Một Giấc Chiêm Bao Trăm Năm, Ta Trở Thành Đạo Gia Thiên Sư

Chương 68: Cầm mặt thẹo luyện chiêu

**Chương 68: Lấy mặt thẹo làm bao cát luyện chiêu**
"A!" Đao Ba Nam giành được thế thượng phong, khí thế như hồng, trong miệng phát ra tiếng quát lớn, một đôi thiết quyền giống như mưa to gió lớn đánh úp về phía Trần Hạo Vũ.
Cương mãnh giòn nứt quyền kình đánh vào không khí nổ vang như pháo liên thanh, trong phạm vi ba thước xung quanh, kình phong điên cuồng gào thét.
Nếu là đổi thành một người bình thường đối mặt với công kích như vậy, coi như có mười cái mạng e rằng cũng sẽ bị Đao Ba Nam đánh chết.
Mà Trần Hạo Vũ lại không chút hoang mang, dưới chân đạp trên bát quái bộ, song chưởng tung bay, dùng nhu kình trong Vô Cực quyền ngăn cản quyền kình có tính bạo tạc của đối phương.
Hắn vốn hi vọng Đao Ba Nam có thể phát huy Bát Cực Quyền một cách vô cùng tinh tế, để cho mình có một trận đánh thống khoái.
Tình huống hiện tại, hoàn toàn như ý nguyện của hắn.
Cái gọi là "Văn có Thái Cực an thiên hạ, võ có Bát Cực chấn càn khôn".
Bát Cực Quyền kình lực có thể đạt tới bốn phương tám hướng cực xa, nhất là Trần Hạo Vũ chỉ thủ không công, càng là hoàn toàn nhường cho Đao Ba Nam buông tay buông chân.
Toàn thân hắn cơ bắp nổi lên, hai tay như rắn quấn quanh, trong vòng không đến một phút, hướng về phía Trần Hạo Vũ đánh ra tám khuỷu tay, sáu chân, mười hai quyền.
Nhưng bất luận Đao Ba Nam khí thế mạnh bao nhiêu, tốc độ nhanh bao nhiêu, lực lượng mạnh thế nào, tới trước mặt Trần Hạo Vũ, tất cả kình lực đều bị song chưởng của Trần Hạo Vũ nhẹ nhõm hóa giải.
Đáng sợ nhất là Trần Hạo Vũ cũng không có lui ra phía sau, mà là không ngừng chuyển động trong một vòng tròn nhỏ, giống như đang dẫn dắt Đao Ba Nam tiến công.
Hắn là đang bắt ta luyện chiêu!
Đao Ba Nam rốt cục ý thức được mục đích của Trần Hạo Vũ, trên mặt lộ ra vẻ tức giận mãnh liệt.
Người tập võ, khả sát bất khả nhục.
Hành vi của Trần Hạo Vũ khiến hắn cảm nhận được sự sỉ nhục vô cùng.
"Ngươi đi chết đi!" Đao Ba Nam cuồng hống một tiếng, sử xuất một chiêu "Thiết Sơn Kháo", cả người như một con voi đang phẫn nộ, hung hăng lao tới Trần Hạo Vũ.
Trần Hạo Vũ cảm nhận được lửa giận của Đao Ba Nam, đồng thời cũng nghe thấy tiếng xe cảnh sát cách bọn họ ngày càng gần, thế là lách mình tránh thoát chiêu này, nói: "Thật xin lỗi. Ngươi là võ giả, ta sẽ để cho ngươi chết dưới quyền."
Nói xong, Trần Hạo Vũ ngưng ba thành pháp lực ở tay phải, đẩy ra.
Chưởng kình đi qua, khí lưu điên cuồng phun trào, thổi quần áo của Đao Ba Nam bay phần phật.
Trong tai hắn dường như truyền đến một hồi âm thanh quỷ khóc thần hào.
Thật là mãnh liệt chưởng kình!
Đao Ba Nam trong lòng rung mạnh, biết mình đã không thể tránh né, thế là cắn chặt răng, thi triển ra toàn lực, đánh ra một quyền.
Quyền chưởng giao nhau, xương tay của Đao Ba Nam trực tiếp bị đánh nát.
Một đôi tay không xuyên qua vòng phòng ngự của hắn, khắc ở lồng ngực của hắn.
"Phanh"
Thân thể Đao Ba Nam như diều đứt dây văng ra phía sau, sau đó nặng nề rơi trên mặt đất.
"Quyền gì?" Đao Ba Nam phun ra một ngụm máu có lẫn nội tạng, hỏi một vấn đề cuối cùng trong đời.
Trần Hạo Vũ trịnh trọng nói: "Vô Cực quyền."
Khóe miệng Đao Ba Nam nhếch lên một nụ cười, nhắm mắt lại.
"Đáng tiếc." Trần Hạo Vũ lại phát ra một tiếng cảm thán.
"Trần Hạo Vũ, ngươi ở đâu?"
Nghe được tiếng hô hoán dồn dập của Tô Vũ Dao, Trần Hạo Vũ lấy lại tinh thần, vội vàng dựa vào một chiếc xe.
Nhắm mắt lại, bất động, giống như đã chết.
Tô Vũ Dao và Lý Hiểu Nhiên sau khi được Trần Hạo Vũ đặt xuống, lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.
Cảnh sát đã sớm nhận được báo cáo của người qua đường, nói rằng ba chiếc xe trên đường đã xảy ra va chạm kịch liệt, giống như phim hành động Hollywood, thậm chí còn có người nổ súng.
Sau khi nhận được điện thoại, cảnh sát liền vội vàng chạy tới.
Dẫn đội chính là cha của Lý Hiểu Nhiên, Lý Chấn Nam.
Vị Phó ty Cảnh Vụ tư Yến Hải này bởi vì một vụ án xã hội đen đấu súng với nhau đã mấy ngày chưa về nhà.
Vất vả lắm mới khóa chặt hung thủ, kết quả tối qua đang đuổi bắt thì bị chúng cho chạy thoát, còn khiến hai vị cảnh sát tử vong, sáu vị cảnh sát trọng thương.
Toàn bộ Cảnh Vụ tư Yến Hải bị cấp trên mắng té tát.
Lý Chấn Nam, người lãnh đạo trực tiếp, càng là sứt đầu mẻ trán.
Trong thời điểm mấu chốt này, bên ngoài bỗng nhiên xảy ra nổ súng, Lý Chấn Nam nghĩ ngay tới mấy tên tội phạm cướp súng cảnh sát kia.
Rõ ràng, suy đoán của hắn hoàn toàn chính xác, nổ súng đúng là mấy tên tội phạm kia.
Chỉ là hắn không ngờ rằng người gặp chuyện không may lại là con gái và cháu gái của mình.
Tô Vũ Dao và Lý Hiểu Nhiên trốn sau xe, không dám nhúc nhích.
Ước chừng năm phút sau, hai người nghe thấy liên tục mấy tiếng súng vang lên ở nơi xa.
Tô Vũ Dao biết Trần Hạo Vũ nhất định là bị tội phạm đuổi kịp, cả người dường như bị rút hết khí lực, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Lý Hiểu Nhiên cũng che miệng, nước mắt chảy dài.
Tiếng súng qua đi, cảnh sát cuối cùng đã tới.
Lý Chấn Nam nhìn thấy Tô Vũ Dao và Lý Hiểu Nhiên, không khỏi rất chấn kinh.
Đồng thời, hắn cũng hiểu rõ, mục tiêu của đối phương khẳng định là con gái mình.
Rất nhanh, cảnh sát phát hiện xe của Trần Hạo Vũ và tội phạm.
Tô Vũ Dao không để ý khuyên can, từ trong xe chạy ra, gọi lớn tên Trần Hạo Vũ.
"Ở đây." Một cảnh sát hô lên.
Mọi người lập tức chạy tới.
Chỉ thấy bốn tên tội phạm đều ngã trên mặt đất, không rõ sống chết.
Trần Hạo Vũ cúi đầu, từ từ nhắm hai mắt, ngồi dựa vào một chiếc xe, không nhúc nhích.
"Trần Hạo Vũ, ngươi tỉnh lại."
"Trần Hạo Vũ, ngươi tỉnh lại."
Tô Vũ Dao vội vàng chạy tới, ôm Trần Hạo Vũ vào ngực, không ngừng gọi tên hắn.
Nhìn thấy Trần Hạo Vũ từ đầu đến cuối không có động tĩnh, Tô Vũ Dao hoàn toàn luống cuống.
Nàng run rẩy đưa tay thử hơi thở của Trần Hạo Vũ, lại nằm ở lồng ngực hắn nghe nhịp tim, cả người hoàn toàn ngây dại.
Không có hơi thở!
Không có nhịp tim!
Cái gã đàn ông cả ngày không đứng đắn kia đã chết rồi!
Một nỗi bi thương vô cùng nồng đậm trong nháy mắt xông lên trong lòng Tô Vũ Dao, nước mắt nóng hổi trào ra.
Vành mắt Lý Hiểu Nhiên đỏ bừng, hỏi: "Chị, anh rể sao rồi? Chị nói gì đi."
Tô Vũ Dao ngẩng đầu, ánh mắt đờ đẫn, lẩm bẩm nói: "Hắn chết rồi."
"Oa!" Lý Hiểu Nhiên nghe xong, lập tức gào khóc.
Tô Vũ Dao ôm chặt đầu Trần Hạo Vũ vào ngực, mặc cho nước mắt rơi trên mặt hắn.
Giờ phút này, nàng rốt cục phát hiện ra bí mật sâu trong nội tâm mình, thì ra mình đã sớm thích người đàn ông này.
Lý Chấn Nam kiểm tra tình huống của bốn tên tội phạm, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho thuộc hạ, liền đi nhanh tới.
"Hiểu Nhiên, Vũ Dao, sao rồi?"
Lý Hiểu Nhiên khóc lê hoa đái vũ, nói: "Cha, anh rể chết rồi. Anh ấy vì cứu chúng ta, một mình dẫn bọn tội phạm tới đây, ô..."
Lý Chấn Nam cau mày nói: "Bốn tên tội phạm chết một, trọng thương ba. Theo lý thuyết, hắn sẽ không có chuyện gì. Vũ Dao, con xem hắn bị thương ở đâu?"
Nghe được lời của Lý Chấn Nam, Trần Hạo Vũ đang nằm trong lòng Tô Vũ Dao hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc không khỏi mắng thầm.
Cha, sao cha không thể tới muộn một chút.
Con có chết hay không, liên quan gì đến con gái cha, cần cha phải lắm mồm ở đây.
Trần Hạo Vũ cảm giác được Tô Vũ Dao dời đầu mình ra khỏi ngực nàng, biết không thể giả bộ được nữa, đành phải phát ra một tiếng rên rỉ, chậm rãi mở mắt.
Tô Vũ Dao lập tức vui mừng khôn xiết, nói: "Ngươi không chết. Ta đã biết, tên bại hoại nhà ngươi sẽ không dễ dàng chết như vậy."
Lý Hiểu Nhiên cũng vui mừng hô: "Tốt quá rồi. Anh rể, anh vừa rồi làm em sợ muốn chết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận