Một Giấc Chiêm Bao Trăm Năm, Ta Trở Thành Đạo Gia Thiên Sư

Chương 210: Bị hí lộng

**Chương 210: Bị trêu đùa**
Rời khỏi hội trường, Tô Vũ Dao tò mò hỏi: "Lão công, Olina thực sự bị HIV-Aids à?"
Trần Hạo Vũ cười đáp: "Đâu có, ta hù dọa nàng ta chơi thôi. Nữ nhân này sinh hoạt không kiêng khem, ta vừa nói như vậy, nàng khẳng định sẽ lập tức đến bệnh viện làm kiểm tra. Đi đi lại lại, một ngày liền trôi qua."
Lý Hiểu Nhiên nói: "Tỷ phu, anh quá xấu xa rồi."
Trần Hạo Vũ nhíu mày, nói: "Cảm ơn đã khen. Buổi chiều các ngươi định tiếp tục xem đá nguyên thạch hay là đi chơi đâu đó?"
Tô Vũ Dao ngẩn người, hỏi: "Anh không xem à?"
Trần Hạo Vũ đáp: "Không xem. Ta thích hai khối nguyên thạch ngày mai sẽ đấu giá, năm khối nguyên thạch khác đều là đầu thầu ngầm. Bảy khối nguyên thạch này đủ để chứng minh nhãn lực siêu phàm của ta."
Tô Vũ Dao nói: "Vậy anh làm vệ sĩ cho em và Hiểu Nhiên đi."
Lý Hiểu Nhiên phụ họa: "Tỷ phu, chúng em định đi xem khu minh tiêu."
Trần Hạo Vũ nhún vai, nói: "Đi, ta đi cùng các ngươi. Tào Thành, Lý Dương, Trần Tiêu, các ngươi thì sao? Không định ra ngoài chơi một chút à?"
Tào Thành nói: "Chúng tôi lần đầu đến Lãng Thành, dự định đi chùa miếu dạo một vòng."
Trần Hạo Vũ cười nói: "Được. Vậy tối gặp lại."
Ăn cơm trưa xong, Trần Hạo Vũ, Tô Vũ Dao và Lý Hiểu Nhiên lại đi xem đá nguyên thạch.
Từ trước đến nay, phụ nữ đi dạo phố luôn là một chuyện vô cùng phiền phức, mua một bộ y phục luôn chọn tới chọn lui, chỉ cần có một chút không thích hợp, sẽ lập tức đổi sang bộ khác.
Thế nhưng so sánh với việc đổ thạch, Trần Hạo Vũ đột nhiên cảm thấy mua quần áo dường như cũng không phải là một chuyện gì quá khó mà chấp nhận.
Một khối nguyên thạch, Tô Vũ Dao và Lý Hiểu Nhiên có thể nghiên cứu hơn nửa giờ, sau đó quyết định không mua, loại thao tác thần thánh này khiến Trần Hạo Vũ tâm phục khẩu phục.
Suốt một buổi trưa, hai người chỉ xem tám khối nguyên thạch, quyết định cạnh tranh hai khối trong số đó.
Mà Trần Hạo Vũ đã xem hết hơn một trăm khối nguyên thạch xung quanh các nàng, quyết định cạnh tranh mười bốn khối.
Lúc rời khỏi hội trường, Trần Hạo Vũ lại gặp Emily. Olina và Lệ Phong Hoa.
Sắc mặt Emily. Olina âm trầm như sắp nhỏ nước ra.
Nàng ta và Lệ Phong Hoa vô cùng lo lắng chạy đến bệnh viện, trải qua một phen kiểm tra tỉ mỉ, kết quả là không có chuyện gì.
Khi bọn họ quay lại công bàn hội trường, đã là hơn bốn giờ chiều.
Hai người không phải kẻ ngốc, làm sao không biết mình bị Trần Hạo Vũ đùa bỡn.
"Trần Hạo Vũ, ngươi dám gạt ta."
Emily. Olina cắn răng nghiến lợi nói.
Trần Hạo Vũ nhún vai, đáp: "Ta không phải thần tiên, sao có thể nhìn ra ngươi có bị HIV-Aids hay không? Bất quá, chuyện này đủ để nói rõ một điều, đó đích đích xác xác là tiện hóa, có rất nhiều bạn trai, hơn nữa nguyên một đám chơi rất bạo, bằng không, ngươi cũng sẽ không sợ hãi như thế."
Tô Vũ Dao và Lý Hiểu Nhiên nhìn nhau, đều lộ ra vẻ mỉm cười.
Ở phương diện chửi người này, Trần Hạo Vũ tuyệt đối là vô địch.
Emily. Olina nói: "Trần Hạo Vũ, cái miệng của ngươi khiến ta cảm thấy vô cùng khó chịu. Chờ xem, sớm muộn gì ta cũng cắt lưỡi ngươi, để ngươi vĩnh viễn không nói được nữa."
"Chó cắn người xưa nay sẽ không sủa bậy. Olina nữ sĩ, nói dọa vô dụng, ngươi tốt nhất nên có hành động thực tế, để ta xem ngươi trâu bò đến mức nào."
Trần Hạo Vũ chửi một câu, quay đầu nói với Tô Vũ Dao và Lý Hiểu Nhiên: "Lão bà, Hiểu Nhiên, chúng ta đi thôi, không ngờ hai tên ngu xuẩn này thật sự đến bệnh viện. Mịa nó, quả thực là não tàn."
Lý Hiểu Nhiên cười hì hì nói: "Tỷ phu, nói không chừng người ta thật sự là não tàn đấy."
Trần Hạo Vũ nói: "Vậy thì bọn họ tốt nhất là đi kiểm tra lại đầu óc."
Nhìn bóng lưng ba người rời đi, Emily. Olina tức đến xanh mặt.
Buổi chiều ngày thứ hai, cuộc đấu giá mười khối nguyên thạch đứng đầu chính thức bắt đầu.
Trần Hạo Vũ, Tô Vũ Dao, Lăng Thanh, Lý Hiểu Nhiên và Tào Thành đến hiện trường đấu giá.
Không thể không nói, người có tiền trong giới châu báu thật sự rất nhiều.
Hội trường có thể chứa được một nghìn người lại không còn chỗ ngồi, chỉ còn lại một vài ghế trống ở rìa bên trên.
May mắn chỗ ngồi được sắp xếp dựa theo số tiền trong tài khoản, Tào Thành nắm giữ ba trăm triệu đô la Mỹ, Trần Hạo Vũ và Lăng Thanh cũng có mấy chục triệu đô la Mỹ, cho nên sau khi được ban tổ chức đồng ý, năm người ngồi ở hàng ghế thứ ba bên trên.
Trần Hạo Vũ quét một vòng, phát hiện Emily. Olina và Lệ Phong Hoa lại ngồi ở vị trí giữa hàng ghế đầu, khẽ nói: "Công ty châu báu Gelus này trâu bò thật, vậy mà mang theo nhiều tiền như vậy."
Lăng Thanh nói: "Gelus là nhãn hiệu châu báu nổi tiếng toàn cầu, thực lực hùng hậu. Năm ngoái tại phỉ thúy công bàn, các nàng ta đã giành được tiêu vương và một số nguyên thạch khác, kiếm lời ít nhất ba trăm triệu đô la Mỹ. Lần này Emily. Olina mang theo trọn vẹn sáu trăm triệu đô la Mỹ đến đây, chuẩn bị vơ vét."
Trần Hạo Vũ đáp: "Có nhiều tiền đến mấy cũng không che giấu được cái mùi tiện nhân trên người ả."
Tô Vũ Dao đánh Trần Hạo Vũ một cái, nói: "Trước mặt tiểu di, anh nói chuyện chú ý một chút."
Lăng Thanh khoát tay, cười nói: "Không sao cả. Chuyện cá nhân của Emily. Olina đúng là vô cùng hỗn loạn. Nghe nói từ khi ả đảm nhiệm chức tổng giám đốc khu vực châu Á của công ty châu báu Gelus đến nay, bất quá mới hai tháng, ả ta đã "xử" hết đám trai đẹp trong công ty, hơn nữa còn không kiêng kỵ gì, mặc kệ đối phương có kết hôn hay không."
Trần Hạo Vũ nói: "Chuyện này ả ta tuyệt đối làm được."
Đúng hai giờ, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Người bán đấu giá là một người phương Tây hơn bốn mươi tuổi, tên là Clay Khắc, đến từ công ty đấu giá Christie's.
Qua đó có thể thấy, công ty đấu giá Christie's và chính phủ Miến Điện có mối quan hệ rất tốt.
Thông thường các buổi đấu giá đều theo giá quy định từ thấp đến cao, mà lần này lại làm ngược lại, bắt đầu từ tiêu vương.
Trong lòng Trần Hạo Vũ khẽ động, lập tức hiểu ý đồ của ban tổ chức.
Bọn họ muốn thừa dịp mọi người còn nhiều tiền, đẩy giá tiêu vương lên mức giá trên trời.
Clay Khắc dùng tiếng phổ thông Hạ Quốc tiêu chuẩn, tràn đầy nhiệt huyết nói: "Giá khởi điểm của tiêu vương phỉ thúy công bàn năm nay là 32 triệu đô la Mỹ, mỗi lần tăng giá không được ít hơn một triệu đô la Mỹ. Buổi đấu giá bắt đầu."
Trần Hạo Vũ không chút do dự giơ bảng hiệu, hô: "Một trăm triệu đô la Mỹ."
"Phốc"
Các cửa hàng châu báu trong hội trường xôn xao một mảnh.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, nhao nhao quay đầu nhìn về phía Trần Hạo Vũ.
"Ngọa Tào, đây là hai tên đại ngốc ở đâu ra vậy?"
"Trực tiếp ra giá một trăm triệu đô la Mỹ, có phải hắn bị lừa đá trúng đầu không?"
"Mẹ nó, người này đúng là bị bệnh thần kinh."
"Năm ngoái tiêu vương tăng giá cũng chưa đến gấp ba, tên này lần đầu tiên ra giá đã tăng lên hơn gấp ba, đây là cố ý đến phá đám sao?"
Tô Vũ Dao kéo Trần Hạo Vũ, nói: "Anh điên rồi à?"
Trần Hạo Vũ cười nói: "Yên tâm. Emily. Olina chắc chắn sẽ tranh giành với ta. Không có hai trăm triệu đô la Mỹ, ta không để ả ta lấy được tiêu vương đâu."
Tô Vũ Dao nói: "Ả ta là thương nhân phương Tây điển hình, sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy."
Ta cũng hi vọng ả ta không tranh.
Trần Hạo Vũ thầm nghĩ trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận