Năm Ấy Hoa Nở 1981

Chương 30

Chương 30: Mua bán lớn
Gần đến giữa trưa, lúc Lý Dã đang viết tiểu thuyết, lão Lưu đầu giữ cửa trường học đến lớp học lại một, mặt buồn rầu nói cho Lý Dã, bên ngoài có người tìm hắn.
Lý Dã rất là kỳ quái.
Lão Lưu đầu này cùng chính mình là có khúc mắc, sao lại đến lớp truyền lời cho hắn.
Lý Đại Dũng lập tức cảnh giác nói: “Ca, lão già này có phải ghi hận trong lòng, ở bên ngoài trường mai phục người dạy dỗ ngươi không?”
Lý Dã cười nhạo nói: “Đoán mò cái gì đâu! Ngươi cho rằng đây là Tam Quốc Diễn Nghĩa à? Thật mà như thế thì ngược lại tốt.”
Lý Dã thu dọn bản thảo tiểu thuyết của mình một chút, tiện tay liền giao cho Văn Lạc Du.
“Giúp ta giữ một chút, đừng để người khác nhìn nhé!”
“Được, ngươi cứ yên tâm.”
Văn Lạc Du thần sắc trang trọng nhận lấy, giống như đang nhận nhiệm vụ của một anh hùng vậy.
Mà Lý Đại Dũng nhìn thấy chồng giấy viết thư trong tay Lý Dã, trong lòng nhất thời hơi hồi hộp, sắc mặt không tốt nhìn chằm chằm chồng giấy viết thư kia.
Hắn đương nhiên không nghĩ Lý Dã đang viết tiểu thuyết, hắn chỉ cho rằng Lý Dã đang viết thư.
Viết cho ai chứ?
Trừ nữ nhân nào đó khiến hắn hận đến nghiến răng, Lý Dã chưa từng viết thư cho người khác.
【 Ca ngươi mấy ngày trước không phải thề son sắt là đã cắt đứt với tai họa kia rồi sao? Tại sao lại... dính líu quan hệ với nàng, thật sự là khổ tám đời, đúng là ngựa tốt lại ăn cỏ quay đầu mà... 】
Mà Văn Lạc Du thấy Lý Đại Dũng cứ nhìn chằm chằm vào giấy viết thư trong tay mình, lập tức cũng trừng mắt nhìn lại.
“Ngươi nhìn cái gì?”
“...”
Lý Đại Dũng nhìn tiểu câm điếc thanh sắc câu lệ, là một chút tức giận cũng không có.
Gần đây dáng vẻ “anh anh em em” của Văn Lạc Du và Lý Dã, hắn đều nhìn rõ trong mắt.
Chỉ cần Văn Lạc Du có một chút khả năng phát sinh quan hệ với Lý Dã, Lý Đại Dũng cũng sẽ không tranh cãi hơn thua với nàng.
Tính xấu bao che khuyết điểm của Lý Dã, hắn đã sâu sắc lĩnh giáo qua.
Thế là Lý Đại Dũng quay đầu về phía Phó Anh Kiệt, phát động kỹ năng “chuyển di tổn thương”.
“Ngươi nhìn cái gì? Chính là nói ngươi đó, còn nhìn nữa hả? Ai cũng không được phép nhìn!”
“...”
Phó Anh Kiệt đang ngơ ngác há to miệng, cuối cùng bất đắc dĩ tiếp nhận lần tai bay vạ gió này.
Lý Dã đứng dậy đi ra ngoài, lúc này hắn gần như đã đoán được, là bọn Hách Kiện từ tỉnh thành trở về, chỉ có điều thời gian trở về này hơi sớm hơn so với dự định.
Lý Đại Dũng cũng đi theo Lý Dã ra ngoài, hắn vẫn hơi không yên tâm, lỡ như lão Lưu đầu vì chuyện hôm đó mà tìm cách trả thù thì sao?
Nhưng khi hắn và Lý Dã đi đến cổng trường, không thấy du côn lưu manh nào cả, mà lại thấy các sư huynh đệ Cận Bằng, Hách Kiện và Vương Kiên Cường.
“Bằng Ca, sao ngươi lại tới đây?”
“Ta đến tìm ngươi và Lý Dã chứ sao!”
Cận Bằng đang hút thuốc, nhổ nước bọt một cái rồi nói: “Lão già ở cổng này bị sao thế, ta nói muốn vào tìm các ngươi, mẹ nó mà mặt nặng mày nhẹ?”
“Còn không cho ta vào, được thôi, ta không vào nữa, liền để hắn ngoan ngoãn gọi người ra đây cho gia gia ta.”
Lý Dã và Lý Đại Dũng nhìn nhau, sau đó cùng lúc nhìn về phía Phòng Bảo vệ.
Lão Lưu đầu quay lưng lại không nhìn bọn hắn, nhưng dấu chân to trên áo bông sau lưng lại khiến hai huynh đệ hiểu ra mọi chuyện.
Tính tình Cận Bằng thế nào hai người bọn họ sao lại không biết chứ?
Dân giang hồ trên đường đều phải đi vòng quanh hắn, nếu không phải lão nương hắn quản chặt, thì đã sớm xưng vương xưng bá ở huyện thành rồi vào tù rồi.
Lão Lưu đầu vừa rồi không biết điều, chắc chắn đã bị Cận Bằng đánh, nên mới phải nén giận đến lớp học lại một gọi Lý Dã.
Thế nào gọi là ngoài mạnh trong yếu?
Đây chính là ví dụ. Bắt nạt học sinh trong trường thì hung hăng lắm, gặp phải côn đồ ngoài trường ngươi lại không dám hó hé tiếng nào à?
Lý Dã không kể chuyện hôm đó cho Cận Bằng nghe, nếu mà kể, e rằng lại thêm một trận phiền phức.
Năm người lại đi đến quán canh dê cách đó mấy trăm mét, giữa mùa đông mỗi người một bát canh dê nóng hổi xì xụp, thật là thoải mái.
Lý Dã hỏi Hách Kiện: “Hôm nay sao các ngươi giữa trưa đã về rồi? Nhanh vậy?”
Hách Kiện liếc nhìn Lý Đại Dũng, không nói gì.
Lý Dã nói: “Huynh đệ nhà mình cả, kín miệng lắm, ngươi cứ nói đi.”
Hách Kiện lúc này mới lên tiếng: “Chúng ta cũng không ngờ sớm như vậy, mới đi được hai nhà đã bán sạch toàn bộ kẹo mè xửng, không còn hàng nên nghĩ phải tranh thủ về lấy thêm kẹo, mấy nhà khác đã hẹn trước vẫn còn đang đợi!”
Lý Dã hơi bất ngờ: “Thuận lợi vậy sao? Bọn họ thấy kẹo của chúng ta chất lượng tốt? Hay là giá rẻ?”
Nếu có chuyện ngoài dự liệu xảy ra, thì phải phân tích nguyên nhân, đây là thói quen hình thành từ đời trước của Lý Dã.
Hách Kiện lắc đầu nói: “Đều không phải, là do một số bạn bè thân thích của hai nhà đó cũng tham gia vào, mỗi người muốn mười cân tám cân, cũng muốn thử xem thế nào.”
Lý Dã hiểu ra.
Thời buổi này người ta gan đều nhỏ, khi muốn làm chút chuyện gì thì thích kéo bè kéo cánh, dựa vào suy nghĩ “pháp bất trách chúng” để thêm can đảm.
Đối với Lý Dã mà nói đây là chuyện tốt, dù sao thêm một người là thêm một điểm bán hàng, cũng thêm một đối tượng tiềm năng, rồi sẽ có vài người trong số đó tham gia vào con đường này, dần dần hình thành thị trường đầu cuối.
Nhưng Hách Kiện lại nói thêm: “Có điều. Cũng không hoàn toàn thuận lợi, lúc chúng ta giao dịch với nhà thứ hai, bọn họ ỷ đông người, có ý định ép giá, ghi nợ, nhưng đã bị hai vị huynh đệ giải quyết rồi.”
Lý Dã giật mình, đây không phải chuyện nhỏ, cường long bất áp địa đầu xà, nếu đối phương lòng dạ không tốt, vậy phải nhanh chóng cắt đứt mọi liên hệ, nếu không thành sự thì không có mà bại sự thì có thừa.
“Nói xem nào, gây ra phiền phức gì?”
“Không có phiền phức gì đâu,”
Thấy sắc mặt Lý Dã nghiêm trọng, Cận Bằng chặn lời nói: “Bên kia vừa mới hé ra chút ý đồ, ta còn chưa kịp nói gì, Cường Tử đã cạch cạch tự đập hai cục gạch vào trán mình, tại chỗ dọa đám người kia sợ chết khiếp.”
“...”
Lý Dã cũng hơi không hiểu, hắn tưởng để Vương Kiên Cường đi cùng chỉ là kẻ đi theo ăn chực, kết quả không ngờ tên ngốc này lại có tác dụng như vậy?
Thấy Lý Dã có vẻ không hiểu, Cận Bằng đưa tay giật mũ bông của Vương Kiên Cường xuống, để lộ vết máu bầm trên trán.
Mà Vương Kiên Cường đang xì xụp uống canh dê, ngẩng đầu lên cười ngây ngô với Lý Dã.
Nhưng Lý Dã mắt sắc lại thấy rõ sự bối rối thoáng qua trong đáy mắt hắn.
Đứa nhỏ này... sợ Lý Dã mắng hắn, sau này không cho hắn đi theo nữa.
Lý Dã mím môi, nhỏ giọng dặn dò: “Cường Tử, sau này gặp chuyện thế này, phải nhìn ánh mắt Cận Bằng mà làm việc, cho dù có muốn đập, đập một cục là gần đủ rồi, nhớ kỹ chưa?”
“Vâng vâng, ta nhớ rồi ca, hắc hắc hắc hắc, không đau, hắc hắc hắc hắc.”
Vương Kiên Cường quả thực không thấy đau, lúc ở nhà bị lão nương, ca ca, đệ đệ ghét bỏ hắn ăn cơm lãng phí lương thực, đó mới là thật sự đau.
“Sao lại không đau chứ? Nhưng hai cục gạch này của huynh đệ Cường Tử đập rất đáng giá, ta và huynh đệ Cận Bằng xem xét kỹ rồi, đám người kia đều không phải dạng cứng đầu gì, không gây được sóng gió đâu.”
Hách Kiện là kẻ tinh ranh, thấy Lý Dã thương Vương Kiên Cường, lập tức bắt đầu tâng bốc không để lại dấu vết.
Đương nhiên, chuyện hôm nay cũng khiến hắn biết, một mình hắn lăn lộn tỉnh thành đúng là không ổn, có hai người này giúp đỡ cũng coi như có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Có người như Hách Kiện khuấy động bầu không khí, trên bàn ăn nhanh chóng trở nên sôi nổi, mấy người cười đùa vui vẻ, rất náo nhiệt.
Nhưng dần dần, Lý Dã phát hiện cảm xúc của Lý Đại Dũng có gì đó không đúng.
Ánh mắt người bạn thân chí cốt này nhìn Lý Dã dường như tràn đầy oán trách.
Lý Dã hỏi: “Đại Dũng, ánh mắt ngươi thế này là sao?”
Lý Đại Dũng cúi đầu, nói: “Ca, các ngươi cùng nhau lăn lộn tỉnh thành, sao không rủ ta theo? Chê ta vô dụng hả?”
Thì ra Lý Đại Dũng nghe Cận Bằng và Hách Kiện nói chuyện mặt mày hớn hở, cuối cùng cũng hiểu ra.
Ban đầu hắn chỉ tưởng rằng, bọn Cận Bằng muốn đi tỉnh thành kiếm ít tiền, đến mời hắn và Lý Dã ăn một bữa ngon thôi!
Kết quả giờ xem ra, thì ra mấy người kia hùn vốn làm ăn, hơn nữa còn là “vụ làm ăn lớn” động một tý mấy đồng tiền, lại chỉ có mình bị bỏ lại.
Hắn tự hỏi về quan hệ của mình với Lý Dã, làm thế nào cũng không nên bỏ rơi mình chứ?
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận