Một Giấc Chiêm Bao Trăm Năm, Ta Trở Thành Đạo Gia Thiên Sư

Chương 613: tiếp lão bà về nhà

**Chương 613: Đón lão bà về nhà**
Người nhà họ Tô không để ý đến sự hồ nháo của bọn họ, tất cả đều dồn sự chú ý vào thư pháp của Trần Hạo Vũ.
Tô Lâm Quang vừa thưởng thức, vừa khen: “Nhanh như cầu vồng, uyển nhược du long, tám chữ này không chỉ có thể dùng để hình dung Lạc Thần, mà còn hoàn toàn có thể dùng cho bức chữ này của Hạo Vũ.”
Lăng Nhan Đạo: “Cha, nếu cha thích, con tặng cho cha.”
Tô Lâm Quang khoát tay, nói: “Đây là ca ngợi nữ tử, ta một lão già muốn bức chữ này làm gì?”
Tô Kiến Lý cười nói: “Ta cảm thấy có thể lồng khung treo lên tường ở phòng ngủ của Vũ Dao.”
Tô Lâm Quang nói: “Đề nghị này không tệ. Kiến Quân, đem tranh cất đi. Kiến Lý, Lăng Nhan, tân lang tân nương sắp kính trà, các ngươi mau vào đi.”
Tô Kiến Lý và Lăng Nhan đáp một tiếng, đi vào trong phòng.
Chỉ có đội sửa soạn cho chú rể và đội nhà gái đang giằng co.
Trần Hạo Vũ mở hai tay, nói: “Mẫn Tỷ, chúng ta có thể nói lý một chút không? Là tỷ nói chỉ cần ta qua năm cửa, liền có thể mang lão bà ta đi. Sao lại đột nhiên thay đổi vậy?”
Tô Mẫn lẽ thẳng khí hùng nói: “Nguyên nhân rất đơn giản. Là các ngươi phá hỏng quy tắc trò chơi, chạy vào trước khi chúng ta tuyên bố vượt qua thử thách. Đây là hành động gì? Đây là hành vi trắng trợn cướp cô dâu, nhất định phải bị xử phạt nghiêm trọng.”
Trần Hạo Vũ nhìn về phía Tô Vũ Dao nói: “Lão bà, nàng thấy sao?”
Lý Hiểu Nhiên nói: “Tỷ phu, anh tìm tỷ ta cũng vô dụng. Trước khi nàng xuất giá, ở đây chúng ta quyết định.”
Trần Hạo Vũ bất đắc dĩ hỏi: “Vậy các nàng định xử phạt ta thế nào?”
Các cô gái xúm lại bàn bạc một chút, Tô Mẫn Đạo: “Rất đơn giản. Vì hạnh phúc của Vũ Dao, chúng ta phải xem năng lực của ngươi.”
Trần Hạo Vũ không hiểu hỏi: “Năng lực gì?”
Tô Mẫn nói: “Chống đẩy.”
“Phốc phốc”
Trần Hạo Vũ nhịn không được bật cười, nói: “Mẫn Tỷ, mức độ xử phạt này với ta mà nói thì có cũng như không.”
Tô Mẫn hừ một tiếng, nói: “Chống đẩy này không đơn giản như các ngươi nghĩ đâu. Đầu tiên, ngươi chỉ có thể dùng hai ngón tay chống đỡ cơ thể, thứ hai phải có một người ngồi lên lưng ngươi, cuối cùng trong vòng một phút ngươi phải làm ba mươi cái. Nghe rõ chưa?”
Trần Hạo Vũ nói: “Nghe rõ. Bất quá, ta muốn hỏi một chút, nếu hoàn thành hình phạt này, các nàng có phải sẽ không ngăn cản ta nữa không?”
Tô Mẫn gật đầu, nói: “Không sai.”
Trần Hạo Vũ không nói gì thêm, hai tay riêng phần mình duỗi ra một ngón áp út, chống trên mặt đất, nói: “Ai bước lên đây?”
Tô Mẫn chỉ vào thợ quay phim đang chăm chú chụp ảnh, nói: “Hắn.”
Thợ quay phim ngẩn người, vội nói: “Không được, tôi 100kg.”
Tô Mẫn Đạo: “Chính vì anh vừa cao vừa nặng, nên mới chọn anh.”
Đổng Phiêu Phiêu tiến lên giật lấy máy quay phim, nói: “Anh lên đi, tôi quay cho.”
Trần Hạo Vũ nói: “Lên đi, ta không có vấn đề gì.”
Thợ quay phim không còn cách nào, đành phải ngồi lên lưng Trần Hạo Vũ, giơ chân lên, nói: “Cậu tuyệt đối đừng gượng, lỡ bị thương...”
Lời còn chưa dứt, Trần Hạo Vũ đã bắt đầu chống đẩy.
Hai ngón tay hắn dưới sự thôi động của khí huyết, to gấp đôi, trở nên tráng kiện hơn cả ngón tay cái.
Không đến nửa phút, hắn đã làm được 20 cái chống đẩy.
“Ba ba ba ba”
Trong phòng, tiếng vỗ tay như sấm dậy, tiếng khen không ngớt.
Hai ngón tay cộng thêm một người đàn ông hơn 200 cân, dễ dàng làm 20 cái chống đẩy, điều này thực sự quá trâu bò.
Đổng Phiêu Phiêu ghé vào tai Tô Vũ Dao nói nhỏ một câu, khiến Tô Vũ Dao đỏ bừng cả mặt, khẽ đánh nàng một cái.
Trần Hạo Vũ lại đưa ra hơn mười phong bao lì xì, các mỹ nữ do Tô Mẫn cầm đầu mới chịu buông tha hắn.
“Không dễ dàng nha.” Trần Hạo Vũ nắm tay Tô Vũ Dao, cố ý xoa xoa trán.
Tô Vũ Dao lườm hắn một cái, nói: “Đừng giả bộ. Mấy cửa này đối với người khác có thể rất khó, nhưng với ngươi thì rất dễ dàng.”
Trần Hạo Vũ cười hì hì nói: “Chuyện này còn phải cảm tạ Mẫn Tỷ các nàng giơ cao đánh khẽ nha.”
Theo nghi thức đón dâu, Trần Hạo Vũ và Tô Vũ Dao quỳ gối trước mặt Tô Kiến Lý và Lăng Nhan, kính trà cho hai người.
Tô Kiến Lý và Lăng Nhan chỉ nói vài câu chúc vợ chồng hòa thuận, liền nâng chén trà lên uống, sau đó lần lượt đưa cho Trần Hạo Vũ một phong bao lì xì.
Trần Hạo Vũ chính thức đổi giọng, gọi hai người là cha mẹ.
Sau khi đón dâu kết thúc, Trần Hạo Vũ ôm Tô Vũ Dao chui vào xe số một.
Trên đường trở về, Trần Hạo Vũ thở dài, nói: “Đáng tiếc.”
Tô Vũ Dao hỏi: “Sao thế?”
Trần Hạo Vũ nói: “Tứ hợp viện của chúng ta cách nhà lão gia tử chỉ có ba cây số, vốn kế hoạch là ta cưỡi ngựa cao to, nàng ngồi đại kiệu tám người khiêng, chúng ta cùng nhau trở về. Kết quả, đại đội cảnh sát giao thông không đồng ý, suýt chút nữa làm ta tức chết.”
Tô Vũ Dao nói: “Cho dù đại đội cảnh sát giao thông có đồng ý, ta cũng không đồng ý. Đại kiệu tám người khiêng cần phải có mười sáu người nhấc, đây là cổ đại tập tục xấu, quá không tôn trọng người khác.”
Trần Hạo Vũ nói: “Ý của ta là để Trần Giang Hồ bọn hắn nhấc.”
Tô Vũ Dao nghe xong, lập tức cười tươi như hoa, nói: “Ngươi đúng là quá xấu.”
Rất nhanh, xe đến tứ hợp viện.
Tiếng pháo nổ lốp bốp vang lên.
Rất nhiều người thân thích đưa đồ cưới của nhà họ Tô đều là lần đầu tiên đến tứ hợp viện của Trần Hạo Vũ, ai nấy đều khen không dứt miệng, tỏ vẻ ước ao.
Làm một nghi thức đơn giản, Trần Minh Đình liền dẫn mọi người đến khách sạn ăn cơm.
Hải Nhã chưa từng đến, cáo tội với người thân thích nhà họ Tô, liền ở lại trong nhà.
Người nhà họ Tô đều biết mối quan hệ của hai người, đối với chuyện này cũng đều rất hiểu.
Chương trình đón dâu buổi sáng đến đây là kết thúc.
“Vũ Dao, có mệt không?” Hải Nhã Lạp lấy tay Tô Vũ Dao hỏi.
Tô Vũ Dao nói: “A di... không, mẹ, con không mệt.”
Trần Hạo Vũ gọt mấy quả táo lớn, đặt lên bàn trà, nói: “Mẹ, mẹ đừng coi thường Vũ Dao. Nàng cũng là người tập võ, hơn nữa đã đến cảnh giới minh kình, mấy gã đàn ông bình thường căn bản không phải là đối thủ của nàng. Với tu vi trước mắt của Vũ Dao, cho dù có chạy hai vòng marathon, cũng không cảm thấy mệt mỏi.”
Hải Nhã tức giận nói: “Ngươi đúng là không biết thương con dâu. Phụ nữ có thai khác với phụ nữ bình thường. Ta cảnh cáo ngươi, ba tháng đầu, ngươi nhất định phải đình chỉ, tuyệt đối không được cùng phòng với Vũ Dao.”
Trần Hạo Vũ cười hì hì nói: “Ta là trung y, nàng là tây y, về phương diện này, chúng ta hiểu biết nhiều hơn mẹ. Nào, hai vị mỹ nữ, ăn táo đi.”
Hải Nhã bất đắc dĩ nói: “Thật sự là không có biện pháp nào với ngươi.”
Tô Vũ Dao nói: “Mẹ, con quen rồi. Gia hỏa này bình thường không đứng đắn, nhưng khi làm việc chính, vẫn rất đáng tin.”
Trần Hạo Vũ tiến lại, hôn Tô Vũ Dao một cái, nói: “Vẫn là lão bà ta hiểu ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận