Một Giấc Chiêm Bao Trăm Năm, Ta Trở Thành Đạo Gia Thiên Sư

Chương 79: Chân chính pháp khí

**Chương 79: Pháp khí chân chính**
Nam tử trung niên nhìn Trần Hạo Vũ thật sâu, lấy ra một cây Ngọc Như Ý từ trong bọc, nói: "Ngươi không vạch trần ta, coi như ta nợ ngươi một ân tình. Nhưng ta bình sinh không thích nhất là nợ ân tình người khác. Nếu ngươi đồng ý, ta dùng cây Ngọc Như Ý này để trả ân tình cho ngươi. Ngươi thấy thế nào?"
Trần Hạo Vũ không nói gì, mà là nhìn chằm chằm vào cây Ngọc Như Ý có vẻ ngoài không được tốt lắm này.
Trong mắt người khác, có lẽ đây chỉ là một cây Ngọc Như Ý làm bằng ngọc hòa điền, bán được mấy vạn tệ đã là khá lắm rồi.
Nhưng trong mắt Trần Hạo Vũ, cây Ngọc Như Ý này còn quý giá hơn gấp trăm ngàn lần so với món đồ rửa bút có giá hơn hai ngàn vạn kia.
Bởi vì nó là một pháp khí.
Một pháp khí được uẩn dưỡng ở nơi âm dương hội tụ nào đó hàng trăm ngàn năm.
Chỉ cần có đạo gia cao nhân khai quang, pháp khí Ngọc Như Ý này có thể phóng ra sinh cát chi khí mạnh mẽ.
Treo trong nhà, có thể ngăn cản mọi sát khí.
Trần Hạo Vũ cưỡng chế sự chấn kinh trong lòng, tay chỉ vào Ngọc Như Ý run lên nhè nhẹ, nói: "Ngươi thật sự bằng lòng tặng nó cho ta?"
Nam tử trung niên nói: "Đúng vậy."
Trần Hạo Vũ nghĩ ngợi, nói: "Ngọc Như Ý này rất quan trọng với ta, ta không thể chiếm tiện nghi của ngươi quá lớn. Như vậy đi, ngươi đưa tay ra đây."
Nam tử trung niên sững sờ, không hiểu ý của Trần Hạo Vũ, nhưng vẫn đưa tay ra.
Trần Hạo Vũ duỗi hai ngón tay, điểm vào huyệt thần môn của nam tử trung niên, một luồng pháp lực như dòng suối tuôn vào.
Nếu có Đạo gia cao nhân mở thiên nhãn, có thể thấy được âm sát khí trong cơ thể nam tử trung niên sau khi gặp pháp lực của Trần Hạo Vũ, giống như tuyết gặp nắng gắt, rất nhanh liền bị xóa sạch.
Mà người có cảm giác rõ ràng nhất không thể nghi ngờ là vị nam tử trung niên này.
Hắn thường xuyên xuống mộ, thân thể chịu ảnh hưởng của Âm sát chi khí, mỗi khi đêm xuống xương cốt dường như bị một luồng gió lạnh xâm nhập, đau nhức dữ dội.
Pháp lực của Trần Hạo Vũ giống như dòng nước ấm, làm cho kinh mạch, xương cốt vốn lạnh buốt của hắn ấm áp lên không ít.
Nửa phút sau, Trần Hạo Vũ thu tay lại, nói: "Ta đã giúp ngươi giải quyết hết Âm sát chi khí quấy rối, xem như thù lao cho cây Ngọc Như Ý này. Nhưng ta phải nói cho ngươi biết, làm chuyện kia có hại âm đức. Những năm này, ngươi chịu đựng thống khổ, chính là bọn họ đang dạy dỗ ngươi. Ta khuyên ngươi sau này tốt nhất nên đổi nghề."
Nam tử trung niên biết mình gặp được cao nhân đương thời, đứng dậy, thi lễ rất cung kính với Trần Hạo Vũ, nói: "Đa tạ tiên sinh cứu mạng. Ta đã quyết định rửa tay gác kiếm, về quê nhà an hưởng tuổi già."
Trần Hạo Vũ gật đầu, nói: "Vậy thì tốt. Ta chuyển tiền cho ngươi thế nào?"
Nam tử trung niên chỉ vào ngân hàng cách đó không xa, nói: "Có thể chuyển khoản."
Trần Hạo Vũ cười nói: "Được."
Ba người tới ngân hàng, Trần Hạo Vũ chuyển sáu trăm vạn vào tài khoản của nam tử trung niên, nam tử trung niên giao đồ rửa bút và Ngọc Như Ý cho Trần Hạo Vũ.
Đợi nam tử trung niên rời đi, Tô Vũ Dao nãy giờ không nói gì nhịn không được hỏi: "Hai người vừa nãy rốt cuộc đang nói chuyện gì? Tại sao ta nghe không hiểu?"
Trần Hạo Vũ vừa vuốt ve Ngọc Như Ý, vừa nói: "Không hiểu là tốt rồi."
Tô Vũ Dao mím môi, nói: "Ý của ngươi là không muốn giải thích cho ta, đúng không?"
Trần Hạo Vũ nghe giọng điệu Tô Vũ Dao có chút không đúng, vội nói: "Sao có thể chứ?"
Tô Vũ Dao không nói gì, chỉ dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn Trần Hạo Vũ.
Trần Hạo Vũ đương nhiên biết nàng muốn nghe hắn giải thích, nên nói: "Người kia là kẻ trộm mộ, đồ rửa bút và Ngọc Như Ý đều là hắn lấy từ mộ cổ ra."
"Cái gì?"
Tô Vũ Dao nghe xong, lập tức thốt lên kinh ngạc.
Trần Hạo Vũ bất đắc dĩ nói: "Ngươi có thể nói nhỏ một chút được không?"
Tô Vũ Dao lập tức hạ thấp giọng, nói: "Ý của ngươi là hai món đồ này đều là tang vật, đúng không?"
Trần Hạo Vũ nói: "Sai rồi. Bị cảnh sát bắt mới là tang vật, không bị bắt thì chính là đồ cổ thật sự."
Tô Vũ Dao cạn lời, nói: "Ta hiểu vì sao trước kia ngươi lại bị cảnh sát bắt rồi? Ngươi không sợ hắn bị bắt sẽ liên lụy đến ngươi sao?"
Trần Hạo Vũ đáp: "Ta đã sớm nhìn tướng mạo của vị đại ca kia, không có tai ương tù tội, đáng tiếc tuổi thọ không dài, nhiều nhất chỉ còn sống được năm năm nữa."
Tô Vũ Dao ngẫm nghĩ rồi nói: "Ta hiểu rồi. Hắn nói thiếu ngươi một ân tình, muốn tặng ngươi Ngọc Như Ý, là để cảm tạ ngươi không vạch trần hắn, đúng không?"
Trần Hạo Vũ gật đầu: "Đúng."
Tô Vũ Dao chỉ vào Ngọc Như Ý trong tay hắn: "Vậy vật này rốt cuộc là gì? Tại sao ngươi nói nó quá quý giá? Còn muốn giúp người kia hóa giải Âm sát chi khí gì đó?"
Trần Hạo Vũ nhíu mày: "Cây Ngọc Như Ý này thiên kim khó cầu."
Tô Vũ Dao hỏi: "Chẳng lẽ còn quý hơn đồ rửa bút?"
Trần Hạo Vũ khinh thường nói: "Đom đóm sao có thể so với trăng sáng."
Tô Vũ Dao đánh hắn một cái, nói: "Đừng có thừa nước đục thả câu, nói rõ cho ta nghe."
Trần Hạo Vũ cười ha ha: "Cây Ngọc Như Ý này là một pháp khí hiếm gặp. Đặt nó trong nhà, có thể ngăn cản mọi sát khí. Ví dụ, ngươi bị virus xâm hại ở bên ngoài, bị cảm. Phương pháp trị liệu thông thường là tiêm và uống thuốc, sau đó nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày. Mà có cây Ngọc Như Ý này thì khác, ngươi chỉ cần ôm nó ngủ một giấc, ngày hôm sau sẽ khỏe lại."
"Thật hay giả?" Tô Vũ Dao nghi ngờ nói: "Ngươi không lừa ta đấy chứ?"
Trần Hạo Vũ đáp: "Sau này ngươi sẽ biết."
Tô Vũ Dao thản nhiên nói: "Chúng ta còn có sau này sao? Đừng quên, ba tháng nữa, ngươi phải dọn đi rồi."
Trần Hạo Vũ cười nói: "Muốn chuyển thì chúng ta cùng nhau chuyển. Ta nghĩ kỹ rồi, qua một thời gian ngắn, ta sẽ mua một căn biệt thự. Đến lúc đó, hai chúng ta ở bên trong song túc song tê."
Tô Vũ Dao "xì" một tiếng khinh miệt: "Ai thèm song túc song tê với ngươi? Nằm mơ giữa ban ngày đi."
Trước kia Tô Vũ Dao cũng từng nói lời tương tự, chỉ là lúc đó thần thái và ngữ khí so với bây giờ khác biệt rất rõ.
Trước kia là chém đinh chặt sắt, không có chút uyển chuyển nào, còn bây giờ lại có chút hờn dỗi, giống như tình nhân liếc mắt đưa tình.
Trần Hạo Vũ cười ha ha: "Mơ ước là phải có, nhỡ đâu thực hiện được thì sao? Đi thôi, Tô đại mỹ nữ, chúng ta đi bán đồ rửa bút này."
Tô Vũ Dao kinh ngạc hỏi: "Ngươi không phải nói đồ rửa bút sát khí rất nặng sao?"
Trần Hạo Vũ gật đầu: "Đúng vậy. Nhưng ta đã vừa mới xử lý xong sát khí rồi."
Tô Vũ Dao hỏi: "Lúc nào? Sao ta không thấy?"
Từ khi hoàn thành giao dịch đến giờ, Tô Vũ Dao không hề thấy Trần Hạo Vũ làm bất kỳ động tác gì với đồ rửa bút.
Chẳng lẽ nói, hắn chỉ cần cầm, là có thể loại bỏ hoàn toàn Âm sát chi khí gì đó?
Trên thực tế, đúng là không sai biệt lắm.
Trần Hạo Vũ sau khi nhận đồ rửa bút, liền âm thầm dùng pháp lực tiêu diệt sạch sẽ sát khí.
Chỉ là người bình thường mắt thịt không nhìn thấy mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận