Một Giấc Chiêm Bao Trăm Năm, Ta Trở Thành Đạo Gia Thiên Sư

Chương 277: Bộc phát xung đột

**Chương 277: Bộc phát xung đột**
Trần Hạo Vũ đứng lên, ánh mắt lạnh lùng, nói: "Ta căn bản không biết ngươi, ngươi chạy đến trước mặt ta nói cái gì chân dung quyền, ngươi có phải thần kinh có vấn đề không? Còn nói cái gì Ký Bắc Tỉnh Chính phủ chiêu đãi công tác đều là do ngươi định đoạt? Với tư cách này của ngươi, ta cũng hoài nghi ngươi có phải nhân viên công vụ chính phủ hay không?"
Chu Phong có chút nổi nóng, nói: "Vị tiên sinh này, ngài rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng xóa video trong điện thoại di động? Nếu như ngươi đòi tiền, ta có thể cho ngươi hai ngàn."
Trần Hạo Vũ đáp: "Ta tới đây là ăn cơm, không phải đến cùng ngươi cãi nhau, làm phiền ngươi cách ta càng xa càng tốt."
Uông Minh Thông đi tới, chỉ vào mũi Trần Hạo Vũ, nghiêm nghị nói: "Ngươi mắng ai đấy? Ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không?"
Trần Hạo Vũ cười gằn, nói: "Ta chỉ biết là ta đang nói chuyện với hai kẻ không có lương tâm."
Chu Phong giữ chặt cánh tay Uông Minh Thông, nói: "Tốt, hãy đợi đấy."
Hai người nổi giận đùng đùng trở lại chỗ ngồi.
Uông Minh Thông cau mày nói: "Lão Chu, chúng ta có gì phải sợ hắn, việc gì phải nhịn không làm một trận?"
Chu Phong nói: "Cãi nhau thua mất mặt, cãi nhau thắng cũng mất mặt, mấu chốt nhất là không giải quyết được vấn đề gì. Đã như vậy, vậy trận này chẳng phải là không có chút ý nghĩa nào sao?"
Uông Minh Thông gật đầu, nói: "Lão Chu, ngươi nói đúng."
Chu Phong trầm giọng nói: "Vừa rồi quá vọng động rồi, ta nhất định phải khiến người kia xóa video. Bằng không, một khi truyền lên mạng, phiền phức của ta sẽ lớn."
Uông Minh Thông nói: "Vậy làm sao bây giờ?"
Chu Phong đứng dậy, nói: "Ta ra ngoài gọi điện thoại."
Uông Minh Thông biết gia hỏa này khẳng định là gọi người đến, nói: "Tốt."
Chu Phong cầm điện thoại di động đi ra ngoài, khi đi ngang qua bàn của Trần Hạo Vũ, còn dùng ánh mắt âm tà liếc Trần Hạo Vũ một cái.
Trần Hạo Vũ cười ha ha, không hề để lời cảnh cáo của hắn vào trong lòng.
"Các ngươi tin không, người tên Chu Phong này, khẳng định là đi tìm người trên giang hồ."
Nhìn bóng lưng của hắn, Trần Hạo Vũ khẽ cười nói.
Lăng Nhan đôi lông mày thanh tú cau lại, nói: "Hắn là nhân viên công vụ chính phủ, chắc không đến mức có quan hệ gì với xã hội đen chứ?"
Tô Vũ Dao đáp: "Nhìn bộ dạng ngang ngược càn rỡ của hắn, ta cảm thấy rất có thể."
Trần Hạo Vũ nói: "Không nói hắn nữa. Quách Kính, ngươi làm sao lại nảy sinh xung đột với bọn họ?"
Quách Kính thở dài, nói: "Thanh Ngọc Tập Đoàn tốt thì tốt, vấn đề duy nhất là nội bộ đấu đá quá nghiêm trọng. Uông Minh Thông một lòng muốn thay thế ta trở thành phó tổng, ỷ vào mình thâm niên ở công ty, năm lần bảy lượt tìm ta gây phiền phức. Lần này Chu Phong chính là do hắn tìm đến để cố ý làm mất mặt ta."
Trần Hạo Vũ hỏi: "Các ngươi vì sao lại gấp gáp hợp tác với tỉnh chính phủ như vậy?"
Quách Kính đáp: "Uông Minh Thông vượt cấp báo cáo với Tào Tổng, nói là thanh ngọc tửu muốn đánh bóng tên tuổi, biện pháp tốt nhất là trở thành rượu chuyên dùng chiêu đãi của tỉnh chính phủ. Tào Tổng cảm thấy có lý, liền ra lệnh cho chúng ta."
Trần Hạo Vũ nói: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Quách Kính đáp: "Ta cảm thấy có chút lẫn lộn đầu đuôi."
Trần Hạo Vũ gật đầu, nói: "Nói không sai. Thanh ngọc tửu đầu tiên phải khuếch trương danh tiếng trên phạm vi cả nước, đợi đến lượng tiêu thụ tăng, sức ảnh hưởng tăng cường, số tiền thuế nộp lớn tới trình độ nhất định, việc hợp tác với tỉnh chính phủ tự nhiên cũng liền thuận lợi. Các ngươi nền móng còn chưa dựng lên, đã gấp rút chuyện tiêu thụ, thật sự là khiến người ta cạn lời."
Lăng Nhan tán thưởng nhìn Trần Hạo Vũ một cái, nói: "Đường phải đi từng bước, cơm phải ăn từng miếng. Muốn được tỉnh chính phủ xác nhận, nhà máy rượu này nhất định phải thể hiện ra giá trị của mình. Bằng không, đừng nói là một khoa trưởng văn phòng nho nhỏ, chính là Lão Nhất của Tỉnh ủy, cũng sẽ không mở lời."
Quách Kính không phải người ngu, sao lại không rõ ý của Lăng Nhan.
Trước khi thanh ngọc tửu khuếch trương được danh tiếng, Lão Nhất Tỉnh ủy không mở miệng, thì Lão Nhất tỉnh chính phủ cũng sẽ không mở miệng.
Càng là người ngồi ở vị trí cao, thì càng quý trọng lông vũ của mình.
Nếu bọn họ chọn thanh ngọc tửu làm rượu chuyên dùng chiêu đãi của tỉnh chính phủ, vạn nhất xảy ra vấn đề, lập tức sẽ chuốc lấy phiền phức.
Ngược lại, sau khi thanh ngọc tửu trở thành danh tửu Hạ Quốc, coi như xảy ra vấn đề, mọi người sẽ chỉ cho rằng nội bộ Thanh Ngọc Tập Đoàn làm chưa tốt, mà sẽ không tạo thành ảnh hưởng xấu gì đến quan viên chính phủ.
Quách Kính đáp: "Kỳ thật trước đó ta đã hoài nghi Uông Minh Thông. Là lão làng của phòng thị trường của Tào Thị Tập Đoàn, hắn không nên ngay cả chuyện nhỏ này cũng không nhìn rõ. Hôm qua, hắn thuyết phục CEO của công ty là La tổng, nhất định muốn ta cùng hắn tới. Ta, một người làm bên mảng sản xuất, nào hiểu được xã giao này nọ. Hiện tại ta hiểu, Uông Minh Thông căn bản không hề nghĩ tới thành công, chỉ là muốn lợi dụng chuyện này để làm ta mất mặt. Đến lúc đó, chỉ cần khoa trưởng Chu kia nói là ta làm hỏng chuyện của công ty, vậy thì phiền phức của ta sẽ lớn."
Nhạc San San nghe vậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái tên Uông Minh Thông này thật là đáng ghét."
Lăng Nhan cười nói: "Đây chính là văn phòng chiến tranh. Muốn làm việc, ngươi không chỉ cần dũng cảm tiến tới, mà còn phải thường xuyên đề phòng những mũi tên ngầm từ nội bộ."
Tô Vũ Dao nói: "Thanh ngọc tử nghiệp còn chưa tiến vào thị trường trên quy mô lớn, nội bộ đã tồn tại vấn đề lớn như vậy, thật sự là tiền đồ đáng lo nha. Lão công, anh tốt nhất nên nói với Tào Thành một tiếng."
Trần Hạo Vũ gật đầu, nói: "Quách Kính, trong nội bộ thanh ngọc tử nghiệp còn bao nhiêu con chuột cống thích đấu đá nội bộ như Uông Minh Thông?"
Quách Kính đáp: "Có mấy cán bộ như vậy, cơ bản đều đến từ Tào Thị Tập Đoàn."
Trần Hạo Vũ cười nói: "Bọn hắn đây là thói quen khó bỏ."
Một lát sau, Chu Phong đi đến, cười lạnh với Trần Hạo Vũ một tiếng.
Trần Hạo Vũ thở dài, nói: "Thật là một tên ngốc."
Tô Vũ Dao lạnh lùng nói: "Hắn dám ở nơi công cộng bàn luận về cha ta, loại người này không phải đầu đất thì là gì?"
Trần Hạo Vũ nói: "Vũ Dao, nếu quả thật có người đến tìm phiền phức, chỉ cần không phải cao thủ võ lâm, thì giao cho em xử lý."
Tô Vũ Dao nhướng mày, nói: "Không có vấn đề."
Lăng Nhan nói: "Không được, cái này quá nguy hiểm."
Trần Hạo Vũ cười nói: "A di, ngài yên tâm. Có con ở đây, trong vòng năm, mười thước, không ai có thể làm tổn thương Vũ Dao."
Lăng Nhan hồ nghi nói: "Thật?"
Trần Hạo Vũ vẻ mặt tự tin nói: "Thật hơn cả trân châu."
Lăng Nhan nói: "Tốt thôi. Vũ Dao, nhất định phải cẩn thận."
Tô Vũ Dao cười nói: "Cô yên tâm đi, công phu của cháu không phải để trưng."
Ăn cơm xong, một đoàn người đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, liền thấy bảy, tám tên lưu manh nhuộm tóc đủ màu đứng ở đó.
Cầm đầu là một nam tử chừng ba mươi tuổi, cao khoảng một mét tám, nước da ngăm đen, thần sắc lạnh lùng.
Sắc mặt Lăng Nhan khó coi đến cực điểm, nói: "Một khoa trưởng của ban ngành chính phủ vậy mà thật sự gọi một đám xã hội đen đến, thật không thể tin nổi."
Trần Hạo Vũ cười nói: "Rừng lớn, chim nào mà chẳng có. Ngài không cần thiết phải tức giận."
Bạn cần đăng nhập để bình luận