Năm Ấy Hoa Nở 1981

Chương 21

**Chương 21: Giá trị của một bộ đề thi**
Khi Lý Dã và Văn Lạc Du bắt đầu “cùng nhau ra đề, giảng đề”, rất nhiều bạn học trong lớp Một đều đang “chế giễu”.
“Đến Lý Dã mà cũng có mặt mũi giảng đề toán cho Văn Lạc Du sao? Hắn thi được mấy điểm chứ?”
Mặc dù mọi người không chế giễu Lý Dã như Hà Vệ Quốc, cái gậy quấy phân heo kia, nhưng âm thầm giễu cợt cũng không phải là ít.
Nhưng sau khi hai người liên tục ra đề, giảng đề không ngừng suốt năm sáu ngày, cuối cùng cũng có người phát giác có điều không thích hợp.
Thời đại này cũng không phải như đời sau, nơi mà đề thi nhiều đến mức "làm bài đến phát nôn". Trên thị trường không có tài liệu dạy thêm nào để bán cả, lão sư phải vắt óc suy nghĩ mấy ngày mới có thể soạn ra được một bộ đề thi khác biệt so với trước đó, có chút ý tưởng mới lạ.
Học sinh thời nay, phạm vi tiếp thu tri thức rất hẹp. Muốn làm bài, cũng chỉ có thể lấy những đề mục lão sư đã cho thi trước đây ra ôn tập không ngừng, hoặc là làm những đề lão sư giảng trên lớp.
Thỉnh thoảng có học sinh kiếm được một bộ đề thi từ trường trung học khác về, tất cả mọi người sẽ hào hứng chuyền tay nhau sao chép, sau đó nhiệt liệt thảo luận, học tập.
Học sinh lớp học lại có khao khát mãnh liệt đối với đề thi, mọi người cái gì cần học đều đã học rồi, bây giờ con đường tắt để nâng cao thành tích chỉ có vài cách như vậy, mỗi một bộ đề thi mới đối với bọn họ mà nói đều vô cùng trân quý.
Bọn họ căn bản không tưởng tượng nổi tình huống “làm bài đến phát nôn” là như thế nào, nếu như có thể nghĩ đến, chỉ nghĩ thôi cũng đã là hạnh phúc rồi.
Cho nên học sinh lớp Một, khi phát hiện Lý Dã và Văn Lạc Du năm sáu ngày vẫn còn đang không ngừng giảng đề, cũng đều rục rịch, thầm nghĩ là loại đề khó dạng gì mà khiến hai tên học tra này năm sáu ngày đều làm không xong? Sao không để ta thử một chút xem sao?
“Ca, các anh làm đề gì thế, cho em xem một chút?”
Lý Đại Dũng đã nghển cổ nhìn anh trai mình hai ngày, cuối cùng vẫn không nhịn được mà “quấy rầy chuyện tốt của Lý Dã”.
Lý Dã tiện tay ném cho Lý Đại Dũng một quyển vở luyện tập toán, nói: “Đây, có gì không hiểu thì hỏi ta, ta giảng cho ngươi nghe.”
“Vâng ạ, ca!”
Lý Đại Dũng chẳng hề để tâm đến lời Lý Dã nói muốn “giảng một chút” cho mình, trình độ của người anh trai nhà mình này thế nào, hắn rõ ràng lắm.
Nhưng sau khi nhận lấy quyển vở luyện tập, hắn rất nhanh liền bắt đầu không hiểu.
Quyển vở chi chít chữ viết đầy mười mấy trang giấy này, trong đó chỉ có rất ít dạng đề là Lý Đại Dũng từng thấy qua, còn lại tất cả đều là dạng đề mới.
“Hít—, ca ca ta kiếm đâu ra đề này vậy?”
Lý Đại Dũng như mèo vào ổ chuột, hưng phấn cắn một cái bên trái, vồ một cái bên phải, hận không thể nuốt chửng tất cả mục tiêu.
Nhưng chỉ một lát sau, lông mày hắn liền nhíu chặt lại.
Mấy đề phía trước còn ổn, nhưng nhiều đề phía sau dù đã có lời giải, Lý Đại Dũng nhất thời vẫn xem không hiểu.
Hắn thử che phần quá trình giải đề lại, chỉ nhìn đề bài gốc phía trên, vậy mà hai mắt liền tối sầm, dốt đặc cán mai.
“Hít—”
Lý Đại Dũng hít vào một hơi, không thể tin nổi nhìn Lý Dã và Văn Lạc Du cách đó không xa, thầm nghĩ trong hai người này, ai mới là học bá?
Nếu xét theo tình huống hắn quan sát mấy ngày nay, dường như thời gian Lý Dã giảng đề cho Văn Lạc Du nhiều hơn, thỉnh thoảng Văn Lạc Du cũng sẽ thấp giọng giảng bài lại cho Lý Dã.
Nhưng mà người anh trai nhà mình này...
“Đại Dũng, Đại Dũng, cho ta chép một chút với!”
Phó Anh Kiệt ngồi cùng bàn Lý Đại Dũng sán lại gần, có chút nịnh nọt năn nỉ Lý Đại Dũng. Hắn đã nhìn nửa ngày rồi, những đề thi trong quyển vở luyện tập kia tựa như quả nhân sâm trên cây, thèm đến mức hắn chảy nước miếng.
Lý Đại Dũng không lập tức đồng ý, mà hỏi Lý Dã trước. Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn “Ngươi cứ xem mà làm”, mới đưa cho Phó Anh Kiệt.
Vừa đồng ý xong thì không sao, nhưng mấy bạn học xung quanh đều xúm lại, mượn ánh đèn mờ nhạt bắt đầu chép đề.
Lý Đại Dũng nảy ra ý hay, nói: “Hay là các ngươi thử chỉ chép đề thi, đừng chép đáp án, xem xem có thể làm được bao nhiêu câu?”
“Được, thử xem thử xem.”
Đám người nghe theo đề nghị của Lý Đại Dũng, hào hứng cắm đầu vào chép.
Bọn họ càng chép càng kinh ngạc, càng chép càng hưng phấn, đợi đến khi chép xong toàn bộ đề, gần như muốn khoa tay múa chân nhảy dựng lên.
Việc này giống như một Võ Si tự nhận là thiên tài võ học lấy được bí kíp võ công, mặc dù còn chưa xem hiểu, nhưng đã có thể đoán trước được thực lực sẽ tăng lên.
Nhưng vẻn vẹn nửa giờ sau, những “thiên tài võ học” này liền bị một gáo nước lạnh dội cho tỉnh.
“Khó vậy sao?”
“Ngươi làm được mấy câu?” “Tám câu... à sáu câu thôi! Ngươi thì sao?”
“Ta không nói đâu, mất mặt lắm.”
Lý Đại Dũng liếc mắt nhìn, huênh hoang nói: “Mấy ngày trước, là ai nói chế giễu ca ca ta? Bây giờ biết trình độ rồi chứ? Hử?”
“He he he, đúng đúng đúng, Dũng Ca, Dũng Gia, cho chúng ta chép đáp án một chút đi!”
“Đáp án có thể cho các ngươi chép, nhưng sau này đừng có hùa theo mấy kẻ mù quáng ồn ào, càng đừng đưa đề cho những kẻ vừa thích chiếm tiện nghi vừa hay khoe mẽ chép.”
“Ừ ừ ừ.”
Lời nói âm dương quái khí của Lý Đại Dũng đã dẫn tới sự phản cảm của mấy người ngồi bàn đầu.
Bọn họ đều là người trong nhóm nhỏ xoay quanh Hạ Nguyệt, thành viên cốt cán chính là cựu lớp trưởng Hạ Nguyệt và ủy viên học tập lớp Một Kim Thắng Lợi.
Trước kia, bọn họ ỷ vào thành tích học tập tốt, lại còn “hiểu văn học”, nên nhiều lần bài xích Lý Đại Dũng, kẻ cùng phe với Lý Dã này. Hiện tại Hạ Nguyệt vì Lý Dã mà mất đi vị trí lớp trưởng, hai bên càng kết thành tử thù.
Cho nên những tiếng chế giễu Lý Dã mấy ngày trước phần lớn đến từ nhóm nhỏ của Hạ Nguyệt kia, khiến Lý Đại Dũng có chút ấm ức. Hiện tại có cơ hội, sao có thể không châm chọc vài câu?
Ủy viên học tập Kim Thắng Lợi vốn đã đứng dậy, chuẩn bị tới chép đề, nghe Lý Đại Dũng nói vậy, vừa xấu hổ lại ngồi xuống.
Trong đám người chế giễu Lý Dã mấy ngày trước cũng có phần của hắn.
Hạ Nguyệt tính tình cũng không tốt, nghe lời Lý Đại Dũng nói xong liền tức giận nói: “Hừ, mấy cái đề rách mà thôi, có gì đặc biệt lắm sao? Học sinh yếu kém vốn là học sinh yếu kém, có người dù cho hắn cả núi đề cũng thi không đậu.”
Lý Đại Dũng lập tức phản bác: “Tất cả mọi người đều là người từng trải qua thi cử, nói cứ như ai đã thi đậu rồi ấy.”
Hạ Nguyệt đột nhiên đứng bật dậy, định cãi nhau với Lý Đại Dũng.
So với thành tích học tập, công phu miệng lưỡi của nàng còn lợi hại hơn một bậc.
“Cốc cốc cốc ~”
Lý Dã một tay gõ bàn, nhưng cây bút máy trong tay kia vẫn không dừng lại.
Nhưng Lý Đại Dũng lập tức ngừng cãi nhau, kéo ghế đến bên cạnh Lý Dã, cười híp mắt nói: “Ca, có rảnh không? Giảng cho em mấy câu này với?”
Lý Dã nhìn Lý Đại Dũng cao lớn thô kệch như gấu, không khỏi rùng mình một cái........
Ảnh hưởng từ việc Lý Dã ra đề lan truyền nhanh hơn nhiều so với dự liệu của hắn.
Chiều ngày hôm sau, chủ nhiệm lớp La lão sư đã tìm đến hắn.
“Lý Dã, những đề thi kia của ngươi, là từ đâu mà có?”
Lý Dã nhìn La lão sư, không hiểu tại sao hắn lại vội vã như vậy.
Thật ra Lý Dã đã xem nhẹ giá trị của những đề thi mà hắn soạn ra. La lão sư dạy vật lý, sáng hôm nay có người cầm mấy câu đề đến thỉnh giáo hắn, lập tức thu hút sự chú ý của hắn.
Loại dạng đề này hắn chưa từng gặp qua, mà lại được ra “rất thú vị”.
Cách ngành như cách núi, người như La lão sư cả ngày vắt hết óc vì chuyện ra đề mới có thể hiểu sâu sắc giá trị của những đề này.
Là chủ nhiệm lớp Một học lại, bất kỳ nhân tố nào có lợi cho việc nâng cao thành tích của lớp, hắn cũng sẽ không bỏ qua. Tìm học sinh xin đề mà thôi, không có gì khó coi cả.
Lý Dã nghĩ nghĩ, nói: “Có một phần là người nhà tìm cho ta, còn có mấy bộ đề là Kha lão sư ra cho ta.”
“Kha lão sư sao? Được, ta đi tìm nàng.”
La lão sư lập tức tin lời Lý Dã nói, dù sao đánh chết hắn cũng không nghĩ ra được, đề Lý Dã ra có thể “kinh diễm” đến mức độ làm khó cả lão sư như hắn, thậm chí suýt nữa làm khó được hắn.
Có điều lúc La lão sư quay người rời đi, lại tiện tay cầm luôn quyển vở luyện tập của Lý Dã đi.
Nhưng Lý Dã không biết là, khi Kha lão sư cầm được quyển vở luyện tập của Lý Dã, cũng suýt nữa lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận