Một Giấc Chiêm Bao Trăm Năm, Ta Trở Thành Đạo Gia Thiên Sư

Chương 690: Tiêu Diêu Tiểu Khu

**Chương 690: Tiểu Khu Tiêu Diêu**
Buổi chiều, Trần Hạo Vũ đi tới Tiểu Khu Tiêu Diêu.
Tiểu Khu Tiêu Diêu đã hoàn thành được hai tháng, nửa tháng trước đã hoàn tất việc trang hoàng.
Bởi vì sử dụng đều là vật liệu cao cấp nhất, cho nên chỉ cần phơi một tháng, không sai biệt lắm liền có thể vào ở.
Toàn bộ khu nhà ở tổng cộng có sáu dãy, mỗi tòa nhà cao 28 tầng, một cầu thang hai hộ, diện tích cây xanh bên ngoài lên tới 60%. Phía đông xây một thao trường lớn vô cùng, có thể dùng để đá bóng. Phía tây là một quảng trường lớn, lắp đặt các loại công trình giải trí, chủ yếu dùng cho người già và trẻ em vui chơi.
Dùng lời của Tào Thành mà nói, Tiểu Khu Tiêu Diêu sau khi xây xong, tuyệt đối là nơi thích hợp nhất để ở tại Yến Hải, thậm chí là cả nước, không có nơi thứ hai.
Bởi vì mục tiêu của bọn họ không phải là kiếm tiền, mà là vì để cho các trưởng lão và đệ tử của Tiêu Diêu Tông được sống thoải mái.
"Tào Thành, sao ngươi lại ở đây?"
Trần Hạo Vũ đi vào tầng hầm loại cực lớn của tòa nhà số một, nhìn thấy Tào Thành cũng ở đây, không khỏi kinh ngạc hỏi.
Sau khi mọi người đều chuyển đến, nơi này sẽ là phòng chứa đồ rượu thuốc mới.
Trần Hạo Vũ sẽ đem Tụ Linh trận đến đây.
Trước đó hắn đã xem kỹ, linh khí dưới mặt đất trong phạm vi năm cây số đủ để chèo chống Tụ Linh trận vận hành bình thường.
Đến lúc đó, chỉ cần để hai đệ tử Tiêu Diêu Tông phụ trách trông giữ là được.
Tào Thành đáp: "Tháng sau mọi người sẽ chuyển tới. Ta có chút không yên tâm, đến kiểm tra lại một lần."
Trần Hạo Vũ gật đầu, nói: "Ta xem qua một vòng, các ngươi xây rất tốt."
Tào Thành cười nói: "Chủ yếu là ngài chịu chi tiền. Tận 82 ức, nhà lầu có thể chịu được động đất cấp chín trở lên, công trình trang hoàng và vật liệu sử dụng cũng đều là tốt nhất, thậm chí còn tự chuẩn bị một nhà máy điện cỡ nhỏ. Cha ta đến đây xem qua một lần, ông ấy đánh giá bằng bốn chữ, quá xa xỉ. Nếu như bán ra ngoài, ít nhất có thể bán được 20-30 tỷ."
Trần Hạo Vũ nói: "Tiêu Diêu Tông chúng ta không thiếu tiền. Nếu ngay cả nơi ở của người nhà mà cũng không làm tốt, vậy ta đây làm tông chủ chẳng phải quá kém cỏi sao?"
Tào Thành hỏi: "Lão sư, ta nghe Thần Thúc nói, ngài còn có một pháp khí trong tay, có phải không?"
Trần Hạo Vũ ừ một tiếng, nói: "Là một thanh thất tinh kiếm."
Tào Thành đáp: "Ngài không định bố trí thêm một Tụ Linh trận, sản xuất thêm rượu thuốc sao?"
Trần Hạo Vũ khoát tay, nói: "Hăng quá hoá dở. Thu nhập mỗi tháng 500 triệu đô la đã đủ rồi, lại làm thêm 500 triệu, chỉ sợ có người đỏ mắt. Tào Thành, chuyện này ngươi đừng nói cho bất kỳ ai."
Tào Thành đáp: "Hiểu rồi. Lão sư, ngài định chọn phòng nào?"
Trần Hạo Vũ nói: "Cái này phải để lãnh đạo trong nhà lên tiếng, ta nào dám làm chủ."
Tào Thành cười nói: "Ngài sao lại thành khí quản viêm (sợ vợ) rồi?"
Trần Hạo Vũ nói: "Ta vẫn luôn là, có được hay không? Không giống ngươi, ngươi muốn làm khí quản viêm cũng không được."
Tào Thành trực tiếp im lặng.
...
Sau khi Tô Vũ Dao qua hết tháng ở cữ, Trần Hạo Vũ bao trọn khách sạn Huy Hoàng, tổ chức một buổi lễ đầy tháng thịnh đại cho hai đứa bé.
Không chỉ người thân hai nhà Tô Trần đều đến, Trần Hạo Vũ còn mời tất cả các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Đông Phương, đệ tử, trưởng lão của Tiêu Diêu Tông và các thầy cô, trẻ em của cô nhi viện Dương Quang đến, bày trọn vẹn tám mươi bàn.
Trần Hạo Vũ hôm đó vô cùng cao hứng, uống ít nhất ba mươi cân Mao Đài.
Lễ đầy tháng kết thúc, Trần Hạo Vũ và Tô Vũ Dao ôm con đi một chuyến đến Yến Đô.
Đến bây giờ, Tô Lâm Quang cũng chỉ mới gặp hai đứa bé qua video, trong hiện thực chưa từng thấy qua.
Ông vốn định đến Yến Hải tham gia lễ đầy tháng của hai đứa bé, nhưng Tô Vũ Dao lo lắng tuổi ông đã cao, có thể không quen khí hậu, nên không cho Tô Lâm Quang tới.
Tô Lâm Quang đương nhiên không muốn, mãi đến khi Tô Vũ Dao hứa sẽ mang hai đứa bé đến Yến Đô gặp ông, ông mới đồng ý.
Sau khi nhìn thấy hai đứa bé, Tô Lâm Quang cười đến mức nếp nhăn trên mặt đầy ra.
"Vũ Dao, hai đứa nó ai là Vĩnh Lạc? Ai là Vĩnh An?"
Tô Vũ Dao nói: "Trái lớn phải nhỏ. Bên trái là Vĩnh Lạc, bên phải là Vĩnh An."
Tô Lâm Quang ồ một tiếng, quan sát tỉ mỉ một phen, nói: "Hai tiểu gia hỏa này đúng là giống nhau như đúc."
Trần Hạo Vũ hỏi: "Lão gia tử, vậy ngài thấy chúng nó giống ta nhiều hơn, hay là giống Vũ Dao nhiều hơn?"
Tô Lâm Quang đáp: "Mắt, mũi giống Vũ Dao, khuôn mặt, tai, miệng giống ngươi. Tương lai hai đứa nó chắc chắn đều sẽ trở thành đại soái ca."
Chỉ cần là người già, không có ai không thích trẻ con.
Trần Hạo Vũ và Tô Vũ Dao ở lại nhà Tô Lâm Quang một tuần, Tô Lâm Quang mỗi ngày đều muốn chơi với hai tiểu gia hỏa này một hai giờ.
Trong lúc đó, Tô Kiến Quốc dù bận trăm công nghìn việc cũng dành chút thời gian đến đây thăm hai đứa bé.
Bây giờ Tô gia nhân đinh mỏng manh, Trần Hạo Vũ nguyện ý để một đứa bé mang họ Tô, đối với Tô gia mà nói, không nghi ngờ gì là một chuyện lớn lao.
Ngay cả Tô Kiến Quốc đô cũng nói mấy tiếng cảm ơn với Trần Hạo Vũ.
Từ Yến Đô trở về, Trần Hạo Vũ mang theo một đám trưởng lão và đệ tử Tiêu Diêu Tông đến Tiểu Khu Tiêu Diêu.
Sau khi tham quan một vòng, Trần Hạo Vũ hỏi: "Mọi người cảm thấy nơi này thế nào?"
"Không thể chê."
"Ta là hài lòng không thể nào hài lòng hơn."
"Bất kể là hoàn cảnh hay là trang hoàng, đều là phòng ở tốt nhất ta từng thấy."
"Gần 300 mét vuông diện tích, so với nhà ổ chó của chúng ta còn lớn hơn gấp đôi."
"Mấu chốt là vị trí tốt, con cái đi học thuận tiện."
"Nếu mà bán ra thị trường, ta dám cá, mỗi căn ít nhất cũng 100 triệu."
Tất cả mọi người đều cùng nhau bày tỏ sự hài lòng.
Trần Hạo Vũ tiếp tục hỏi: "Có ai không muốn chuyển đến không?"
Diệp Thương ho khan một tiếng, nói: "Tông chủ, ta ở tiểu viện kia cả đời rồi, không muốn chuyển đi nữa."
Trần Hạo Vũ cười nói: "Không vấn đề. Còn có ai khác không?"
Thấy mọi người đều không nói gì, Trần Hạo Vũ nói: "Tốt. Mọi người phải chuyển đến trong vòng ba ngày. Ba ngày sau, chúng ta sẽ làm một buổi tiệc tân gia tập thể trong khu nhà. Mọi người có thể mang theo người nhà cùng tham gia, tiện thể làm quen một chút."
Lưu Mãnh hỏi: "Lão sư, mỗi người chúng ta đều có thể chọn một căn hộ sao?"
Trần Hạo Vũ nói: "Đương nhiên. Khu nhà có tất cả bốn tòa, mỗi tòa có 56 căn hộ. Mọi người cố gắng lựa chọn tòa số một và tòa số hai, để trống tòa số 3 và tòa số 4, cho các đệ tử tương lai gia nhập Tiêu Diêu Tông ở lại. Muốn căn nào, trực tiếp tìm Tào Thành đăng ký. Nếu không quyết định được có thể tìm lãnh đạo có thể làm chủ trong nhà đến."
Lý Dương hỏi: "Lão sư, nếu như hai người cùng thích một căn hộ thì sao?"
Trần Hạo Vũ cười cười, nói: "Rất đơn giản. Không có bạn gái nhường cho có bạn gái, có bạn gái nhường cho có gia đình, có gia đình nhường cho có con, có con nhường cho có nhiều con. Nếu như tất cả điều kiện đều giống nhau, vậy thì dùng nắm đấm giải quyết."
Lưu Mãnh bĩu môi, nói: "Đây là khi dễ những người độc thân chúng ta nha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận