Năm Ấy Hoa Nở 1981

Chương 380

“Không bàn chuyện này nữa, hôm nay chúng ta đi chơi.” Nghe Phó Y Nhược và Lý Dã kể lại, tâm trạng Văn Lạc Du rất tốt, phất tay dẫn đầu đi trước. “Lần trước Tiểu Nhược nói, chỉ chụp một mình Lý Dã thì quá đơn điệu, chúng ta đi chợ hoa chim cá mua con vật nhỏ, sau đó chụp mấy cuộn phim thử xem hiệu quả.” Phó Y Nhược lập tức hùa theo: “Ý này không tồi, nếu có chó con thì mua hai con, mèo con cũng được, đến lúc đó để mèo con chó con đuổi theo sau Lý Dã, chụp ra hiệu quả chắc chắn rất tốt.” Văn Lạc Du nhà giàu phóng khoáng lúc này quyết định: “Vậy thì mèo chó đều mua mấy con, vừa hay trong nhà chỉ có Ba Phổ Lạc Phu một mình, nó còn đang buồn chán đến phát hoảng đây!” Lý Dã đi theo sau hai cô gái, vô cùng u oán nói: “Chê chụp một mình ta đơn điệu, cũng không cần chụp người cùng động vật chứ! Tiểu Du, ngươi cùng ta chụp một bộ ảnh tình nhân thân mật tốt biết bao, đợi sau này hai ta già rồi xem lại, mới có ý nghĩa kỷ niệm chứ!” Văn Lạc Du bỗng nhiên quay đầu lườm Lý Dã một cái, tức giận nói: “Chụp ảnh thân mật? Ngươi cũng nghĩ ra được à, mất mặt cho ai xem chứ?” “…” Em gái à, ngươi lại hiểu lầm rồi? Ta chỉ muốn chụp mấy bộ ảnh tay trong tay, gắn bó thân thiết thôi mà, ngươi tưởng ta muốn cùng ngươi chụp ảnh kabedon đâu?...... Tiến vào chợ Long Đàm Hồ, Lý Dã phát hiện nơi này không chỉ bán hoa chim sâu cá, mà rất nhiều tiểu thương bán đồ chơi nhỏ khác cũng đang bày hàng. Ngay cả chợ nhỏ đầu thập niên tám mươi đều là tự phát hình thành, về cơ bản không có quản lý gì, hễ nghe nói có chỗ kiếm được tiền là người nào cũng kéo tới tụ tập, 'ngư long hỗn tạp', loại người nào cũng có. Ba người đến khu bán chó, thấy có bốn năm nhà bán chó mèo, một nhà trong đó bán chó săn cuối cùng đã thu hút Văn Lạc Du. Không còn cách nào khác, vào thời điểm này ở nội địa, không có giống chó Border Collie thông minh như đứa trẻ tám tuổi, cũng không có chó Husky tam hỏa mắt xanh, nên giống chó săn này, giữa đám 'chó vườn Trung Hoa' ở khắp nơi, lại trông có vẻ đặc biệt như vậy. Văn Lạc Du ngồi xổm xuống đùa nghịch chó con, hỏi chủ quán: “Chó này trông cũng được đấy, bao nhiêu tiền một con?” Chủ quán nhìn thấy máy ảnh treo trên cổ Văn Lạc Du, cười hì hì, duỗi ngón tay ra dấu “Tám”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận