Năm Ấy Hoa Nở 1981

Chương 45

Chương 45: Làm người phải phúc hậu, phải trượng nghĩa.
Trước khi hai nhà xuất bản lớn tranh giành việc xuất bản tiểu thuyết cho Lý Dã, trong lớp ôn thi lại số một, những lời đồn đại liên quan đến Lý Dã đã ồn ào náo động, rất có xu thế lan ra toàn trường.
Nhưng sau khi Đổng Dược Tiến đến, những lời đồn đãi này liền như tơ nhện gặp lửa, ‘ầm’ một tiếng là biến mất không còn tăm hơi.
Nào là “Lý Dã lên lớp không học bài mà viết thư tình”, nào là “Lý Dã lên lớp không học bài mà yêu đương”, bây giờ nghĩ lại thật nực cười.
Người ta viết thư tình đấy ư? Người ta đang sáng tác văn học có được không hả?
Người ta đang tìm đối tượng yêu đương đấy ư? Người ta đang kiếm tiền mặt đấy có biết không?
Còn về việc Lý Dã không kịp thời giúp đỡ các bạn học giảng bài theo nghĩa vụ, đó cũng là vì đang âm thầm sáng tác văn học, làm vẻ vang cho đông đảo thầy trò trường cấp hai huyện nhà, có thể thông cảm được, đại khái có thể tha thứ.
Thế là, rất nhiều người lúc trước bị bọn Lý Đại Dũng kết luận là “Bạch nhãn lang”, từng đứng chung phe với nhóm nhỏ của Hạ Nguyệt, lại chủ động đến tìm Lý Dã bắt chuyện, hòng khôi phục quan hệ.
“Lý Dã, ta biết ngay là lúc đó ngươi đang bận việc chính mà. Ngươi cứ bận việc của ngươi trước đi, bài của ta không vội giảng đâu, đợi ngươi xong việc rồi nói cho ta một chút là được.” “Ta hôm nay, ngày mai, ngày kia, đều bận không xong.” “Vậy ngày kìa thì sao?” “Nhất định phải để ta nói thẳng là không muốn để ý đến ngươi thì mới vừa lòng sao?” “...”
“Lý Dã, chúng ta đều là bạn học cùng lớp, chút hiểu lầm trước kia không đáng kể gì, ta không tính toán, ngươi cũng sẽ không hẹp hòi tính toán đúng không?” “Không, ta rất tính toán, đặc biệt tính toán.” “...”
Lý Dã chỉ dùng nửa ngày đã khiến tất cả đám ‘Bạch nhãn lang’ kia phải cứng họng.
Sau đó, tự nhiên là một tràng chửi rủa vang lên.
【 Ta biết ngay hắn không phải thứ tốt lành gì, Hạ Nguyệt nói không sai chút nào, hắn chính là một tên Hoàng Thế Nhân, chẳng phải kiếm được hai đồng tiền nhuận bút thì có chút tiền sao? Còn xem thường người khác. 】 【 Nói hắn là Hoàng Thế Nhân còn là nói nhẹ cho hắn rồi, ta thấy hắn là Tọa Sơn Điêu thì đúng hơn, tự tách mình khỏi nhân dân, tự tách mình khỏi tập thể. 】
Lý Dã vốn là hạng người dùng sức lực kiếm sống, quen rút tiền công theo từng việc, bây giờ lại đột nhiên kiếm được mấy ngàn tệ tiền nhuận bút, rơi vào mắt người khác, không ghen tị là không thể nào.
Bản tính con người là vậy, cũng sẽ không vì mọi người đều là thiếu niên ngây thơ mà có thể tránh được thiên tính “không sợ thiếu, chỉ sợ không đều” của loài người.
Đương nhiên, nếu lúc này Lý Dã khoan dung độ lượng, hòa nhã sống chung với mọi người, thậm chí chia sẻ chút lợi lộc nhỏ, thì mọi người cũng sẽ đại nhân đại lượng mà tha thứ cho hắn.
Nhưng Lý Dã không những không nể mặt mũi khi đối mặt với sự “lấy lòng” của mọi người, lại còn keo kiệt không biết hòa mình với quần chúng, chẳng phải là tự tách mình khỏi tập thể sao?
Thế là cuộc khẩu chiến trong lớp ôn thi lại số một lại nổ ra, tiểu đệ trung thành của Lý Dã là Lý Đại Dũng, cộng thêm chân chó mới gia nhập là Phó Anh Kiệt và những người khác, cùng với bọn Hạ Nguyệt đấu võ mồm qua lại.
Mặc dù khi có lão sư trên lớp, hai bên đều răm rắp không dám lỗ mãng, nhưng hễ đến giờ tự học là đảm bảo khiến mọi người không được yên ổn, cuối cùng ngay cả lão sư cũng bị kinh động.
La lão sư mặt sa sầm đứng trên bục giảng, ánh mắt sắc bén đảo qua 49 con chim cút trong lớp, cộng thêm một Lý Dã và một bạn học câm điếc.
Đừng nhìn bọn Lý Đại Dũng bình thường hay làm trò vui, nếu thật sự phải đối mặt với lão sư, thì không một ai dám hó hé gì.
“Cả trường đều nghe thấy tiếng các ngươi la hét rồi đấy, làm gì thế hả, từng đứa ăn no rửng mỡ, sức lực không có chỗ dùng, muốn ta ‘khoan khoái khoan khoái’ cho các ngươi phải không?”
‘Khoan khoái khoan khoái’ là tiếng địa phương của huyện Thanh Thủy, có nghĩa là ‘nới lỏng gân cốt’.
Nhưng đây không phải kiểu ‘massage Thái thư giãn xương cốt’ toàn thân thoải mái đâu, lão sư cũng sẽ không bấm huyệt, xoa bóp, đấm lưng, đạp quỳ cho ngươi.
Mà là một trận bạt tai thêm đá vào chân, có thể giày vò cho ngươi nước mắt nước mũi tèm lem.
Tất cả mọi người im lặng, La lão sư nhìn về phía Hồ Mạn: “Lớp trưởng, có chuyện gì xảy ra?”
Lớp trưởng Hồ Mạn mặt trầm xuống, đứng dậy nói: “Báo cáo lão sư, Hạ Nguyệt và các bạn ấy đặt biệt danh cho Lý Dã, còn chửi người, chúng con tức giận nên đã cãi nhau với bọn họ.”
Hạ Nguyệt lập tức nói: “Lão sư, Hồ Mạn nói dối, chúng con không phải cãi nhau vì chuyện đặt biệt danh. Lý Dã ảnh hưởng đến sự đoàn kết của lớp, còn không tiếp nhận sự góp ý uốn nắn của chúng con. Hồ Mạn cố tình che giấu thay hắn.”
Hồ Mạn trong lòng hoảng hốt, vội tranh luận: “Lão sư, Lý Dã không hề ảnh hưởng đến sự đoàn kết của lớp, cậu ấy chỉ là quá bận rộn nên mới không có thời gian giảng bài cho mọi người.”
“Không đúng, Hồ Mạn nói dối, chúng con nói chuyện tử tế với Lý Dã, nhưng cậu ấy lại nói năng khó nghe với chúng con.”
“Đúng vậy La lão sư, Lý Dã và bọn Lý Đại Dũng kết thành nhóm nhỏ, cố tình chia rẽ các bạn học trong lớp thành hai phe. Trước kia lúc Hạ Nguyệt làm lớp trưởng, lớp chúng ta chưa bao giờ như thế này.”
Tình hình trong lớp có dấu hiệu mất kiểm soát.
La lão sư không lập tức ngăn cản. Kể từ sau khi thay lớp trưởng Hạ Nguyệt, lớp một vẫn không yên tĩnh. Hắn đứng nhìn thờ ơ, muốn xem rõ mâu thuẫn trong lớp rốt cuộc đã lớn đến mức nào.
Mà trung tâm của mâu thuẫn, không nghi ngờ gì nữa, chính là Lý Dã và Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt ngồi ở hàng đầu, cúi đầu như thể tâm trạng rất đau khổ, nhưng nếu có ai nhìn từ dưới gầm bàn lên, sẽ thấy nàng đang tươi cười đắc ý.
【 Hừ, ngươi căn bản không biết sức mạnh của tập thể lớn đến mức nào đâu! 】
Còn Lý Dã, người đang ở tâm bão, nhìn đám bạn học đang hùng hồn tố cáo, lạnh lùng như một pho tượng.
“Lão sư, chúng con tranh luận với bọn Lý Dã, hắn và Lý Đại Dũng còn muốn đánh người. Hắn chính là Tọa Sơn Điêu, tính tình như thổ phỉ.”
‘Soạt!’ Lý Dã đột nhiên đứng bật dậy, nhanh như chớp lao đến bên cạnh Chu Thành Công ở hàng trước, một tay túm lấy tên quỷ xui xẻo không có mắt này.
“Ngươi làm gì... buông ra!” Chu Thành Công đang nói hăng say, đột nhiên bị Lý Dã túm áo bông kéo khỏi chỗ ngồi, lập tức sợ hãi vung loạn tay chân.
“Lý Dã, ngươi làm gì thế? Không được hành hung!” Ủy viên học tập Kim Thắng Lợi đứng dậy, quát mắng Lý Dã.
Nhưng nếu nhìn kỹ bàn tay của hắn, có thể thấy rõ ngón tay đang run rẩy.
Trong mấy ngày khẩu chiến vừa qua, Lý Dã vẫn luôn im lặng, chỉ có “mã tử” Lý Đại Dũng dẫn đầu đối đầu với bọn Hạ Nguyệt, Kim Thắng Lợi. Mọi người còn tưởng rằng đại tác gia Lý Dã này đã thay đổi tính nết, trở thành người văn hóa rồi.
Nhưng khi Lý Dã đột nhiên nổi khùng ngang ngược, bọn họ mới nhận ra một Lý Dã hung hăng đáng sợ đến mức nào.
Chu Thành Công càng sợ hơn.
【 Sao hắn dám? Lão sư đang ở đây mà sao hắn dám? 】
Trước kia hắn và Lý Dã không có khúc mắc gì, chỉ vì hôm đó muốn xem bài thi của Văn Lạc Du mà bị Lý Dã trừng mắt cảnh cáo, trong lòng mới nảy sinh oán hận.
Về sau Hạ Nguyệt nói Lý Dã không đoàn kết, Chu Thành Công cảm thấy Hạ Nguyệt nói đúng, bất tri bất giác liền hùa theo.
Nhưng Chu Thành Công thật sự chưa từng nghĩ đến việc đối đầu với Lý Dã!
Lúc này đột nhiên bị Lý Dã túm lấy, hắn hoảng sợ đến sắp khóc.
【 Nhiều người mắng ngươi như vậy, tại sao ngươi chỉ nhằm vào ta? Ngươi muốn bắt thì bắt kẻ cầm đầu chứ! 】
Nhưng bất luận Chu Thành Công oan uổng thế nào, giãy dụa ra sao, đều không thoát khỏi sự khống chế của Lý Dã.
Hắn như một con heo con bị Lý Dã lôi đi, dọc đường va lệch bàn học của các bạn khác, làm rơi vãi giấy bút khắp nơi.
Mà lúc này, La lão sư trên bục giảng mới kịp phản ứng. Nhưng Lý Dã không hề nao núng, lôi hắn một mạch đến trước bục giảng, dù đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc của La lão sư cũng không hề sợ hãi.
“Nào, ngươi giải thích cho La lão sư nghe xem, tại sao gọi ta là Tọa Sơn Điêu? Lại tại sao gọi ta là Hoàng Thế Nhân? Là ai dạy ngươi?”
“Ta... ta không có... không phải... oa ~~”
Chu Thành Công thực ra là một đứa trẻ thật thà, chỉ vì bị Hạ Nguyệt xúi giục và cổ vũ nên mới dám chửi Lý Dã là “Tọa Sơn Điêu”. Bây giờ đối mặt với áp lực tinh thần kép từ La lão sư và Lý Dã, làm sao còn giữ được bình tĩnh?
Nhìn khuôn mặt đen như mực của La lão sư, nghĩ đến nắm đấm cứng rắn của Lý Dã, Chu Thành Công bật khóc ngay tại chỗ.
La lão sư tức đến nghiến răng, hắn không cần đoán cũng biết hai cái biệt danh này không thoát khỏi liên quan đến Hạ Nguyệt.
Nhưng lần trước Hạ Nguyệt đã phải viết bản kiểm điểm rồi, nếu lần này lại truy cứu, lỡ như phòng giáo dục quyết định ghi vào hồ sơ, thì coi như hủy hoại đứa học trò này.
Thời buổi này có thể học lên cấp 3, thành tích lại còn đứng đầu đối với một nữ sinh, thật không dễ dàng.
Lý Dã thấy La lão sư không nói gì, liền đoán được ý của ông.
Thế là hắn bình tĩnh nói: “La lão sư, ta thật sự không hiểu, tại sao từ ngày đầu tiên ta vào lớp một, vẫn luôn bị nhắm vào,” “Đặt biệt danh cho ta, ta nhịn. Ta xưa nay không chủ động gây sự với người khác, đều là người khác kiếm chuyện với ta trước,” “Nhưng sự nhượng bộ của ta đổi lại được gì?” “Bây giờ lại muốn chụp cái mũ ‘ảnh hưởng đoàn kết’ lên đầu ta. La lão sư, ngài không phải không biết cái mác Hoàng Thế Nhân và ‘ảnh hưởng đoàn kết’ là những cái mũ hiểm ác đến mức nào chứ?” “Bọn họ muốn làm gì? Bọn họ đang dùng những mánh khóe của mấy năm trước để ép ta chuyển trường sao?” “...”
Mấy lời này của Lý Dã, âm lượng không cao, ngữ khí cũng không sôi sục, nhưng lọt vào tai mọi người lại tràn đầy ý vị lạnh lẽo.
Mà La lão sư cũng đột nhiên mở to mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Chuyển trường, Lý Dã vậy mà lại đề nghị chuyển trường.
Đây là hậu quả mà La lão sư hoàn toàn không ngờ tới, và cũng quyết không thể chấp nhận.
Lý Dã đã chính thức ký hợp đồng xuất bản với Nhà xuất bản Lam Hải. Trong báo cáo thành tích giáo dục của trường cấp hai huyện năm nay, đã giữ chỗ sẵn cho tên của hắn, thậm chí cái tên này còn có thể được tận dụng trong nhiều năm tới.
Trường cấp hai huyện một năm cũng chỉ có thể có hai ba học sinh thi đỗ đại học, bản báo cáo này vốn đã khó viết, nếu lại mất đi mục thành tích này, Hiệu trưởng Thường có thể đóng cửa mắng chết La lão sư.
“Lý Dã, em không cần nhạy cảm như vậy, cũng đừng kích động thế. Giữa các bạn học đùa giỡn một chút, không nhất định có ác ý gì,” "Lớp là một tập thể, mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau mới đúng. Em xem... nếu em dành thời gian giảng bài cho mọi người, vậy có lẽ sẽ không xuất hiện hiểu lầm về việc không đoàn kết.” La lão sư vẫn muốn hóa giải mâu thuẫn trong lớp, nên kiên nhẫn khuyên giải Lý Dã.
Nhưng Lý Dã lại cười lạnh nói: “La lão sư, ngài nghĩ xem, người ta đã coi ta là Hoàng Thế Nhân rồi, còn muốn ta giúp đỡ, giảng bài cho họ sao?” “...” La lão sư cảm thấy tức nghẹn trong lòng, lời của Lý Dã quá khó đáp lại.
Nhưng ông lại không cách nào phản bác Lý Dã.
Nếu chuyện này rơi vào đầu mình, ông cũng không thể nhịn.
Việc này cũng giống như có kẻ cưỡi lên đầu ngươi, còn bắt ngươi phải kéo quần đi vệ sinh giúp hắn.
Không cầm dao chặt ‘của quý’ của thằng cháu này đã là kiềm chế lắm rồi.
“Lý Dã, em ra đây một lát.” Nhưng làm một lão sư, La lão sư cũng có nhiều chuyện bất đắc dĩ, ông chỉ có thể kéo Lý Dã ra ngoài kiên nhẫn khuyên giải.
“Em Lý Dã, thầy có thể hiểu tâm trạng của em. Sự tủi thân, oán hận trong lòng em đều không sai,” “Nhưng mọi người đến đây đều là vì thi đại học, nếu ngay cả trật tự lớp học cũng không duy trì được nữa, thì làm sao mà học tập?” “Nếu thầy ghi lỗi nặng cho Hạ Nguyệt, Chu Thành Công, chẳng phải mối thù hận giữa mọi người càng sâu đậm hơn sao?” (Tên đã được sửa thành Chu Thành Công) “Các em đều là bạn học, sau này ra ngoài đi làm cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau. Lý Dã, em hãy rộng lượng một lần... hòa giải đi!”
Lý Dã nhìn La lão sư thành khẩn, khẽ lắc đầu nói: “La lão sư, biệt danh Hoàng Thế Nhân không phải mới xuất hiện một hai ngày. Ta tin các lão sư trong trường không thể không nghe thấy, nhưng kết quả thật đáng tiếc,” “Ngài có thể không ghi lỗi cho Hạ Nguyệt và Chu Thành Công, nhưng gọi phụ huynh bọn họ tới một lần, không khó chứ?” (Tên đã được sửa thành Chu Thành Công)
“Không khó,” La lão sư lập tức nói: “Ngày mai thầy sẽ yêu cầu họ gọi phụ huynh đến, phê bình giáo dục nghiêm khắc, sau này tuyệt đối sẽ không để những biệt danh đáng ghét đó lưu truyền trong trường nữa.”
Lý Dã gật đầu, lại nói: “Mặt khác, chúng ta cũng là đến để học tập, chúng ta cần một môi trường học tập yên tĩnh, nhưng hiện tại xem ra rất khó, cho nên...”
“Cho nên cái gì?” La lão sư lòng căng như dây đàn, vô cùng sợ Lý Dã nói ra hai chữ “chuyển trường”.
“Cho nên mấy người chúng tôi về sau, giờ tự học sẽ không đến lớp nữa!”
“Mấy người các em?” La lão sư kinh ngạc hỏi: “Còn có ai nữa? Giờ tự học không đến lớp là ý gì?”
Lý Dã nói: “La lão sư, thật ra tình hình trong lớp ta đã nói cho người nhà rồi. Bọn họ vì muốn ta yên tâm học tập, yên tĩnh sáng tác, đã dọn dẹp một nhà kho ở chỗ hai cửa hàng gạo đối diện trường cho ta dùng.” “Hồ Mạn, Lý Đại Dũng, Phó Anh Kiệt và những người khác đã nảy sinh mâu thuẫn với bọn Hạ Nguyệt, trong thời gian ngắn không thể hòa giải được,” “Vừa hay chỗ hai cửa hàng gạo đó khá rộng, còn có lò sưởi, buổi tối cũng không bị hạn chế giờ tắt đèn. Nếu chen chúc một chút thì bảy tám người chúng tôi vừa đủ.”
La lão sư hít một hơi khí lạnh, nói: “Như vậy không thích hợp lắm thì phải?”
Lý Dã nói: “Bọn tôi vẫn đến lớp học bình thường vào ban ngày, chỉ có giờ tự học buổi tối là không đến. Và buổi tối họ vẫn về ký túc xá của trường để ngủ.”
“Vậy đành ủy khuất em vậy, Lý Dã.” La lão sư đồng ý.
Vốn dĩ nhiều học sinh ngoại trú cũng không đến lớp tự học buổi tối. Lý Dã mang theo Hồ Mạn, Lý Đại Dũng và những “phiền phức” này tránh mặt Hạ Nguyệt, ít nhất sẽ không cãi nhau nữa, không ảnh hưởng việc học của mọi người, lớp học cũng sẽ khôi phục lại sự yên tĩnh trước kia. (Tên đã được sửa thành Lý Đại Dũng) Mặc dù làm vậy có thể hơi không công bằng với Lý Dã, nhưng đây đã là biện pháp ít ảnh hưởng nhất hiện giờ.
“Ha, không chọc nổi thì tránh đi thôi mà.”
Với thân phận và năng lực hiện tại của Lý Dã, không thể nào khiến Hạ Nguyệt bị đuổi học hay ghi lỗi nặng. Nếu phải vận dụng đến lão gia tử để đối phó với một nữ sinh không đáng kể, chính lão gia tử cũng sẽ xem thường hắn.
Còn về việc “tránh đi”, lại là kế hoạch Lý Dã đã định sẵn từ trước.
Môi trường tự học hỗn loạn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc sáng tác và học tập của hắn. Cứ tiếp tục dây dưa hao tổn với loại “trẻ con” như Hạ Nguyệt, sẽ chỉ ảnh hưởng đến thành tích của hắn và mấy người bạn xung quanh.
Lý Dã không phải Thánh Mẫu, nhưng cũng không phải kẻ tuyệt tình.
Bọn Phó Anh Kiệt, Hồ Mạn đã như nước với lửa với Hạ Nguyệt rồi, nếu chỉ mình hắn lẻn đi, tình cảnh của họ trong lớp sẽ không tốt đẹp gì.
Làm người, phải phúc hậu, đối đãi với bạn bè, càng phải trượng nghĩa.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận