Năm Ấy Hoa Nở 1981

Chương 633

Chương 633: Không muốn thất bại thêm lần nữa
“Y Lỵ Nhã, em mang bọn nhỏ lên lầu trước được không?” Khi bữa tối kết thúc, Kiệt Phu bỗng nhiên ra hiệu cho thê tử của mình là Y Lỵ Nhã, bảo nàng mang theo bọn nhỏ rời đi trước. Y Lỵ Nhã lo lắng nhìn trượng phu một chút, rồi mới dẫn bọn nhỏ lên lầu. Sau đó Kiệt Phu rất thành khẩn nói: “Ta thật sự rất cảm kích sự tín nhiệm và hảo ý của Bùi tiên sinh, nhưng ta đã thất bại qua một lần, cho nên ta không muốn trải qua lần thứ hai.” “…” Nhìn thấy biểu lộ kinh ngạc của Lý Dã và Bùi Văn Thông, Kiệt Phu bất đắc dĩ cười cười nói: “Nói đến chuyện đó, thật là một đoạn kinh lịch vừa khiến người ta hưng phấn lại vừa hỏng bét đến cực điểm.” “Ta tốt nghiệp từ Tư Thản Phúc, lúc đầu đã có một công việc ổn định, cũng có thê tử xinh đẹp, sinh hoạt vô cùng hạnh phúc.” “Nhưng rồi có một ngày, một vị đồng học tìm đến ta, khoe khoang với ta chiếc xe thể thao mới của hắn. Thế là ta liền tâm động.” “Ta đi theo vị bạn học kia, tiến vào ngành nghề vốn mạo hiểm ở Khuê Cốc. Thời năm 1970, Khuê Cốc chính là thời điểm vi xử lý bùng nổ, vô số người phất nhanh trong một đêm, hoặc phá sản trong một đêm.” “Mà ta đã phất nhanh… sau đó lại thất bại.” Kiệt Phu mặt mũi tràn đầy vẻ đắng chát, hiển nhiên đã nhớ tới hồi ức quá khứ không thể chịu nổi. “Ta cùng thê tử đem bán tất cả những gì có thể bán, nhà cửa, xe cộ… sau đó chúng ta thoát khỏi nơi chốn đau lòng đó, đến New York.” “Khi đó ta thật sự rất mê mang, thê tử của ta mỗi ngày làm ba công việc, duy trì sinh hoạt trong nhà, đồng thời ủng hộ ta không từ bỏ mộng tưởng sáng tác.” “A ~” Kiệt Phu lắc đầu, tự giễu cười nói: “Nói thật, trước khi nhận được thư mời Bùi tiên sinh gửi cho ta, ta cũng không tin mình còn có ngày xoay người, thậm chí lúc nhận được thư mời còn do dự có nên đi Cảng Đảo hay không. Nhưng thê tử của ta đã cổ vũ ta đi Cảng Đảo, nàng bán mất nhẫn cưới của chúng ta, gom đủ tiền mua vé máy bay cho ta.” “…” Kiệt Phu giang tay ra với Lý Dã và Bùi Văn Thông: “Cho nên hiện tại, ta làm sao dám thay đổi lần nữa, làm sao dám mạo hiểm nữa đây?” Bùi Văn Thông nuốt nước bọt, cẩn thận nói: “Kiệt Phu tiên sinh, kỳ thật chúng ta có thể ký một bản hiệp nghị miễn trừ trách nhiệm, mặc dù lợi ích của ngươi sẽ giảm xuống, nhưng cam đoan ngươi sẽ không…” “Không không không, không có nguy hiểm thì không có lợi ích,” Kiệt Phu liên tục khoát tay, sau đó thản nhiên nói, “Ta có thể cho các ngươi một chút đề nghị về phương diện vốn mạo hiểm, nhưng ta thật sự không muốn mạo hiểm nữa.” “…” Bùi Văn Thông và Lý Dã nhìn nhau, đành phải tiếp nhận hiện thực này. Sau đó trong khoảng thời gian kế tiếp, hai người xác thực đã hiểu được rất nhiều tình huống về Khuê Cốc từ miệng Kiệt Phu. “Có người nói Khuê Cốc sẽ đi xuống dốc, bởi vì chi phí sản xuất ở đó ngày càng cao. Nhưng ta cho là không phải, ta cho rằng Khuê Cốc cuối cùng rồi sẽ vượt qua Boston.” “Bởi vì kết cấu sản xuất của công ty ở Khuê Cốc là dạng mở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận