Một Giấc Chiêm Bao Trăm Năm, Ta Trở Thành Đạo Gia Thiên Sư

Chương 107: Luyện võ thiên tài

**Chương 107: Luyện Võ Thiên Tài**
Trần Hạo Vũ âm thầm giơ ngón tay cái với Tô Vũ Dao, cùng theo tới phòng khách, nói: "Có gì đâu mà buồn rầu. Ta hiện tại có một tỷ, đường đường là tỷ phú, sao lại không thể ở cùng ngươi?"
Lý Hiểu Nhiên bĩu môi, nói: "Anh rể, nếu anh nói những lời này với dì cả của em, đoán chừng dì ấy sẽ xếp anh vào hàng ngũ trọc phú. Muốn cưới chị em, e rằng đến cửa cũng không có."
Trần Hạo Vũ cười nói: "Không sao cả, cùng lắm thì ta dẫn chị ngươi ra nước ngoài chờ mấy năm, tiền trảm hậu tấu. Chờ con cái sinh ra, chúng ta mang theo con cái tới Yến Đô thăm hỏi bà ấy, cũng không tin bà ấy sẽ tức giận."
Lý Hiểu Nhiên há to miệng, hoảng sợ nói: "Anh rể, chiêu này của anh quá trâu bò."
Trần Hạo Vũ vỗ vai Tô Vũ Dao, cười hắc hắc nói: "Vợ à, nàng thấy thế nào?"
Vốn tưởng rằng Tô Vũ Dao sẽ phản đối kịch liệt, không ngờ nàng lại gật đầu một cái, nói: "Nếu người nhà ta thật sự muốn ép ta, vậy cũng chỉ có thể làm như vậy."
Lý Hiểu Nhiên càng thêm chấn kinh, nói: "Chị, em thật sự tâm phục khẩu phục chị rồi."
Trần Hạo Vũ nói nghiêm túc với Tô Vũ Dao: "Nàng yên tâm, ta sẽ không để chuyện như vậy xảy ra."
Tô Vũ Dao đáp: "Ta tin tưởng ngươi."
Hai người nhìn nhau, đồng thời lộ ra nụ cười hiểu ý.
Đổng Phiêu Phiêu vừa từ phòng tắm đi ra vỗ trán một cái, tức giận nói: "Đến, ta lại ăn đầy miệng cơm chó rồi."
Ngày thứ hai, Trần Hạo Vũ tỉnh lại sau khi nhập định.
Nhìn điện thoại, còn mười hai phút nữa là đến lúc ôn dưỡng người giấy, liền nhắm mắt lại.
Một lát sau, cửa phòng ngủ vang lên hai tiếng, Tô Vũ Dao đi vào.
Trần Hạo Vũ mở to mắt, nhìn Tô Vũ Dao xinh đẹp như tiên nữ, khóe miệng phác họa ra nụ cười.
Tô Vũ Dao bỗng nhiên phát giác giờ khắc này Trần Hạo Vũ giống như mây trắng trên trời, mờ mịt, rõ ràng ở ngay trước mắt, lại cho người ta một cảm giác hư ảo như mộng.
"Vợ à, nàng đi trước ra quảng trường nhỏ luyện thung công, ta còn cần mười phút để xử lý vấn đề người giấy." Trần Hạo Vũ nói khẽ.
"Được."
Tô Vũ Dao đáp một tiếng, đi ra phía cửa.
Tới cổng, Tô Vũ Dao bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía Trần Hạo Vũ, hỏi: "Trần Hạo Vũ, có khi nào một ngày ngươi tu luyện thành tiên, rời khỏi thế giới này không?"
Trần Hạo Vũ cười, nói: "Ta không phải đã nói với nàng rồi sao? Từ xưa đến nay, không có bất kỳ người nào có thể thành tiên thành thánh. Bất quá, ta rất vui vì nàng hỏi vấn đề này, điều này nói rõ nàng đã yêu ta, lo lắng ta rời bỏ nàng."
Tô Vũ Dao không hề xấu hổ, nói: "Đúng vậy. Ta xác thực yêu ngươi. Nếu ngươi đi, ta sẽ không chịu nổi đả kích này."
Trần Hạo Vũ đáp: "Yên tâm, không có ngày đó đâu."
Tô Vũ Dao gật đầu, đóng cửa phòng ngủ lại.
Mười phút sau, Trần Hạo Vũ ôn dưỡng xong người giấy, khóa kỹ cửa phòng ngủ, đi vào nơi hẻo lánh trong quảng trường nhỏ mà Tô Vũ Dao đang luyện công.
Nhìn thấy nàng bày thế bốn phía yên tĩnh, thân trên tản ra một loại khí tức thanh lãnh như nước, Trần Hạo Vũ âm thầm gật đầu.
Chỉ vẻn vẹn hai ngày, Tô Vũ Dao vậy mà có thể đem thung công của Băng Ngọc công luyện đến trình độ này, thật sự là võ học kỳ tài.
Trần Hạo Vũ đi đến chỗ cách Tô Vũ Dao không đến năm mét, nhìn chằm chằm nàng.
Qua nửa giờ, Tô Vũ Dao hạ hai tay xuống, thở ra một hơi thật dài.
Khẩu khí này cực kỳ kéo dài, trọn vẹn phun ra khoảng chừng nửa phút, rồi mới ngừng lại.
Tô Vũ Dao mở to mắt, cảm giác thể nội dường như có một cỗ khí lạnh đang lưu chuyển trong cơ bắp, xương cốt, ngũ tạng lục phủ, tư duy đại não cực kỳ sinh động, toàn thân trên dưới trong ngoài đều toát lên vẻ sảng khoái.
Quay người nhìn về phía Trần Hạo Vũ, phát hiện Trần Hạo Vũ đang mỉm cười nhìn nàng.
"Ta luyện thế nào?" Tô Vũ Dao hỏi.
Trần Hạo Vũ cười nói: "Băng Ngọc cọc của nàng, bất kể là động tác hay ý cảnh đều đã đạt được tam muội, tiếp theo là công phu mài giũa. Lấy tư chất của nàng, chỉ cần kiên trì, nhất định có thể làm được thanh xuân mãi mãi."
Tô Vũ Dao cao hứng nói: "Quá tốt rồi. Vậy ta hiện tại có thể luyện Băng Ngọc chưởng không?"
Trần Hạo Vũ đáp: "Băng Ngọc công chưởng pháp tổng cộng có hai mươi bốn chiêu, trước khi học chưởng, thì phải học theo. Hiện tại ta dạy nàng Băng Ngọc Tiêu Diêu bộ, nàng chỉ cần đem nó luyện thành thạo, luyện thêm chưởng pháp sẽ là làm ít công to."
Tô Vũ Dao gật đầu, nói: "Được."
Trong mộng, Tiêu Diêu Chân Nhân cả thảy thu mười hai đệ tử chân truyền, mỗi một đệ tử đều có tu vi kinh thiên động địa, ở thuật pháp giới và công phu giới danh tiếng lẫy lừng.
Kế thừa y bát của Tiêu Diêu Chân Nhân, trình độ dạy đồ đệ của Trần Hạo Vũ tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất.
Mà Tô Vũ Dao lại cực kỳ thông minh, từ tiểu học tới đại học, bất kể là tiểu khảo hay đại khảo, xưa nay đều là đứng đầu lớp, trong top ba toàn trường.
Học sinh giỏi gặp được lão sư tốt, tốc độ học tập tự nhiên là tăng lên nhanh chóng.
Sau một tiếng, Tô Vũ Dao đã có thể hoàn chỉnh thi triển Băng Ngọc Tiêu Diêu bộ.
Mặc dù còn có chút non nớt, nhưng Tô Vũ Dao có nắm chắc trong vòng ba ngày sẽ luyện thành bộ pháp.
"Trần Hạo Vũ, vì sao ta thi triển Băng Ngọc Tiêu Diêu bộ lại có cảm giác khí huyết cuồn cuộn?"
"Bộ pháp và thung công đều có thể tăng cường khí huyết cho cơ thể người. Bây giờ nàng còn chưa thuần thục, hiệu quả không rõ rệt. Chờ nàng đem Băng Ngọc Tiêu Diêu bộ luyện đến mức lô hỏa thuần thanh, mỗi lần thi triển, khí huyết sẽ tuần hoàn một lần trong cơ thể. Mà mỗi lần tuần hoàn, đều có thể thúc đẩy trao đổi chất, làm cho da của nàng đẹp hơn, ngày càng trẻ trung."
"Ta muốn bị ngươi nói nhiệt huyết sôi trào rồi."
"Băng Ngọc công tại ngàn năm trước được xưng là công pháp mà nữ tử ở Tống quốc ngưỡng mộ và muốn tu luyện nhất, nguyên nhân chính là ở đây."
"Ta có chút không rõ. Nếu Băng Ngọc công thích hợp cho nữ tử tu luyện, vì sao ngươi lại biết bộ công phu này?"
"Sư môn của ta tên là Tiêu Diêu Tông, tổ sư sáng lập ra môn phái là Tiêu Diêu Chân Nhân xuất thân từ Long Hổ sơn. Vị Đạo gia Thiên Sư này tu vi tuyệt đỉnh, thu mười hai đồ đệ, Băng Ngọc công chính là do nữ đồ đệ duy nhất của hắn sáng tạo ra."
"Thì ra là thế."
Nhìn thấy Tô Vũ Dao đã bị mình lừa gạt thành công, Trần Hạo Vũ lập tức chuyển chủ đề, nói: "Không còn sớm nữa, ta đi mua một ít đồ ăn sáng. Sau khi ăn xong, nàng đi sân bay đón người, ta đến chỗ Dương lão tìm con."
Tô Vũ Dao gật đầu, nói: "Được."
Chín giờ hai mươi phút sáng, Lăng Thanh, Tô Vũ Dao, Lý Hiểu Nhiên, ba đại mỹ nữ đã đến sân bay Yến Hải sớm mười phút.
Ba vị mỹ nữ dáng người cao gầy, khí chất xuất chúng, tướng mạo tuyệt mỹ, vừa xuất hiện, lập tức trở thành phong cảnh đẹp đẽ ở sân bay, thu hút ánh mắt của vô số hành khách.
Lăng Thanh có chút không yên lòng về Tô Vũ Dao, dặn dò: "Vũ Dao, con tuyệt đối không được cãi nhau với mẹ con."
Tô Vũ Dao chưa kịp mở miệng, Lý Hiểu Nhiên đã nhịn không được phàn nàn nói: "Mẹ, dọc theo con đường này, mẹ đã nói sáu lần rồi. Mẹ chưa nói phiền, chúng con đều nghe phiền rồi."
Tô Vũ Dao cười nói: "Dì, dì yên tâm, con sẽ khống chế tốt tâm tình của mình."
Lăng Thanh nói: "Hy vọng là như thế đi."
Mười lăm phút sau, một người phụ nữ trung niên mang theo kính râm, mặc váy dài thêu hoa màu tím, khí thế bất phàm bước ra.
Bên cạnh bà ta là một cô gái trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, ánh mắt sắc bén, không ngừng nhìn bốn phía.
Người phía trước là mẹ của Tô Vũ Dao, Lăng Nhan, người phía sau là cận vệ của bà ta, Vạn Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận