Một Giấc Chiêm Bao Trăm Năm, Ta Trở Thành Đạo Gia Thiên Sư

Chương 497: hắn là công ty của chúng ta nghệ nhân?

Chương 497: Hắn là nghệ sĩ của công ty chúng ta?
Nghe Đổng Phiêu Phiêu giới thiệu, bao gồm cả La Phúc Cương ở bên trong, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh sợ.
Đông Phương Tập Đoàn có một công ty con là Đông Phương Giải Trí, ở trong giới có thể nói là danh tiếng lẫy lừng, chỉ riêng minh tinh tuyến một đã có bảy, tám vị, hàng năm quay chụp phim điện ảnh và truyền hình lên tới hai ba mươi bộ, tuyệt đối là giàu có, thế lực.
Ai cũng không ngờ tổng giám đốc tập đoàn Đông Phương, công ty mẹ của Đông Phương Giải Trí lại là người trẻ tuổi trước mắt này, có thể tưởng tượng, trong lòng bọn họ chấn động đến mức nào.
Vương Trác, người vẫn luôn kêu đau, dường như cũng quên mất đau đớn, cả người hoàn toàn mộng bức, không biết phải làm sao mới tốt.
Vị vệ sĩ không quá hữu hảo với Trần Hạo Vũ kia thì muốn khóc lên.
Bản thân lại dám đắc tội với một phú hào trăm tỷ, đây là muốn triệt để xong đời rồi nha.
Trần Hạo Vũ bất mãn nói: "Đổng đại mỹ nữ, ngươi có thể đừng giới thiệu ta như một kẻ nhà giàu mới nổi được không? Ta cũng là người có nội hàm, được không?"
Đổng Phiêu Phiêu cười nói: "Có tiền thì có nội hàm."
Trần Hạo Vũ sửng sốt, giơ ngón tay cái lên, nói: "Lời này có tầm nhìn."
La Phúc Cương sau khi kinh sợ, trên mặt lập tức nở đầy nụ cười.
Hắn hơi khom người xuống, chủ động đưa tay ra với Trần Hạo Vũ, nói: "Trần tổng, ngài khỏe, ta là đạo diễn của bộ phim « Phi Long Tại Thiên », La Phúc Cương."
Trần Hạo Vũ bắt tay hắn, nói: "La đạo, các ngươi đây là đến Hải Nam quay phim?"
La Phúc Cương gật đầu, nói: "Không sai."
Trần Hạo Vũ quét mắt một vòng, chỉ vào Đổng Phiêu Phiêu hỏi: "Vậy nàng, một ca hậu, tới đây làm gì? Hát khúc chủ đề cho phim của các ngươi sao?"
Đổng Phiêu Phiêu đáp: "Khúc chủ đề khẳng định là ta hát, nhưng ta hiện tại đã chuẩn bị bước chân vào giới điện ảnh. Bản tiểu thư là nữ chính số 1 của « Phi Long Tại Thiên »."
Trần Hạo Vũ vỗ trán, nói: "Vậy thì bộ phim này xong rồi."
Đổng Phiêu Phiêu giận tím mặt, nói: "Trần Hạo Vũ, ngươi có ý gì?"
Trần Hạo Vũ nói: "Một tiểu thái điểu mới bước chân vào giới điện ảnh làm nữ chính số 1, không nói những cái khác, chỉ riêng diễn xuất thôi cũng có thể kéo cấp bậc của toàn bộ phim xuống. La đạo, ta khuyên ngươi hay là tranh thủ thời gian đổi nữ chính đi."
La Phúc Cương cười nói: "Trần tiên sinh, ngài hình như có chút xem thường Đổng tiểu thư. Nàng ấy tuy là ca sĩ, nhưng diễn xuất siêu phàm thoát tục, vô cùng có linh khí, so với những nữ minh tinh tuyến một của mảng điện ảnh cũng không hề thua kém."
Trần Hạo Vũ kinh ngạc nói: "Thật hay giả?"
La Phúc Cương nói: "Đương nhiên là thật."
Đổng Phiêu Phiêu bất mãn nói: "Tô Bà… thân yêu, lão công ngươi có ý gì? Đây là không tin thực lực của ta nha?"
Tô Vũ Dao nói: "Không cần để ý đến hắn."
Nhìn thấy Tô Vũ Dao mạo tựa thiên tiên, hai mắt La Phúc Cương đều muốn toát ra ánh sáng.
Hắn nhìn Tô Vũ Dao từ trên xuống dưới, cho đến khi Tô Vũ Dao mặt mày khó chịu, khiến Trần Hạo Vũ muốn ra tay tát cho hắn một cái, La Phúc Cương mới hoàn hồn, nói: "Vị nữ sĩ này, ngài có ý định làm diễn viên không? Đoàn làm phim « Phi Long Tại Thiên » của chúng ta đang thiếu một nhân vật vô cùng quan trọng, ta cảm thấy không có ai thích hợp hơn ngài."
Đổng Phiêu Phiêu nhướng mày, nói: "La đạo, ngài nói chính là vị Thánh Nữ tuyệt thế Liễu Như Nhan của Mờ Mịt thánh địa đúng không?"
La Phúc Cương gật đầu, nói: "Không sai. Liễu Như Nhan dung nhan tuyệt thế, đoan trang ưu nhã, cơ trí khôn khéo. Người bạn này của ngài, bất luận là tướng mạo hay khí chất, đều vô cùng thích hợp với nhân vật này."
Đổng Phiêu Phiêu cười nói: "La đạo, không phải ai cũng nguyện ý ra mặt làm minh tinh. Muốn bà chủ tương lai của Đông Phương Tập Đoàn gia nhập đoàn làm phim của chúng ta, đó quả là chuyện viển vông."
La Phúc Cương nói: "Vậy thật đáng tiếc."
Trần Hạo Vũ nhìn về phía Vương Trác, hỏi: "Tay ngươi không đau à?"
Vương Trác vội vàng nặn ra một nụ cười, nói: "Không đau. Trần tổng, vừa rồi đều là hiểu lầm, xin ngài tuyệt đối đừng để ý."
Trần Hạo Vũ nhìn hắn thật sâu, thản nhiên nói: "Ngươi không sao thì tốt. Đúng rồi, minh tinh đi mua thức ăn lúc nãy cũng là người của đoàn làm phim các ngươi à?"
La Phúc Cương nói: "Phải."
Trần Hạo Vũ liếc mắt, bĩu môi, nói: "Đặt trước một bữa ăn, vậy mà cần sáu bảy vệ sĩ bảo vệ, còn không cho những người khác đến gần, thật là phô trương."
Đám người nghe vậy, trên mặt đều lộ ra vẻ quái dị.
Đổng Phiêu Phiêu giơ ngón tay cái lên với Trần Hạo Vũ, nói: "Trần đại tổng giám đốc, ngài lợi hại nha, nóng tính, ngay cả minh tinh của công ty mình cũng công kích."
Trần Hạo Vũ hoảng sợ nói: "Ta dựa, hắn là nghệ sĩ của Đông Phương Giải Trí?"
Đổng Phiêu Phiêu gật đầu, nói: "Ở đây có lẽ chỉ có một mình ngươi là không biết."
La Phúc Cương nói: "Trần tiên sinh, trong khoản đầu tư của « Phi Long Tại Thiên », quý công ty chiếm 22%."
Trần Hạo Vũ sờ mũi, bất đắc dĩ nói: "Xem ra tố chất của nghệ sĩ Đông Phương Giải Trí thật sự cần được nâng cao."
"Ngươi nói cái gì?"
Thường Kình Ca, người vừa gọi món xong đi tới, nghe được lời của Trần Hạo Vũ, rất là bất mãn, trực tiếp công kích.
Trần Hạo Vũ đánh giá Thường Kình Ca một phen, không khỏi nhíu mày.
Một mét tám chiều cao, dáng người thon dài, ngũ quan thanh tú, khí chất bất phàm, thuần túy xét về tướng mạo, cho dù là trong giới "thịt tươi nhỏ" (ý chỉ các nam nghệ sĩ trẻ tuổi, đẹp trai) có lẽ cũng có thể đứng đầu.
Thế nhưng Trần Hạo Vũ phát hiện gia hỏa này ánh mắt phóng đãng, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng là biểu hiện của việc túng dục quá độ.
Mà quan trọng nhất là tiền đình của hắn biến thành màu đen, ảm đạm vô quang, cho thấy tiền đồ của hắn sẽ vô cùng hắc ám.
Trong đầu Trần Hạo Vũ lập tức xuất hiện một từ: "Sập phòng".
Thường Kình Ca nhìn thấy Trần Hạo Vũ không thèm để ý đến lời nói của mình, thậm chí còn có chút thất thần, không khỏi tức giận, nói: "Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe không?"
Trần Hạo Vũ hoàn hồn, thản nhiên nói: "Ngươi có biết mình đã quấy rầy những vị khách đến ăn cơm khác không? Đông Phương Giải Trí dạy ngươi như thế sao?"
Thường Kình Ca không chút khách khí nói: "Liên quan gì đến ngươi."
Trần Hạo Vũ cười, nói: "Ngươi biết ta là ai không?"
Thường Kình Ca liếc mắt, nói: "Ta quan tâm ngươi là ai."
Thấy Thường Kình Ca dám ngông cuồng công kích cả lão bản của lão bản mình, những người xung quanh đều lộ ra vẻ mặt hả hê trên nỗi đau của người khác.
Trên mặt Tô Vũ Dao lại có chút kinh ngạc.
Đoàn làm phim « Phi Long Tại Thiên » nhiều người như vậy mà không ai giới thiệu thân phận của Trần Hạo Vũ cho Vương Trác, xem ra nhân duyên của Vương Trác thật sự quá kém nha.
Tên vệ sĩ ngăn cản Trần Hạo Vũ trước đó cuối cùng không nhịn được nữa, bèn nói thân phận của Trần Hạo Vũ cho Thường Kình Ca, Thường Kình Ca, kẻ vốn có sắc mặt có chút tái nhợt, trong nháy mắt biến thành trắng bệch, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, nơm nớp lo sợ nói: "Trần tổng, xin lỗi, tôi không biết là ngài."
Trần Hạo Vũ hỏi: "Tổng bộ Đông Phương Giải Trí ở đâu? CEO tên gì?"
Thường Kình Ca nuốt nước miếng, nói: "Hàng Thành, CEO là Văn Tuyên tiên sinh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận