Một Giấc Chiêm Bao Trăm Năm, Ta Trở Thành Đạo Gia Thiên Sư

Chương 301: Hải Nhã đến

**Chương 301: Hải Nhã đến**
Tô Kiến Lý nói: "Vậy là tốt rồi. Mẹ ngươi tới chắc chắn sẽ bàn chuyện hai đứa đính hôn rồi kết hôn, ý của ta là tất cả giản lược thôi, đem người thân thích và bạn bè hai nhà tập trung lại một chỗ, ngồi xuống ăn bữa cơm là được."
Trần Hạo Vũ chỉ chỉ Tô Vũ Dao, nói: "Thúc thúc, ta không có vấn đề, mấu chốt là Vũ Dao có cảm thấy ủy khuất không?"
Tô Vũ Dao đáp: "Ta không muốn tổ chức lớn. Hôn nhân xưa nay quan trọng không phải hình thức, mà là cách kinh doanh nó thế nào?"
Trần Hạo Vũ giơ ngón tay cái lên, nói: "Một câu nói toạc ra bản chất. Nàng yên tâm, sau khi chúng ta kết hôn, không cần nàng phải thận trọng kinh doanh đâu. Chỉ cần nàng cảm thấy hứng thú, mặc kệ là chuyện gì, ta đều sẽ ủng hộ. Ha ha, đời người ngắn ngủi mấy chục năm, phải dũng cảm thử nghiệm những điều khác biệt. Nếu không, cả đời này quá vô vị."
Lăng Nhan gật gật đầu, nói: "Nói rất đúng. Năm đó người nào đó cũng nói với ta như thế, kết quả lại không làm được."
Trên mặt Tô Kiến Lý lộ ra vẻ lúng túng, nói: "Đợi ta về hưu, nhất định sẽ dẫn nàng đi du lịch toàn thế giới."
Lăng Nhan lườm hắn một cái, nói: "Cái bánh vẽ này của ngươi, ta không ăn đâu. Đợi ngươi tiến thêm một bước nữa, cho dù là về hưu, ngươi cũng chỉ có thể quanh quẩn trong nước. Muốn ra nước ngoài, chính phủ chắc chắn sẽ không đồng ý."
Tô Kiến Lý lập tức im lặng.
Trần Hạo Vũ và Tô Vũ Dao nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười.
Hai lão nhân này cũng thật thú vị.
Vội vàng ăn vài miếng bữa sáng, Tô Kiến Lý liền rời khỏi nhà.
Dựa theo an bài trước đó, Lăng Nhan và Tô Vũ Dao đi mua thức ăn, Trần Hạo Vũ thì lái xe tới khách sạn.
"Hạo Vũ, ta mua những món quà này đã đủ chưa? Có cần mua thêm chút nữa không?"
Hải Nhã kéo Trần Hạo Vũ đến phòng ngủ, chỉ vào đồ vật trên giường, hỏi.
Trần Hạo Vũ nhìn một chút, có một thùng Mao Đài, hai bức tranh, một chút thực phẩm dinh dưỡng và đồ trang điểm, tổng cộng lại không sai biệt lắm khoảng năm vạn tệ.
"Mẹ, đủ rồi, nhiều nữa lại có hiềm nghi hối lộ."
"Ta biết. Nếu không phải tương lai thân gia có thân phận đặc thù, ta còn có thể mua nhiều gấp bội."
"Đi thôi, chúng ta xuất phát."
"Không cần đến sớm như vậy chứ?"
"Sớm một chút đi, cùng mẹ vợ tương lai của ngươi tâm sự cho tốt."
Hai mẹ con lên xe, thẳng đến khu nhà của tỉnh chính phủ.
Trên đường, Hải Nhã nói: "Vừa rồi cha ngươi gọi điện thoại cho ta, nói là chiều nay đến Thạch Thành."
Trần Hạo Vũ sửng sốt, nói: "Chiều nay? Sao hắn đột nhiên lại quyết định thế?"
Hải Nhã thản nhiên nói: "Ai biết được? Hắn làm việc trước nay đều là tùy tâm sở dục. Tối hôm qua Trần Kiều tìm ngươi à?"
Trần Hạo Vũ ừ một tiếng, nói: "Nàng hẳn là trộm chạy tới, muốn cho ta một đòn phủ đầu."
Hải Nhã hỏi: "Kết quả thì sao?"
Trần Hạo Vũ đáp: "Đương nhiên là bị ta giáo huấn một trận."
Hải Nhã cười ha ha nói: "Bốn đứa con của Trần Minh Đình, ta đều đã điều tra qua. Tài hoa của chúng là có, năng lực cũng không tệ, danh xưng một phượng ba long, nhưng vấn đề lớn nhất là không có kinh nghiệm thất bại thống khổ, đánh thuận gió không có vấn đề, một khi ngược gió, vậy thì khó nói."
Trần Hạo Vũ gật gật đầu, nói: "Mẹ, ngài nhìn rất chuẩn. Trần Kiều nha đầu này thiếu kinh nghiệm, chỉ luyện được một miếng da, bề ngoài nhìn qua có chút cao lãnh, trên thực tế bên trong vô cùng yếu ớt, căn bản chịu không được đả kích."
Hải Nhã nhướn mày, nói: "Nàng không có chút ưu điểm nào sao?"
Trần Hạo Vũ đáp: "Dứt khoát, dũng khí, năng lực, ánh mắt, cách cục, nàng đều có. Nếu mấy năm tiếp theo có thể lăn lộn trong chảo dầu, mài dũa trên đá mài đao, ta tin tưởng tương lai thành tựu của nàng cũng sẽ không kém ngài bao nhiêu."
Khóe miệng Hải Nhã phác họa ra nụ cười, nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ có thể chê bai nàng thôi. Xem ra nhi tử ta có lòng dạ thật lớn."
Trần Hạo Vũ nói: "Mặc kệ ta có thừa nhận hay không, nàng đều là muội muội cùng cha khác mẹ của ta. Nếu là một người không hề liên quan đến ta, ta nhàn rỗi không có việc gì, cũng sẽ không mắng nàng một câu."
Hải Nhã vẻ mặt vui mừng nói: "Hạo Vũ, ngươi so với ta tưởng tượng còn ưu tú hơn. Đã ngươi đối với Trần Kiều đều có một phần tình huynh muội như vậy, vậy khi nào thì ngươi đi Sơn Thành, gặp Tiểu Dịch và Tiểu Yên?"
Trần Hạo Vũ biết Tiểu Dịch và Tiểu Yên mà Hải Nhã nói là hai đứa con long phụng mà nàng và Lỗ Điền Sinh ra, ca ca tên là Lỗ Văn Dịch, muội muội tên là Lỗ Văn Yên, đều đang học lớp 10.
Trần Hạo Vũ nghĩ nghĩ, nói: "Trước khi tới Yến Đô, ta sẽ dẫn Vũ Dao đi Sơn Thành chơi mấy ngày."
Hải Nhã cao hứng nói: "Tốt quá. Đến lúc đó, ta sẽ dẫn các ngươi đi dạo Sơn Thành."
Hai mẹ con hàn huyên một đường, nửa giờ sau đã tới Tô Gia.
"Hải nữ sĩ, hoan nghênh vào nhà làm khách." Lăng Nhan cười nói.
Hải Nhã cười nói: "Ngài đừng gọi ta là Hải nữ sĩ, nghe xa lạ quá. Ta hẳn là nhỏ hơn ngài ba tháng, ngài có thể gọi thẳng tên ta, ta gọi ngài là Nhan tỷ."
Lăng Nhan kéo tay Hải Nhã, nói: "Vậy thì tốt, mau ngồi đi."
Tô Vũ Dao pha một bình trà, bưng tới, nói: "A di, ngài uống trà."
Hải Nhã khen: "Nhan tỷ, ngài thật là có một cô con gái tốt. Trước đó ta còn đang nghĩ Hạo Vũ đời trước không biết làm bao nhiêu chuyện tốt, đời này mới có thể được Vũ Dao để mắt tới."
Tô Vũ Dao hơi đỏ mặt, nói: "A di, ngài quá khen. Ta không dám nhận."
Trần Hạo Vũ nói: "Nàng hoàn toàn xứng đáng. Trên thế giới này, có thể xứng với ta Trần Hạo Vũ, cũng chỉ có nàng."
Hải Nhã bất đắc dĩ nói: "Ngươi sao có thể nói ra những lời này?"
Trần Hạo Vũ đắc ý nói: "Ta hoàn toàn là nói thật. Không có cách nào, ai bảo ta quá ưu tú đâu?"
"Ha ha ha"
Ba người phụ nữ đều bị hắn chọc cười.
Hải Nhã và Lăng Nhan đều là những người phụ nữ từng trải, rất am hiểu xử lý quan hệ xã giao.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã thân như tỷ muội, nói chuyện khí thế ngất trời, thỉnh thoảng lại vang lên những tràng cười.
Trần Hạo Vũ đứng dậy, nói: "Mẹ, a di, hai người cứ trò chuyện. Ta và Vũ Dao đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn."
Hải Nhã hỏi: "Chúng ta ăn cơm ở nhà sao?"
Lăng Nhan nói: "Đương nhiên. Vốn hôm nay ta nên xuống bếp chiêu đãi ngài, nhưng mà trù nghệ của ta thật sự là không tiện lấy ra, cho nên đành phải phiền Tiểu Trần."
Hải Nhã kinh ngạc hỏi: "Hạo Vũ còn biết nấu ăn à?"
Lăng Nhan cười nói: "Đầu bếp năm sao cũng không sánh nổi hắn."
Hải Nhã nói: "Vậy ta phải nếm thử mới được. Nhan tỷ, không ngại ngài chê cười, ta không biết nấu ăn."
Lăng Nhan nói: "Ngươi bận rộn công việc của tập đoàn Sơn Hải Dược, không biết nấu ăn là chuyện bình thường. Ta tuy rằng biết xào nấu vài món ăn thường ngày, nhưng so với Tiểu Trần, thì đúng là một trời một vực."
Trần Hạo Vũ và Tô Vũ Dao vào phòng bếp xong, Hải Nhã nói: "Nhan tỷ, nghe Hạo Vũ nói, hai vợ chồng trẻ chuẩn bị đính hôn vào Tết xuân à?"
Lăng Nhan gật gật đầu, nói: "Là có kế hoạch này. Ngươi thấy thế nào? Có phải hơi sớm không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận