Một Giấc Chiêm Bao Trăm Năm, Ta Trở Thành Đạo Gia Thiên Sư

Chương 571: tìm tới cửa

**Chương 571: Tìm tới cửa**
Tô Vũ Dao cau đôi mày thanh tú, nói: "Tiền phạt không có vấn đề, có thể không vào trại tạm giam được không?"
"Vì sao không vào?"
Trong con ngươi Trần Hạo Vũ ánh lên một tia sáng trí tuệ, nói: "Lão bà, nàng phải hiểu, ta chỉ là một con bạc, hơn nữa còn là một con bạc biết sai có thể sửa. Nếu như ngay cả ta cũng phải vào, vậy những người trong gia tộc khác còn có thể thoát sao? Cảnh vụ ty khẳng định đã lấy được video thu hình sòng bạc, những đại thiếu gia tộc từng đến đó chơi qua tuyệt đối không thể thiếu. Mà càng nhiều người vào, các đại gia tộc đối với An gia và Hà gia ý kiến sẽ càng lớn, kết cục của bọn họ sẽ như thế nào, vậy có thể tưởng tượng được."
Tô Vũ Dao nói: "Đả thương địch thủ 1000, tự tổn 800."
Trần Hạo Vũ lắc đầu, nói: "Sai, hẳn là đả thương địch thủ 10.000, tự tổn 80. Bởi vì cảnh vụ ty không dám phán ta quá nặng, nếu không, vấn đề của các cổ đông trong hội sở sẽ lớn, hình phạt không phải là không thể. Dù sao, so với bọn họ, ta căn bản chính là tồn tại không quan trọng, nhất là sau khi ta chủ động giao nộp tiền."
Tô Lâm Quang nói: "Nếu như bọn họ hỏi ý kiến ta, ta phải nói như thế nào?"
Trần Hạo Vũ không chút do dự nói: "Công bằng."
Tô Lâm Quang cười ha ha, nói: "Hạo Vũ, tiểu tử ngươi thật là lợi hại nha. Yên tâm đi, chỉ cần là những kẻ từng đến Thiên Cảnh câu lạc bộ tư nhân chơi qua, ta sẽ không để sót một ai, đều phải vào trong đó cùng ngươi."
Trần Hạo Vũ nói: "Vậy Hà gia và An gia chẳng phải sẽ trở thành kẻ địch của cả thiên hạ sao?"
Tô Lâm Quang cười lạnh nói: "Đây là bọn họ gieo gió gặt bão."
Trần Hạo Vũ nói: "Lão gia tử, bây giờ chỉ còn nửa tháng nữa là đến lễ đính hôn, ta chắc sẽ không phải ở trong đó lâu như vậy chứ?"
Tô Lâm Quang nói: "Nếu ngươi muốn ở nửa tháng, thì có người sẽ phải ở nhiều năm. Yên tâm đi, lâu nhất sẽ không quá mười ngày."
Trần Hạo Vũ nói: "Vậy thì tốt. Vương thúc, thừa dịp người của cảnh vụ ty chưa đến, chúng ta ra ngoài so tài một chút."
Vương Thần nãy giờ không nói gì, đáp: "Vẫn là chờ ngươi ra ngoài rồi so đi."
Trần Hạo Vũ cười nói: "Chờ ta ra ngoài, đoán chừng đã đến giao thừa. Ta nào còn tâm tư cùng ngài luận võ?"
Tô Lâm Quang nói: "Ta còn thực sự chưa thấy qua cao thủ tỷ võ. Vương Thần, ngươi cùng Hạo Vũ cứ đi..."
Lời còn chưa dứt, bên ngoài vang lên một tràng tiếng gõ cửa.
Vương Thần ra mở cửa, nhìn thấy hai cảnh sát đứng bên ngoài, thản nhiên nói: "Các ngươi có chuyện gì không?"
Cảnh sát dẫn đầu chính là ti trưởng Yến Đô Cảnh Vụ Ty - Từ Nham.
Không có cách nào khác, Trần Hạo Vũ đang ở trong nhà Tô Lâm Quang, hắn nhất định phải tự mình tới giải thích tình huống với Tô Lâm Quang.
Nếu không nói gì cả, trực tiếp để thủ hạ tới mang Trần Hạo Vũ đi, e rằng chức cục trưởng cảnh vụ ty của hắn cũng làm đến đây là hết.
Từ Nham nói: "Ta là ti trưởng Yến Đô Cảnh Vụ Ty - Từ Nham, có một chuyện cần báo cáo với Tô lão."
Vương Thần nói: "Mời vào."
Từ Nham nói tiếng cảm ơn, để thủ hạ chờ ở bên ngoài, còn mình thì đi vào.
Theo Vương Thần xuyên qua sân nhỏ, Từ Nham trong phòng khách gặp được Tô Lâm Quang.
"Tô lão, ngài khỏe, ta là Từ Nham của Yến Đô Cảnh Vụ Ty."
Từ Nham đứng nghiêm, chào Tô Lâm Quang một cái.
Tô Lâm Quang cười ha ha nói: "Tiểu Từ, ta nhớ ngươi, phụ thân ngươi là Từ Đại Pháo, đúng không?"
Từ Nham cung kính nói: "Vâng. Cha ta từng làm đoàn trưởng dưới trướng của ngài."
Tô Lâm Quang nói: "Hiện giờ ông ấy thế nào?"
Từ Nham thở dài, nói: "Cha ta ba năm trước đã qua đời."
Tô Lâm Quang sửng sốt, hỏi: "Bệnh gì?"
Từ Nham đáp: "Ung thư gan."
Tô Lâm Quang cau mày nói: "Say rượu?"
Từ Nham cười khổ nói: "Vâng. Trước khi đi, ông ấy còn vụng trộm uống rượu."
Tô Lâm Quang nói: "Cái lão Từ Đại Pháo này, tật say rượu đúng là cả đời không đổi được. Tiểu Từ, ngươi đến chỗ ta có chuyện gì không?"
Từ Nham nhìn về phía Trần Hạo Vũ nói: "Tô lão, ta muốn mời Trần tiên sinh đến cảnh vụ ty để hỗ trợ điều tra về vấn đề tụ tập đánh bạc ở Thiên Cảnh câu lạc bộ tư nhân. Ngài xem..."
Tô Lâm Quang nói: "Không cần ta xem, nên thế nào thì cứ thế ấy. Tiểu tử này tối hôm qua quả thật có tham gia đánh bạc ở hội sở đó, còn thắng người ta hơn tám trăm ức, ta nghe xong mà giật cả mình. Cũng may hắn không có hứng thú với số tiền này, sáng nay tám giờ đã đem số tiền thắng được là mười hai tỷ đô la quyên cho quân đội. Chuyện này, mấy vị đại lãnh đạo phía trên đã biết."
Từ Nham kinh ngạc nói: "Tô lão, ngài nói Trần tiên sinh sáng nay tám giờ đã quyên góp số tiền đó sao?"
Việc vạch trần tụ tập đánh bạc ở Thiên Cảnh câu lạc bộ tư nhân là sau 9 giờ, Trần Hạo Vũ nếu như tám giờ đã đem tiền quyên đi, vậy tính chất của việc này hoàn toàn khác.
Tô Lâm Quang đương nhiên hiểu ý của Từ Nham, nói: "Không sai. Có vấn đề sao?"
Từ Nham vội vàng nói: "Không có vấn đề. Cách làm của Trần tiên sinh thật đáng khâm phục. Bất quá, ta vẫn cần hắn đi cùng ta một chuyến."
Trần Hạo Vũ cười ha ha nói: "Từ ti trưởng, ta hiện tại có một trận luận võ cần giải quyết, ngài có thể chờ ta năm phút đồng hồ không?"
"Luận võ?" Trên mặt Từ Nham lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Ngài luận võ với ai?"
Vương Thần nói: "Ta."
Từ Nham nhìn về phía Tô Lâm Quang, Tô Lâm Quang nói: "Để bọn họ so xong rồi đi."
Từ Nham nói: "Được."
Rất nhanh, Trần Hạo Vũ và Vương Thần đi ra ngoài sân, đứng đối diện nhau.
Gió bấc gào thét, tuyết lớn như lông ngỗng bị cơn gió lạnh thấu xương thổi bay tán loạn, táp vào mặt người như dao cắt.
Trần Hạo Vũ chắp hai tay sau lưng, thần thái nhàn nhã đứng trong gió tuyết.
Bông tuyết rơi xuống cách đỉnh đầu hắn khoảng mười centimet, liền bị một luồng khí kình vô hình chặn lại.
Nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ này, tròng mắt Từ Nham như muốn lồi ra, hoảng sợ nói: "Sao có thể như vậy? Hắn làm thế nào được?"
Tô Lâm Quang cũng kinh ngạc không thôi, nói: "Vũ Dao, Hạo Vũ đây là luyện công phu gì? Sao lại lợi hại đến vậy?"
Tô Vũ Dao cười nói: "Hình như gọi là Vô Cực Công, là một loại công phu của Tiêu Dao Tông ở Long Hổ Sơn, không cùng một đường lối với quốc thuật mà Vương thúc luyện. Gia gia, người nhìn kìa, Vương thúc cũng rất lợi hại. Bông tuyết trên trời còn chưa rơi vào người ông ấy đã tan ra rồi."
Tô Lâm Quang chăm chú quan sát, nói: "Đúng thật là vậy."
Trong sân, Vương Thần hít sâu một hơi, làm tư thế, nói: "Ta ra tay đây."
Trần Hạo Vũ khẽ cười nói: "Đến đi."
"Giết!"
Một tiếng gầm như sấm nổ vang lên từ trong miệng Vương Thần, khí tức phun ra, bông tuyết phía trước lập tức tản ra hai bên.
Vương Thần giẫm chân phải, thân thể như một đoàn tàu cao tốc lao về phía trước.
Nơi ông ta đi qua, để lại một đường sóng bạc thật dài.
Tô Lâm Quang, Từ Nham, Tô Vũ Dao ba người chỉ cảm thấy hoa mắt, Vương Thần đã vượt qua khoảng cách mười mét, đi tới trước mặt Trần Hạo Vũ.
Cột sống của ông ta như rồng, thân thể như cung, nắm đấm như tên, hung hăng đánh về phía ngực Trần Hạo Vũ.
Cương khí gào thét, kình phong phần phật, thổi quần áo Trần Hạo Vũ bay phần phật theo gió.
Đây là hiện tượng kình lực phá tan "chân khí hộ thân" của Trần Hạo Vũ.
"Quyền pháp tốt."
Trong lòng Trần Hạo Vũ không khỏi thầm khen một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận