Một Giấc Chiêm Bao Trăm Năm, Ta Trở Thành Đạo Gia Thiên Sư

Chương 55: Trần Hạo Vũ chân thực một mặt

**Chương 55: Một mặt chân thực của Trần Hạo Vũ**
Rất nhanh, tất cả đám trẻ đều tập trung tại phòng ăn. Trần Hạo Vũ nhờ sư phụ làm đồ ăn bổ dưa hấu, chia cho bọn nhỏ. Bản thân hắn mang theo mấy miếng dưa hấu, đi tới văn phòng của Ngô Tú Phương.
"Lão mụ, Vũ Dao, đang trò chuyện gì vậy?"
Trần Hạo Vũ đặt dưa hấu lên bàn, mỉm cười hỏi.
Tô Vũ Dao đáp: "Nói chuyện về ngươi."
Trần Hạo Vũ cầm lấy một miếng dưa hấu, cắn mạnh một cái, nói: "Ta có gì hay để nói chứ?"
Tô Vũ Dao đáp: "Lão mụ nói khi còn bé ngươi là một bình rượu nút kín, tính cách vô cùng hướng nội."
Trần Hạo Vũ cười ha ha nói: "Có phải ngươi không tin lắm không?"
Tô Vũ Dao đáp: "Xác thực là khó mà tin được."
Trần Hạo Vũ nhún vai, nói: "Tính cách của con người sẽ thay đổi theo sự biến hóa của hoàn cảnh. Đừng thấy ta bây giờ nói nhiều, trước kia ta cũng là một thiếu niên nhanh nhẹn mang theo khí chất u buồn."
Ngô Tú Phương và Tô Vũ Dao nhìn nhau, đồng thời bật cười.
Trần Hạo Vũ ăn hai miếng dưa hấu, nói: "Hai người cứ từ từ ăn, ta đi phòng bếp giúp Triệu thúc làm đồ ăn."
"Khoan đã." Ngô Tú Phương ngăn Trần Hạo Vũ lại, nói: "Ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Trần Hạo Vũ hỏi: "Chuyện gì vậy ạ?"
Ngô Tú Phương lấy ra một tấm chi phiếu từ trong ngăn kéo, nói: "Tiểu Vũ, bây giờ ngươi không còn độc thân, cũng nên vì tương lai của mình và Vũ Dao mà suy nghĩ. Ba mươi vạn này là của ngươi mấy ngày trước chuyển tới, ta rút ra. Ngươi cầm về, mua một căn nhà nhỏ, trả tiền đặt cọc."
Trong lòng Tô Vũ Dao hơi rung động, trong đôi mắt đẹp lộ ra một tia kinh ngạc.
Mấy ngày trước, Trần Hạo Vũ còn chưa quen biết Tào gia, trong tay có lẽ tổng cộng chỉ có ba mươi vạn này.
Ngay cả như vậy, hắn vẫn đưa tiền cho cô nhi viện, có thể thấy Trần Hạo Vũ không phải là loại người tham tiền.
Điều này hoàn toàn trái ngược với ấn tượng thường ngày của Trần Hạo Vũ đối với nàng.
Giờ phút này, Tô Vũ Dao bỗng nhiên phát hiện dường như mình chưa từng hiểu rõ Trần Hạo Vũ, hoặc là nói mình chỉ thấy được vẻ bề ngoài của hắn.
Có lẽ chỉ ở tại Dương Quang Cô Nhi Viện mới có thể nhìn thấy dáng vẻ chân chính của Trần Hạo Vũ.
"Lão mụ, có lẽ con cần phải giới thiệu lại bản thân với người."
Ngô Tú Phương sững sờ, nói: "Có ý gì?"
Trần Hạo Vũ đứng dậy, làm ra một bộ dạng ngông nghênh, nói: "Lão mụ, con đã không còn là con của trước kia, bây giờ con là một đại phú hào giá trị ngàn vạn. Chỉ ba mươi vạn, căn bản không để vào mắt con."
Ngô Tú Phương kinh ngạc nói: "Thật hay giả? Ngươi không khoác lác đấy chứ?"
Tô Vũ Dao cười nói: "Lão mụ, là thật. Hai ngày nay Hạo Vũ đã chữa chân cho nhà giàu nhất Yến Hải, Tào Lập Học tiên sinh, Tào tổng cho hắn một ngàn năm trăm vạn."
Trần Hạo Vũ mở điện thoại, cho Ngô Tú Phương xem tài khoản của mình, nói: "Thế nào? Con lợi hại chứ?"
Ngô Tú Phương vui mừng nói: "Lợi hại."
Trần Hạo Vũ đáp: "Cho nên ba mươi vạn này, người cứ thoải mái tiêu. Tháng sau, con lại cho người một trăm vạn."
Ngô Tú Phương đánh hắn một cái, cười mắng: "Ngươi đúng là hành vi của nhà giàu mới nổi. Giờ có tiền, ngươi nên nhanh chóng mua một căn nhà. Có nhà, mới có thể ổn định ở Yến Hải."
Trần Hạo Vũ liên tục nói: "Biết rồi ạ. Người yên tâm, bánh mì sẽ có, nhà cửa cũng sẽ có. Không còn sớm nữa, con đi phòng bếp giúp một tay."
Nói xong, Trần Hạo Vũ vội vàng chuồn đi.
Ngô Tú Phương lắc đầu, nói: "Thằng nhóc này thật sự là mãi không chịu lớn."
Tô Vũ Dao đáp: "Lão mụ, hắn chỉ ở trước mặt người mới như vậy."
Ngô Tú Phương thở dài, nói: "Tiểu Vũ là một đứa trẻ tốt. Những năm qua, nó vì đám trẻ của cô nhi viện, không biết ở bên ngoài đã chịu bao nhiêu ấm ức, chịu bao nhiêu tội. Hôm nay cuối cùng cũng Liễu Ám hoa minh (ý chỉ qua cơn bĩ cực tới hồi thái lai)."
Tô Vũ Dao đáp: "Hạo Vũ vẫn chưa nói với con chuyện trước kia, người có thể kể cho con nghe được không?"
Ngô Tú Phương gật đầu, nói: "Hạo Vũ từ năm mười tám tuổi đã ra ngoài làm việc, bản thân không nỡ ăn, không nỡ mặc, mỗi tháng đều gửi về cho cô nhi viện năm ngàn đồng. Sau này ta nghe nói, lúc khó khăn nhất, nó phải làm ba công việc một lúc, đến cả thời gian ngủ cũng không có."
Nghe xong câu chuyện của Trần Hạo Vũ, vành mắt Tô Vũ Dao đều đỏ hoe, trong lòng tràn đầy xúc động.
Nàng rất khó tưởng tượng một Trần Hạo Vũ luôn luôn tươi sáng hài hước trước mặt mọi người, mấy năm qua lại trải qua cuộc sống gian nan như vậy.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn toàn lực giúp đỡ cô nhi viện vận hành, vẫn vì muốn cho bọn nhỏ có một bữa cơm ngon mà liều mạng cố gắng.
Một Trần Hạo Vũ như vậy thật sự vượt ra khỏi tưởng tượng của Tô Vũ Dao, có thể nói ánh sáng nhân tính ở trên người hắn được nở rộ một cách trọn vẹn nhất.
Tự xét lại lòng mình, Tô Vũ Dao tuyệt đối không làm được tất cả những gì Trần Hạo Vũ đã làm.
Kể xong câu chuyện của Trần Hạo Vũ, Ngô Tú Phương bỗng nhiên nhìn về phía Tô Vũ Dao: "Con và Tiểu Vũ hẳn không phải là bạn trai bạn gái chứ?"
Tô Vũ Dao hơi sững sờ, vội nói: "Sao có thể chứ?"
Ngô Tú Phương cười nói: "Các con không lừa được ta. Tiểu Vũ là chịu không được ta lải nhải, nên mới nhờ con giả làm bạn gái của nó để lừa ta. Ha ha, loại tình tiết này trong rất nhiều phim đều có, không ngờ thằng nhóc này lại dùng đến ngoài đời thực."
Tô Vũ Dao vốn không phải là người giỏi nói dối, nghe Ngô Tú Phương nói vậy, liền không giả bộ được nữa, nói: "Lão mụ, thật xin lỗi, là chúng con đã lừa người. Trần Hạo Vũ chỉ là không muốn người lo lắng cho hắn, mới tìm đến con."
Ngô Tú Phương khoát tay, nói: "Tâm tư của nó, ta rất rõ. Tiểu Vũ bề ngoài tùy tiện, như thể không để ý gì cả, trên thực tế tâm tư nó rất tỉ mỉ, cực kỳ mẫn cảm và coi trọng tình cảm. Nó có thể dẫn con đến cô nhi viện, bản thân đã chứng minh nó rất tin tưởng con, thậm chí có hảo cảm. Mà con có thể đến, chứng minh trong lòng cũng không ghét nó. Cho nên, ta rất hy vọng hai đứa các con có thể thật sự đến với nhau."
Tô Vũ Dao hơi đỏ mặt, nói: "Chúng con mới quen nhau chưa đến một tuần."
Ngô Tú Phương cười nói: "Không vội."
Buổi trưa, Ngô Tú Phương và Tô Vũ Dao đi vào phòng ăn. Trần Hạo Vũ đội mũ đầu bếp, mang theo một cái thùng sắt lớn, đang múc từng muỗng đồ ăn cho bọn nhỏ. Hôm nay hắn làm món sườn hầm cải trắng, làm thêm món tai heo trộn dưa chuột, khiến bọn nhỏ thèm thuồng.
Nhìn nụ cười nở rộ của Trần Hạo Vũ, trong mắt Tô Vũ Dao tràn đầy dịu dàng.
Cơm nước xong xuôi, bọn nhỏ đều ngủ trưa. Trần Hạo Vũ lấy ra đồ chơi mua ở siêu thị đêm qua từ trong xe, lặng lẽ đặt ở đầu giường của bọn nhỏ. Bé trai là một khẩu súng ngắn mô phỏng giống thật, bé gái là một con búp bê vải xinh đẹp. Đây là niềm vui bất ngờ Trần Hạo Vũ dành cho chúng.
Làm xong tất cả, Trần Hạo Vũ dẫn Tô Vũ Dao đến chào tạm biệt Ngô Tú Phương.
Ngô Tú Phương kéo Trần Hạo Vũ sang một bên, dặn dò: "Vũ Dao là một cô gái vừa xinh đẹp lại thông minh, con tuyệt đối không được bỏ lỡ."
Trần Hạo Vũ vỗ ngực, nói: "Lão mụ, người yên tâm, chúng con sẽ ổn thôi."
Ngô Tú Phương lộ ra một biểu cảm kỳ quái, nói: "Hy vọng là như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận