Một Giấc Chiêm Bao Trăm Năm, Ta Trở Thành Đạo Gia Thiên Sư

Chương 447: Thâm tàng bất lộ

**Chương 447: Thâm tàng bất lộ**
"Chờ một chút."
Một thanh âm lạnh thấu xương truyền vào tai đám người.
Người nói chuyện là Hồ Vi Siêu của Đường Môn.
Đây là một nam tử chưa đến bốn mươi tuổi, khuôn mặt cứng ngắc, ánh mắt sắc bén, toàn thân tản ra một cỗ khí âm hàn, khiến người ta cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Hồ Vi Siêu đứng dậy, nói: "Ta muốn thử xem."
Trần Hạo Vũ dường như đã sớm ngờ tới nam tử trung niên này sẽ làm chiêu này, nghe vậy không có chút nào cảm thấy ngoài ý muốn, khẽ cười nói: "Trong số mười một vị cao thủ tới khiêu chiến ta trước đó, có chín vị ở Đan Kình đỉnh phong, hai vị tại Cương Kình cảnh giới. Trong đó, Chu tiên sinh mới vào Cương Kình, kình lực không đủ mượt mà, không cách nào phát huy ra toàn bộ thực lực. Còn ngài Hồ tiên sinh, tiến vào Cương Kình ít nhất đã năm năm, cơ hồ nắm giữ tu vi Cương Kình đỉnh phong, khoảng cách 'đánh vỡ hư không, kiến thần bất hoại' vẻn vẹn chỉ kém một bước. Hồ tiên sinh, ngài có thể ở thời đại này đạt tới cảnh giới như thế, có thể xưng là ngút trời kỳ tài."
"Soạt"
Toàn bộ hiện trường ầm ĩ khắp chốn.
"Không phải chứ?"
"Cương Kình đỉnh phong?"
"Đường Môn là thế lực bang phái nhỏ nhất trong tứ đại hải ngoại, không ngờ lại xuất hiện một cường giả Cương Kình đỉnh phong."
"Ngưu bức nha, đây mới gọi là thâm tàng bất lộ."
Nghe được Trần Hạo Vũ một câu vạch trần lai lịch của mình, Hồ Vi Siêu kinh ngạc nói: "Trần môn chủ 'Hỏa Nhãn Kim Tinh', khiến người ta bội phục. Ta đã luyện qua một loại công phu có thể ẩn giấu khí huyết, tự tin có thể giấu diếm được bất luận kẻ nào, không ngờ lại bị ngài nhìn thấu."
Nói xong, Hồ Vi Siêu hít sâu một hơi, bờ vai vốn đang thẳng tắp lại ưỡn lên, lập tức toàn thân phát ra tiếng "lốp bốp" vang dội, khí huyết như trường giang đại hà phát ra âm thanh ào ạt, chấn động lòng người.
Trần Kiều nhìn thấy Hồ Vi Siêu sau khi phát công, thân hình cao thêm năm sáu centimet, sắc mặt vốn tái nhợt ố vàng trở nên hồng nhuận như Quan Công, không khỏi hoảng sợ nói: "Đây là siêu Saiya biến thân sao?"
Ngô Anh Cường trong con ngươi tràn đầy ngưng trọng, nói: "Hồ Vi Siêu này quả thật thâm tàng bất lộ. Hắn hẳn là đã luyện thành một loại công phu rèn luyện vận dưỡng khí huyết nào đó, nếu không phải là lão sư, đổi thành bất kỳ người nào khác, chỉ sợ đều rất khó coi ra."
Trương Tiểu Long nói: "Đây là công phu thất truyền của Võ Đương chúng ta --- rồng ngủ đông công."
Rồng ngủ đông công có thể làm cho khí huyết của con người giống như động vật ngủ đông, ở vào trạng thái ngủ say, một khi kích hoạt, lập tức sẽ toả ra sinh cơ bừng bừng.
Khí huyết càng sống động, sinh cơ tự nhiên cũng càng cường đại.
Sau khi Hồ Vi Siêu biến thân, lại phát ra một tiếng thét dài, trong thanh âm "xuyên kim liệt thạch" mang theo một cỗ tâm tình vui sướng khi lại thấy ánh mặt trời, lại ẩn chứa một cỗ khí phách ngạo thị thiên hạ, coi thường quần hùng, chấn động tâm thần của người ta.
Tiếng thét dài qua đi, Hồ Vi Siêu nhún chân phải, cả người giống như một con chim điêu lớn bay lượn trên không, vượt qua khoảng cách mười mét, sau đó giẫm mạnh xuống đất, vóc dáng 1m85 đột ngột từ mặt đất nhô lên, trực tiếp lên lôi đài.
Mặt đất chấn động kịch liệt, chung quanh xuất hiện vết nứt.
Từ biến thân, tiếng thét dài, đến thân pháp, Hồ Vi Siêu đã thể hiện đầy đủ sự cường đại, tự tin và ngạo khí của một cao thủ công phu đỉnh cấp.
Cho dù là đối mặt với đệ nhất cao thủ thiên hạ Trần Hạo Vũ, Hồ Vi Siêu vẫn không hề có nửa điểm sợ hãi.
Trần Hạo Vũ cười nói: "Hồ tiên sinh, tiếng thét dài của ngài ẩn chứa Thiếu Lâm sư hống công cùng Võ Đương câu thiềm kình, thân pháp mang theo hình ý thập nhị hình trong ưng hình và một loại thân pháp đặc thù khác hẳn với quốc thuật Hạ Quốc. Ha ha, xem ra công phu của ngài luyện được rất tạp nha."
Hồ Vi Siêu nói: "Ta dốc lòng tập võ, tu luyện hơn năm mươi loại công phu trong và ngoài nước. Tạp thì có tạp một chút, chỉ cần có thể dung hội quán thông là tốt."
Trần Hạo Vũ gật đầu, nói: "Tới đi."
Hồ Vi Siêu ánh mắt ngưng tụ, toàn thân cơ bắp lập tức nổi lên, dưới chân lóe lên, khoảng cách mười mét trong nháy mắt đã qua, đi thẳng tới trước mặt Trần Hạo Vũ, tay vượn duỗi ra, chộp về phía cổ Trần Hạo Vũ.
Trong quá trình cánh tay hắn tiến lên, cơ bắp không ngừng phồng lên như mãng xà, khi tới gần Trần Hạo Vũ, năm ngón tay cơ hồ lớn gấp ba.
Đừng nói là cổ của Trần Hạo Vũ, cho dù là một cây cột xi măng tráng kiện, tất cả mọi người cũng không chút nghi ngờ sẽ bị hắn bẻ gãy.
Tốc độ mau lẹ, động tác sắc bén, khí thế cương mãnh của Hồ Vi Siêu, so với những cao thủ trước đó không biết mạnh hơn bao nhiêu.
Chỉ riêng việc sau lưng hắn tạo ra một đạo sóng khí màu trắng cũng đủ để cho thấy lực bộc phát cường hãn vô song.
"Mẹ nó."
"Thật mạnh."
"Lực bộc phát của Cương Kình này so với Đan Kình ít nhất mạnh gấp ba."
"Tốt cho một Đường Môn Hồ Vi Siêu, thật sự là 'không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót lên làm kinh người' nha."
Khi nhìn thấy công phu mà Hồ Vi Siêu triển lộ, cơ hồ tất cả mọi người đều ngồi không yên, trực tiếp đứng lên.
Cho dù là Hồng Thiên Hải một mực vững như Thái Sơn cũng không ngoại lệ.
Tô Vũ Dao tâm đều muốn nhảy lên cổ họng, năm ngón tay run lên, một đôi mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
"Tốt, đây mới là luận võ ta muốn."
Trần Hạo Vũ cười ha ha một tiếng, đối mặt với ưng trảo của Hồ Vi Siêu, trực tiếp dùng ra Hàng Long chưởng.
Hắn muốn ước định thực lực của cao thủ Cương Kình đỉnh phong, cho nên không dùng Vô Cực Chưởng, càng không có dùng tinh thần lực để ảnh hưởng đến phát huy của Hồ Vi Siêu.
Theo một tiếng rồng ngâm trầm thấp vang lên, Trần Hạo Vũ song chưởng cùng xuất ra, bàn tay trái phong bế ưng trảo của Hồ Vi Siêu, tay phải nghiêng nghiêng đánh về phía bụng của hắn.
Quanh lôi đài cuồng phong nổi lên, kình lực tuôn trào.
Tiếng rồng ngâm cao vút cùng tiếng ưng kêu bén nhọn hòa vào nhau, võ giả dưới Hóa Kình nhao nhao bưng kín lỗ tai, mặt lộ vẻ thống khổ.
Nhưng ánh mắt của bọn họ vẫn nhìn chằm chằm lôi đài, sợ bỏ lỡ bất kỳ một chi tiết nào.
Mọi người đều biết rõ, trận luận võ như ngày hôm nay, cả đời có lẽ chỉ có một lần.
Nếu bỏ lỡ, chắc chắn sẽ tiếc nuối cả đời.
Dưới đài, người kích động nhất phải kể đến Ngô Anh Cường, đôi mắt sắc bén gắt gao nhìn vào song chưởng của Trần Hạo Vũ.
Hắn đối với Hàng Long chưởng tạo nghệ đã rất sâu, cho dù là đối mặt với cao thủ Đan Kình đỉnh phong, hắn đều có dũng khí đánh một trận.
Nhưng khi nhìn thấy Hàng Long chưởng của Trần Hạo Vũ, cả người hắn chấn động tột độ.
Bàn tay trái cương mãnh, tay phải trầm thấp, hai loại kình lực hoàn toàn khác biệt lại bị Trần Hạo Vũ đồng thời sử dụng, điều này khiến Ngô Anh Cường quả thực mở rộng tầm mắt.
"Phanh"
"Phanh"
Bàn tay trái Trần Hạo Vũ chặn ưng trảo của Hồ Vi Siêu, đồng thời hữu chưởng của hắn bị đối phương nắm đấm chặn lại.
Tiếng rồng ngâm cùng ưng minh đồng thời im bặt, thay vào đó là hai tiếng nổ kịch liệt.
Kình lực cường đại như sóng biển cuồn cuộn trào về bốn phía, đám người dưới đài chỉ cảm thấy một luồng sóng nhiệt xông về phía mình, mấy vị võ giả công phu chưa luyện tới nơi trực tiếp bị hất tung xuống đất.
Đây vẫn chỉ là phía ngoài, hai người ở trung tâm cơn bão trên lôi đài gặp phải áp lực lớn đến mức nào, có thể tưởng tượng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận