Một Giấc Chiêm Bao Trăm Năm, Ta Trở Thành Đạo Gia Thiên Sư

Chương 325: Chế tạo lần nữa giá trị quan

**Chương 325: Định hình lại giá trị quan**
Nửa giờ sau, ba người Trần Hạo Vũ đến viện mồ côi Dương Quang.
Ngô Tú Phương và Tô Vũ Dao nghe thấy động tĩnh, ra đón.
"Lão mụ, đã lâu không gặp."
Trần Hạo Vũ giang hai tay, ôm Ngô Tú Phương, còn hôn mạnh lên mặt bà một cái.
"Thằng nhóc này."
Ngô Tú Phương vừa lau nước miếng, vừa cười mắng: "Lớn tướng rồi? Sao còn nghịch ngợm như thế?"
Trần Hạo Vũ cười ha ha nói: "Trước mặt ngài, ta mãi mãi là nhóc con đáng yêu."
Ngô Tú Phương trợn trắng mắt, nói: "Ta cũng không thấy hồi bé ngươi đáng yêu. Hai vị này là đệ đệ và muội muội của ngươi sao?"
Trần Hạo Vũ liếc nhìn Tô Vũ Dao, biết nàng đã kể cho Ngô Tú Phương chuyện mình tìm được cha mẹ ruột, nói: "Đúng vậy. Đây là Trần Giang Hà, đây là Trần Kiều. Hai người họ sinh ra trong gia đình giàu có, ta dẫn họ đến cảm nhận một chút hơi thở cuộc sống."
Ngô Tú Phương nói: "Con chỉ biết làm loạn. Giang Hà, Tiểu Kiều, các con có thể đi dạo một vòng trong sân, không cần nghe nó. Ở đây ta quyết định."
Trần Kiều và Trần Giang Hà khẽ gật đầu, đồng thanh nói: "Cảm ơn viện trưởng."
Cách xưng hô viện trưởng này vừa ra, Trần Hạo Vũ trong lòng có chút không vui.
Nếu hai người thật sự coi hắn là đại ca, nghe được hắn gọi Ngô Tú Phương là lão mụ, coi như không thể giống như Tô Vũ Dao gọi lão mụ, ít nhất cũng nên gọi là dì, để thể hiện sự thân cận.
Hai người này ngược lại hay, trực tiếp gọi viện trưởng, đây rõ ràng là muốn kéo dài khoảng cách với cô nhi viện nha!
Trần Hạo Vũ trong lòng âm thầm quyết định, phải thu thập hai người này một trận ra trò.
Đem đồ đạc mua được đặt vào kho lạnh, mọi người đi vào văn phòng của Ngô Tú Phương.
Tô Vũ Dao nói: "Trần Kiều, chị bảo em tra tin tức về Vương Lộ. Cô ấy đang làm giáo viên ở trường trung học số một Yến Hải, có một đứa con trai ba tuổi rưỡi đang học mẫu giáo. Đứa bé này tên là Vương Minh Dương, không có cha."
Nghe được cái tên Vương Minh Dương, sắc mặt Trần Giang Hà không khỏi thay đổi.
Nửa tháng trước khi Vương Lộ tốt nghiệp, cô từng hỏi Trần Giang Hà ở trên sân tập, nếu như sau này bọn họ có con, hắn sẽ đặt tên cho đứa bé là gì?
Trần Giang Hà vô cùng thích nho gia Thánh Nhân Vương Dương Minh thời Minh, liền nói với Vương Lộ, nếu là con trai, sẽ gọi là Trần Minh Dương, nếu là con gái, sẽ gọi là Trần Minh Nguyệt.
Hiển nhiên, Vương Lộ cũng không quên hai cái tên này.
Đồng thời, Trần Giang Hà cũng hiểu, vì sao Vương Lộ lại hỏi tên của con.
Có lẽ khi đó, cô đã biết mình mang thai.
Trần Giang Hà hướng về phía mặt mình, hung hăng tát một cái.
Trần Hạo Vũ liếc nhìn hắn, thầm nghĩ gia hỏa này vẫn còn có thể cứu.
Trần Kiều hỏi: "Cha mẹ của Vương Lộ làm gì?"
Tô Vũ Dao đáp: "Cha của Vương Lộ là Vương Dật, Phó ty sở giáo dục Yến Hải, mẹ là La Hiểu Nhiên, một giáo sư đại học."
Trần Kiều cảm kích nói: "Chị Vũ Dao, cảm ơn chị."
Tô Vũ Dao khoát tay, nói: "Ở Hạ Quốc, làm mẹ đơn thân thật sự rất khó. Vương Lộ có dũng khí sinh đứa bé này ra, em rất ngưỡng mộ cô ấy."
Nói đến đây, Tô Vũ Dao liếc nhìn Trần Giang Hà, nói: "Hy vọng Vương Lộ và đứa bé kia có thể có một tương lai tốt đẹp."
Trần Hạo Vũ nói: "Vậy phải xem lựa chọn của cha đứa bé. Vạn nhất đối phương là đồ khốn, thì Vương Lộ và đứa bé cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo."
Trần Giang Hà toàn thân run lên, cúi đầu, không nói một câu.
Trần Hạo Vũ không tiếp tục ép Trần Giang Hà, mà trực tiếp chuyển chủ đề, nói: "Bọn nhỏ sắp tan học, chúng ta nên đi nấu cơm. Lão mụ, hôm nay con dự định làm một nồi lớn thịt kho tàu, ngài thấy thế nào?"
Ngô Tú Phương cười nói: "Tùy con."
Trần Hạo Vũ đứng dậy, nói: "Trần Kiều, Giang Hà, hai đứa đi với ta nấu cơm. Vũ Dao, em cùng lão mụ đi đón bọn nhỏ."
Tô Vũ Dao gật đầu, nói: "Được."
Trần Hạo Vũ xách hai mươi cân thịt, mang theo Trần Kiều và Trần Giang Hà đi tới phòng bếp.
Hai đầu bếp muốn giúp đỡ, bị Trần Hạo Vũ từ chối.
"Trần Kiều, em đi thái thịt."
"Giang Hà, anh đi chuẩn bị hành gừng tỏi."
Trần Hạo Vũ phân công nhiệm vụ cho hai người.
Trần Kiều vừa muốn mạnh miệng, phát hiện Trần Hạo Vũ đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn mình, lời vừa đến khóe miệng lại bị cô nuốt trở vào.
Trần Giang Hà cả người vẫn còn đang hoảng hốt, miệng đáp ứng một tiếng, liền đi làm việc.
Hắn cần thời gian để suy nghĩ kỹ vấn đề của Vương Lộ và con.
Là công tử và tiểu thư của Minh Đình Tập Đoàn, hai tỷ đệ vẫn là lần đầu tiên phụ bếp núc trong nhà bếp.
Mặc dù không đến mức càng giúp càng bận, nhưng cũng chẳng khá hơn chút nào.
Nếu là Trần Hạo Vũ tự mình làm, xào thịt kho tàu nhiều lắm chỉ mất nửa giờ.
Hiện tại thêm hai người phụ bếp vụng về, Trần Hạo Vũ tốn trọn vẹn một giờ mới làm xong.
Ngoài thịt kho tàu, Trần Hạo Vũ còn xào hai món rau xanh.
Năm giờ ba mươi phút chiều, bọn trẻ đứng xếp hàng đi vào phòng ăn.
Người múc cơm cho chúng là Trần Giang Hà và Trần Kiều mặc đồ đầu bếp.
"Chị gái, chị là ai? Em hình như chưa từng gặp chị?"
Một bé gái nhỏ cột hai bím tóc dựng đứng tò mò hỏi.
Trần Kiều ban đầu đầy bụng oán niệm, nhìn thấy đứa bé đáng yêu như thế, tim đều muốn tan chảy, đâu còn nhớ đến hờn dỗi, khẽ cười nói: "Chị là tới thăm các em, chị tên là Trần Kiều. Em nhỏ, em tên là gì?"
Bé gái nói: "Em tên là Quách Yến, chị có thể gọi em là bé Yến."
Trần Kiều múc cho bé Yến một muôi đầy thịt kho tàu, nói: "Bé Yến, em gầy quá, phải ăn cơm thật ngon nha."
Quách Yến gật đầu, nói. "Cảm ơn chị Trần Kiều."
Trần Kiều nói: "Không có gì."
Bọn trẻ lần lượt xếp hàng múc cơm theo thứ tự.
Mỗi đứa bé sau khi múc xong, đều sẽ nói một tiếng cảm ơn với Trần Kiều.
Nghe được âm thanh trong trẻo mà sạch sẽ "cảm ơn" của bọn nhỏ, trong lòng Trần Kiều tràn đầy cảm giác thành tựu.
Loại cảm giác thành tựu này thậm chí còn khiến cô vui mừng hơn cả việc kiếm được mấy tỷ.
Trần Giang Hà có cảm giác tương tự như Trần Kiều, nụ cười trên mặt chưa từng đứt đoạn.
Nhìn hai tỷ đệ ở phía xa, Tô Vũ Dao nói: "Lão công, đây chính là điều anh mong muốn sao?"
Trần Hạo Vũ gật đầu, nói: "Tự tư là căn bệnh chung của phần lớn đám nhà giàu đời hai. Bất kể làm việc gì, bọn họ đều quen lấy bản thân làm trung tâm, vĩnh viễn không thể đứng ở góc độ của người khác suy nghĩ vấn đề. Em ép hai người họ đến cô nhi viện giúp đỡ, mục đích chủ yếu chính là định hình lại giá trị quan và thế giới quan của họ, để họ trở nên gần gũi với cuộc sống hơn một chút. Chỉ có như vậy, tương lai của họ mới có khả năng thành công."
Tô Vũ Dao nói: "Anh thật là dụng tâm lương khổ nha."
Trần Hạo Vũ nhún vai, nói: "Ai bảo em là ca ca cùng cha khác mẹ của họ chứ."
Tô Vũ Dao hỏi: "Chuyện của Vương Lộ, Giang Hà định xử lý thế nào?"
Trần Hạo Vũ sắc mặt trầm xuống, nói: "Lúc ở trên xe, gia hỏa này có ý chỉ muốn nhận con."
Tô Vũ Dao hừ một tiếng, nói: "Đúng là một gã đàn ông tồi. Lúc trước nói chuyện này trong văn phòng của lão mụ, em liền cảm thấy biểu cảm của Trần Giang Hà có chút không đúng, không ngờ hắn thật sự muốn làm Trần Thế Mỹ."
Trần Hạo Vũ nói: "Em đã nói với hắn. Nếu không muốn ở cùng Vương Lộ, thì không cần đi nhận con. Nếu hắn không nghe lời, em liền đánh gãy chân hắn, để hắn hoàn toàn thành thật lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận