Một Giấc Chiêm Bao Trăm Năm, Ta Trở Thành Đạo Gia Thiên Sư

Chương 747: Trần Hạo Vũ chuyện xấu

**Chương 747: Tai tiếng của Trần Hạo Vũ**
"Phốc"
Hà Hân Hân không nhịn được cười phá lên.
Trong phòng quay truyền hình cũng là một mảnh tiếng cười vang.
"Trần tiên sinh, nghe nói ngài sáng lập một môn phái gọi là Tiêu Diêu Tông, xin hỏi trong thế giới hiện thực có thật sự tồn tại chân khí không? Các ngươi có thể vượt nóc băng tường không?"
"Chân khí trong tiểu thuyết võ hiệp là không tồn tại trong hiện thực. Nội gia quyền bây giờ lưu truyền lại đều luyện kình lực. Vượt nóc băng tường trước kia không có vấn đề, hiện tại thì vấn đề lớn. Một tòa cao ốc hai ba trăm mét, ngươi bảo Yến Tử Lý Tam đến, bò không đến một nửa, đoán chừng liền phải biến thành một con Yến Tử c·h·ế·t."
"Trần tiên sinh, ở nhà ngài có cùng Tô nữ sinh cãi nhau không? Nếu có, nói như vậy, là ai trước cúi đầu?"
"Chúng ta không có cãi nhau, chỉ có tranh luận, nhất là ở phương diện giáo dục con cái, thường thường xuất hiện mâu thuẫn, nhưng cũng không tồn tại vấn đề ai trước cúi đầu. Nếu như tương lai thật sự xuất hiện cãi vã kịch liệt, vậy khẳng định là ta đi xin lỗi."
"Ngài không cảm thấy làm như vậy rất mất mặt sao?"
"Mặt mũi trọng yếu hay là lão bà trọng yếu? Lại nói, xin lỗi lão bà và mất mặt có thể vẽ dấu bằng sao? Không cần nói, trước khi kết hôn, nam nhân còn muốn quỳ một chân hướng nữ nhân cầu hôn. Lúc đó, sao không thấy nam nhân nói mất mặt? Chỉ cần lão bà thật lòng vì cái nhà này, ta cảm thấy nam nhân nên biểu hiện ra ý chí vốn có. Đương nhiên, lý luận này của ta chỉ thích hợp với những người phụ nữ tốt, những người phụ nữ có lòng dạ khác thì không nằm trong số này."
"Trần tiên sinh, Đăng Tháp Quốc đang cùng Hạ Quốc đánh chiến tranh thương mại và chiến tranh khoa học kỹ thuật, rất nhiều nhà kinh tế học đều không coi trọng Hạ Quốc chúng ta, ngài thấy thế nào?"
Trần Hạo Vũ duỗi ra ba ngón tay, nói: "Ta dự đoán, nhiều nhất ba năm, thậm chí khả năng không đến hai năm, Đăng Tháp Quốc sẽ chủ động tới cầu hòa."
"Vì cái gì?"
"Thực lực. Chiến tranh thương mại có cơ sở là ngành chế tạo, chiến tranh khoa học kỹ thuật có cơ sở là thực lực khoa học kỹ thuật. Cái trước không cần nói, ba cái Đăng Tháp Quốc buộc lại cùng nhau cũng không phải đối thủ của chúng ta. Cái sau cần trọng điểm nói một chút về vấn đề chip. Nếu như sớm mười năm, Đăng Tháp Quốc tạo áp lực lên chúng ta, chip sẽ trở thành một cái hố to mà chúng ta trong khoảng thời gian ngắn không thể vượt qua. Nhưng bây giờ đã chậm, cái hố to này chúng ta đã lấp bằng. Tại rất nhiều phương diện khoa học kỹ thuật đỉnh cao, chúng ta thậm chí vượt qua đối thủ. Vậy thì vấn đề là, một quốc gia có ngành chế tạo đứng đầu toàn cầu, thực lực khoa học kỹ thuật song song đứng đầu, tại sao thua? Nói thật, ta đều có chút phát sầu thay cho chính phủ Đăng Tháp Quốc."
"Ba ba ba ba"
Tiếng vỗ tay như sấm động ở hiện trường.
Phát biểu hài hước hóm hỉnh của Trần Hạo Vũ nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người.
"666....."
"Quá mẹ nó đã cái nư."
"Trần tiên sinh nói không sai. Ngành chế tạo và thực lực khoa học kỹ thuật đều là đệ nhất quốc gia, nói đến đánh nhau, thật sự là muốn thua cũng khó."
"Cái gì gọi là tự tin? Đây chính là. Chúng ta đều nên có được sự tự tin như Trần tiên sinh."
Trên màn hình lớn, mưa đạn giống như nấm mọc sau mưa hiện lên.
« Danh Nhân Phóng Đàm » kết thúc, Trần Hạo Vũ cùng Hà Hân Hân ăn cơm xong, liền thẳng đến sân bay Yến Đô mà đi.
Sau hai giờ, máy bay đáp xuống sân bay Yến Hải một cách vững vàng.
Đến đón điện thoại chính là Tô Vũ Dao và Lý Hiểu Nhiên, hai tỷ muội.
"Lão bà, không phải ta đã bảo nàng không cần đến sao? Ta tự mình trở về là được rồi."
"Ta có chút nhớ ngươi, cho nên muốn mau chóng nhìn thấy ngươi."
Trần Hạo Vũ nghe xong, lập tức ôm nàng vào trong lòng, hôn nồng nhiệt, đưa tới vô số ánh mắt của hành khách.
Lý Hiểu Nhiên tức giận nói: "Hai vị, nơi công cộng có thể đừng như vậy có được không?"
Trần Hạo Vũ buông Tô Vũ Dao ra, cười hì hì nói: "Ta hôn lão bà của ta là chuyện thiên kinh địa nghĩa, coi như toàn thế giới đều nhìn thấy, thì cũng không có gì."
Lý Hiểu Nhiên nhíu mày, nói: "Tỷ phu, ngươi có phải hay không đã làm chuyện gì có lỗi với tỷ của ta? Cho nên mới dùng phương pháp này để trốn tránh."
Trần Hạo Vũ sững sờ, nói: "Mấy năm nay, ta chỉ đi có nửa tháng nay, làm sao lại có lỗi với tỷ của ngươi được?"
Tô Vũ Dao nói: "Lên xe rồi nói đi."
Trần Hạo Vũ có chút buồn bực, đi theo Tô Vũ Dao và Lý Hiểu Nhiên lên xe.
Lái xe là Lý Hiểu Nhiên.
"Lão công, anh lên hot search rồi."
"Ta buổi chiều tiếp nhận phỏng vấn, lên hot search là chuyện rất bình thường."
Lý Hiểu Nhiên mím môi một cái, nói: "Tỷ phu, là hot search về anh và một người phụ nữ thần bí."
"Người phụ nữ thần bí gì?"
Trần Hạo Vũ lấy điện thoại di động ra, xem một chút, quả nhiên video mình và một người phụ nữ thần bí ở một bãi đỗ xe dưới đất vừa đi vừa nói chuyện phiếm leo lên vị trí thứ nhất bảng hot search.
Trong khu bình luận càng là náo nhiệt.
"Quả nhiên, đàn ông đều không đáng tin cậy."
"Còn nói đời này mình chỉ có một mình Tô Nữ Sĩ, Trần Hạo Vũ thực sự làm ta quá thất vọng."
"Không đúng. Người phụ nữ này hình như là Hà Hân Hân."
"Chính là Hà Hân Hân. Khó trách Trần Hạo Vũ sẽ lên tiết mục của nàng, hóa ra là có tầng quan hệ này nha."
"Không có ảnh thân mật, không có nắm tay, đây tính là chuyện xấu gì chứ."
Xem xong, Trần Hạo Vũ bật cười, nói: "Những truyền thông này bịa đặt thật là ghê gớm. Lão bà, có cần ta giải thích một chút không?"
Tô Vũ Dao nói: "Không cần. Hà Hân Hân đã giải thích, chỉ là không có bao nhiêu người tin tưởng."
Trần Hạo Vũ lập tức tìm đến Microblogging của Hà Hân Hân, sau khi xem xong, thở dài, nói: "Thật sự là bịa đặt thì dễ, bác bỏ tin đồn chạy gãy chân nha. Nếu muốn kiếm loại tiền này, vậy ta liền để bọn hắn không những không kiếm được một xu, còn phải phá sản."
Tô Vũ Dao hỏi: "Ngươi định làm gì?"
Trần Hạo Vũ nói: "Lúc ở sân bay, ta đã biết có paparazzi chụp được video Hứa Hân Hân đón ta. Mặc dù lúc đó ta không để ý, nhưng vẫn ghi nhớ biển số xe của chiếc xe đó. Ta định tìm ra tên paparazzi kia, sau đó truy tìm nguồn gốc, tìm bằng chứng những truyền thông kia vu oan cho ta, cuối cùng kiện tất cả ra tòa. Ta cần cho bọn hắn một bài học, 'giết gà dọa khỉ'."
Tô Vũ Dao nói: "Ngươi làm như vậy, khẳng định sẽ có rất nhiều người cảm thấy ngươi đang lấy lớn hiếp nhỏ."
Trần Hạo Vũ nhướn mày, nói: "Rõ ràng là bọn hắn lấy nhỏ lấn lớn, có được không? Vì lưu lượng, bọn hắn thật sự là cái gì cũng dám bịa."
Lý Hiểu Nhiên nói: "Nên cho bọn hắn một bài học. Tỷ phu, ta ủng hộ anh."
Trần Hạo Vũ nghĩ nghĩ, cầm điện thoại di động lên, bấm số điện thoại của Émi, ông chủ của công ty Đông Phương Ngu Nhạc.
Lúc trước, bộ phim « Phi Long Tại Thiên » mà Trần Hạo Vũ đầu tư đã được chiếu ba năm trước, không chỉ thu được thành công to lớn ở trong nước, mà ở nước ngoài cũng được khen ngợi liên tục, không ít cảnh sắc thực địa trong phim hấp dẫn vô số người nước ngoài đến Hạ Quốc thưởng thức.
Mà Émi cũng không phụ sự kỳ vọng của Trần Hạo Vũ và Miêu Thư Lan, dùng thời gian năm năm, đã phát triển công ty Đông Phương Ngu Nhạc thành một công ty hàng đầu ở Hạ Quốc, số lượng minh tinh hạng A lên đến mười sáu vị, mỗi một vị đều có thể một mình đảm đương một phía.
Năm ngoái, đầu tư hai mươi hai bộ phim truyền hình và mười tám bộ phim điện ảnh đã mang về cho công ty Đông Phương Ngu Nhạc hai tỷ lợi nhuận.
Lúc này, Émi đang ở trong một khách sạn năm sao cùng mấy vị minh tinh nghệ nhân ăn cơm.
Đoạn thời gian trước, phim « Hải Phong » công chiếu, thu được doanh thu phòng vé không tệ, kiếm được hơn 200 triệu.
Ban đầu kế hoạch tổ chức một bữa tiệc ăn mừng hoành tráng, nhưng vì tình hình dịch bệnh, nên không thực hiện được.
Hiện tại tình hình dịch bệnh kết thúc, Émi liền triệu tập đạo diễn và các diễn viên chuyên nghiệp của « Hải Phong » lại một chỗ để vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận