Một Giấc Chiêm Bao Trăm Năm, Ta Trở Thành Đạo Gia Thiên Sư

Chương 23: Nàng có loại kia không quá sạch sẽ virus

Chương 23: Nàng ta có loại virus không được sạch sẽ kia
Bước vào trong tiệm, Trần Hạo Vũ tùy tiện nhìn lướt qua mấy bộ quần áo, nhãn giá cả trên đó khiến hắn choáng váng cả người.
Nha, một chiếc váy liền áo đã muốn hơn ba ngàn, đây là bán quần áo sao? Quả thực chính là cướp tiền nha.
“Trần tiên sinh, anh có thể đổi ý.” Tô Vũ Dao lay lay chiếc váy dài t·ử sắc trong tay, khẽ cười nói.
Trần Hạo Vũ vỗ ngực, nói: “Không phải chỉ là mấy vạn tệ thôi sao? Chút lòng thành. Em cứ việc mua.”
Tô Vũ Dao đáp: “Vậy ta liền không khách khí.”
Một mạch cầm bảy, tám bộ y phục, Tô Vũ Dao đi vào phòng thử đồ.
Một lát sau, nàng mặc một bộ váy dài t·ử sắc cổ V bước ra.
“Oa, đẹp quá!”
Nữ nhân viên phục vụ che miệng, nhịn không được tán thán nói.
Trần Hạo Vũ cũng lộ vẻ mặt kinh diễm.
Nếu như nói nhãn hiệu trước đó của Tô Vũ Dao là cao lãnh, như vậy chiếc váy dài t·ử sắc này lại giao phó cho nàng vẻ đoan trang và tao nhã.
Nha, một nữ nhân dáng dấp xinh đẹp như vậy để làm gì?
“Thế nào?” Tô Vũ Dao hỏi.
Trần Hạo Vũ giơ ngón tay cái lên, nói: “Tô Vũ Dao, em có thể đã chọn sai nghề nghiệp. Em hẳn là nên đi làm minh tinh hoặc là người mẫu, mà không nên đi cầm d·a·o phẫu thuật.”
Tô Vũ Dao cười nói: “Anh đây là khen ta sao?”
Trần Hạo Vũ đáp: “Dùng một câu lời kịch trong phim mà nói, cho dù là t·h·ù trong mắt người, em mẹ nó đều là Tây t·h·i, thậm chí còn đẹp hơn Tây t·h·i ba phần.”
Nữ phục vụ viên phụ họa nói: “Tiểu thư, bạn trai của cô nói không sai. Tôi không biết rõ Tây t·h·i đẹp đến mức nào, nhưng là nàng ta có đẹp, khẳng định cũng không sánh bằng cô.”
Tô Vũ Dao nói: “Tạ ơn. Ta đi thử y phục khác.”
Một cái mỹ nữ chân chính tiêu chuẩn là gì?
Trần Hạo Vũ trước kia không rõ lắm, nhưng bây giờ thấy Tô Vũ Dao, hắn đã biết.
Cái đó chính là bất kể thay đổi kiểu dáng màu sắc quần áo nào, chỉ cần mặc lên trên thân nàng, vậy thì có thể phóng xuất ra vẻ mỹ lệ kinh tâm động phách.
Không phải người làm nền cho quần áo, mà là quần áo làm nền cho người.
Tô Vũ Dao thích vô cùng khi nhìn thấy ánh mắt kinh diễm kia của Trần Hạo Vũ, điều này có thể mang đến cho nàng cảm giác thỏa mãn vô cùng lớn.
“Tô Vũ Dao?”
Một cái thanh âm thanh thúy từ phía sau lưng truyền tới.
Tô Vũ Dao quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện là một cô gái xinh đẹp hơn hai mươi tuổi, dáng người bốc lửa.
Đương nhiên, cái xinh đẹp này chỉ là đối với người bình thường mà nói, so sánh cùng Tô Vũ Dao, vẫn là kém quá xa.
Buồn nôn nhất chính là nàng ta còn kéo cánh tay của một người đàn ông trung niên dầu mỡ hơn bốn mươi tuổi.
Người tr·u·ng niên dầu mỡ nam này nâng cao một cái bụng lớn, liền cùng người phụ nữ mang thai giống nhau, đôi mắt nhỏ nhìn chòng chọc vào Tô Vũ Dao, lộ ra một bộ dáng vẻ sắc thụ hồn cùng như Trư ca nhi.
Nhìn thấy nữ t·ử cùng tr·u·ng niên mập mạp bên cạnh nàng, hảo tâm tình của Tô Vũ Dao lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
“Hàn Thúy Lam, đã lâu không gặp.” Tô Vũ Dao thản nhiên nói.
Hàn Thúy Lam là bạn học cùng lớp đại học của Tô Vũ Dao, nhưng là quan hệ lại chênh lệch tới cực điểm.
Bốn năm đường đại học, Tô Vũ Dao vẫn luôn là hoa khôi của trường được công nhận cả tài lẫn sắc.
Điều này khiến cho Hàn Thúy Lam luôn luôn tự cho mình là siêu phàm tràn đầy ghen ghét.
Nhất là nam sinh hot nhất trường mà nàng thích, chẳng những không thèm để ý tới chính mình, ngược lại theo đuổi Tô Vũ Dao suốt bốn năm, điều này càng khiến cho Hàn Thúy Lam ghen tỵ đến phát cuồng.
Tô Vũ Dao tính cách bình thản, không thích giao tế, đương nhiên sẽ không cùng Hàn Thúy Lam làm ra vẻ khách sáo kia.
Cho nên, quan hệ của hai người vẫn luôn vô cùng căng thẳng.
“Tô Vũ Dao, đây là bạn trai của cô?”
Hàn Thúy Lam đánh giá Trần Hạo Vũ một phen, trọng điểm nhìn một chút quần áo hắn mặc cùng với mấy cái túi đựng đồ trong tay, tất cả đều là hàng không đến năm trăm tệ, trong con ngươi hiện lên một tia khinh thường.
Tô Vũ Dao nhìn Trần Hạo Vũ một cái, không nói là, cũng không nói không phải, nói: “Hắn gọi Trần Hạo Vũ.”
Hàn Thúy Lam chủ động đưa tay ra với Trần Hạo Vũ, nói: “Trần Hạo Vũ, xin chào, tôi là bạn học thời đại học của Tô Vũ Dao, Hàn Thúy Lam, đây là chồng của tôi, tổng giám đốc tòa nhà Thụy Phong, Trương Khôn.”
Trần Hạo Vũ biến sắc, liền vội vàng lui về phía sau một bước, né tránh như rắn rết, nói: “Các người khỏe.”
Mẹ nó, ngươi, một người phụ nữ đã nhiễm bệnh giang mai lại muốn cùng ta bắt tay, nghĩ gì thế?
Hàn Thúy Lam đôi mi thanh tú cau lại, thở phì phò thu tay về.
Trương Khôn nhìn thấy nữ nhân của mình bị ấm ức, vẻ mặt không vui nói rằng: “Trần Hạo Vũ đúng không, anh hình như không quá thân sĩ nha?”
Trần Hạo Vũ chỉ chỉ Tô Vũ Dao, nói: “Cô ấy quản nghiêm, còn có chút bệnh thích sạch sẽ, không cho tôi tiếp xúc gần gũi cùng nữ nhân không rõ lai lịch.”
Tô Vũ Dao nghe xong, khóe miệng phác họa ra một cái đường cong.
Gia hỏa này mặc dù tật xấu một đống lớn, nhưng là đỗi người khác, vẫn là rất ra sức!
Hàn Thúy Lam tức giận nói: “Anh đang nói ai không rõ lai lịch?”
Trần Hạo Vũ đáp: “Thật không tiện, tôi nói sai. Chủ yếu là chúng ta trước kia không biết, tốt nhất đừng đến gần quá, miễn cho Vũ Dao nhạy cảm.”
Trương Khôn cười lạnh nói: “Bất quá chỉ là một tên nghèo kiết xác mặc quần áo hai, ba trăm tệ, ở chỗ này giả làm cái gì lão sói vẫy đuôi?”
Trần Hạo Vũ đáp: “Ta có hơi nghèo, nhưng là người rất sạch sẽ.”
Phốc!
Tô Vũ Dao suýt chút nữa cười phun ra.
Bên cạnh, nữ nhân viên phục vụ cũng tranh thủ thời gian cúi đầu xuống, cắn chặt môi, không để cho mình cười ra tiếng, để tránh cho đắc tội khách hàng.
Trương Khôn giận đến toàn thân phát run, chỉ vào Trần Hạo Vũ, nghiêm nghị nói: “Mẹ nó, ngươi nói ai không sạch sẽ đâu?”
Trần Hạo Vũ liền vội khoát khoát tay, nói: “Trương tổng, đừng hiểu lầm, ta không có ý đó.”
Hàn Thúy Lam cười lạnh nói: “Trần tiên sinh, nhìn dáng vẻ của anh, tựa hồ là coi Tô Vũ Dao như nữ thần mà cung phụng. Ha ha, xem ra, nàng ta cũng không có đem chuyện của mình hồi đại học nói cho anh nha.”
Dựa vào, nữ nhân này có tin muốn bóc phốt!
Trần Hạo Vũ lập tức hứng thú.
Hắn nhìn Tô Vũ Dao vẻ mặt lạnh lùng một cái, nói: “Có ý tứ gì?”
Hàn Thúy Lam nói: “Ta nói cho anh biết, vị nữ thần này của anh vào năm ba đại học, từng cùng với một người đàn ông ở nông thôn lên đệ nói chuyện một trận yêu đương phong hoa tuyết nguyệt, chấn kinh toàn bộ trường học. Ha ha, nàng ta đã sớm không sạch sẽ.”
Tô Vũ Dao lạnh lùng nói: “Hàn Thúy Lam, chính ngươi bẩn còn chưa tính, còn muốn hắt nước bẩn lên người khác, thật là rất vô sỉ.”
Hàn Thúy Lam nói: “Làm chính là làm, thế nào? Còn sợ người khác nói nha.”
Trần Hạo Vũ cười ha ha, nói: “Ta còn tưởng rằng chuyện gì cơ? Không phải liền là mối tình đầu sao? Ta cũng có. Hàn tiểu thư, xin hỏi cô cùng Trương tiên sinh là quan hệ như thế nào?”
Hàn Thúy Lam đắc ý nói: “Hắn là chồng của ta.”
Trần Hạo Vũ sững sờ, kinh ngạc hỏi: “Các ngươi kết hôn?”
Hàn Thúy Lam sờ lên bụng của mình, nói: “Ta mang thai, tháng sau kết hôn.”
Ánh mắt Trương Khôn xuất hiện một tia phiêu hốt, nói: “Đi thôi, Thúy Lam, chọn quần áo đi. Cùng tên quỷ nghèo này, đã không còn gì để nói.”
Trần Hạo Vũ sờ lên mũi, nói: “Hàn tiểu thư, ta khuyên cô tốt nhất nên xác nhận một chút xem Trương tiên sinh đã ly hôn hay chưa. Trương tiên sinh, ta khuyên anh nên đưa Hàn tiểu thư đi bệnh viện một chuyến, kiểm tra thân thể một chút. Không chỉ là xác nhận có thai hay không, quan trọng hơn là xác nhận xem có hay không... Loại virus không tốt lắm kia?”
Trương Khôn còn đang tự hỏi ý tứ trong lời nói của Trần Hạo Vũ, Hàn Thúy Lam đã nghe rõ hết, chỉ vào mũi Trần Hạo Vũ, nghiêm nghị mắng: “Dám hắt nước bẩn lên người của ta, ta muốn cáo ngươi tội phỉ báng.”
Trần Hạo Vũ kéo Tô Vũ Dao lui về phía sau hai bước, vội nói: “Hàn tiểu thư, tuyệt đối đừng xúc động. Cô bây giờ hẳn là giai đoạn đầu, rất dễ dàng là có thể chữa trị.”
Tô Vũ Dao không hiểu hỏi: “Nàng ta bị làm sao?”
Trần Hạo Vũ đáp: “Bệnh giang mai.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận