan là tay trắng dựng nghiệp, nàng mười mấy tuổi liền ra ngoài xông xáo.
Làm qua nhân viên phục vụ, làm qua ăn uống, làm qua rất nhiều công việc vất vả.
Cuối cùng dành dụm được ít tiền, mở một quán rượu nhỏ như thế.
Trải qua mấy năm cố gắng, rốt cục đem quán rượu này lái đến quy mô như hiện tại.
Cho nên, lão bản nương Mộng Hoan rất thưởng thức, những nam nhân dựa vào bản thân.
Tỉ như. . . Nam chính Diệp Phong.
Nói đến, Diệp Phong nếu như không tính hệ thống, đúng là tay trắng dựng nghiệp.
Tất cả nhiệm vụ, sự tình, đều là hắn tự mình đi làm.
Cũng không có nói, ai đột nhiên liền cho hắn mấy trăm vạn, mấy ngàn vạn để hắn đi lập nghiệp.
Mặt khác, Mộng Hoan cảm thấy, đại thiếu gia như vậy, có mấy đồng tiền dơ bẩn.
Đều sẽ rất không coi ai ra gì.
Nàng cũng thấy nhiều.
Những năm này, muốn dựa vào tiền tài để có được nàng, nam nhân cũng không ít.
Nhưng Mộng Hoan, một người đều không có hứng thú.
Nàng cho rằng, Trần Lạc này, đoán chừng cũng cùng những gã bỉ ổi có tiền kia đồng dạng.
Đồng thời, Mộng Hoan cũng chuẩn bị kỹ càng.
Nếu như Trần gia thiếu gia này, dám đối với nàng có bất kỳ cử chỉ bất kính nào.
Mộng Hoan liền muốn cho hắn biết, cái gì gọi là nữ nhân nóng bỏng không thể trêu chọc!
(người mới sách mới! Cầu ủng hộ! Thành tích rất kém cỏi! Nếu như mọi người cảm thấy quyển sách cũng không tệ lắm! Mời nhất định phải nhiều một chút điểm thúc canh duy trì dưới tác giả-kun a! Cảm tạ! Ủng hộ của các ngươi chính là động lực lớn nhất của ta!)
Bạn cần đăng nhập để bình luận