Một Giấc Chiêm Bao Trăm Năm, Ta Trở Thành Đạo Gia Thiên Sư

Chương 319: Trương Tiểu Long khiêu chiến

Chương 319: Trương Tiểu Long khiêu chiến
Tô Vũ Dao đem tình trạng của Tiêu Nhã Trí nói một lần, nghe được Hải Nhã không ngừng thở dài, nói: "Thật sự là quá đáng thương. Vũ Dao, ngươi muốn làm gì?"
Tô Vũ Dao nói: "A di, ngài không phải đang thí nghiệm dược vật trị liệu ung thư sao? Có thể hay không đem Tiêu Nhã Trí nữ sĩ gia nhập vào tiểu tổ thí nghiệm?"
Hải Nhã nghĩ nghĩ, nói: "Có thể, nhưng nhất định phải nhận được dược vật thí nghiệm xin phép của Tiêu Nhã Trí nữ sĩ."
"Không có vấn đề. A di, cảm ơn ngài."
"Không cần khách khí. Ngươi cùng Hạo Vũ có tấm lòng như vậy, ta thật sự vô cùng cao hứng. Trước đó Hạo Vũ đã đồng ý, năm trước sẽ đến Sơn Thành chơi, các ngươi cũng không nên quên?"
"Ngài yên tâm, chúng ta không thể quên được."
Cúp điện thoại, Tô Vũ Dao cao hứng nói: "Lần này được cứu rồi."
Trần Hạo Vũ nói: "Có Tô nữ sĩ chúng ta xuất mã, khẳng định không có vấn đề."
Tô Vũ Dao nói: "Việc này phải may mắn mà có a di, vẻn vẹn trông cậy vào ta thì có thể làm được cái gì? Đương nhiên, quan trọng hơn là ngươi. Nếu rượu thuốc của ngươi bán không được, quỹ từ thiện của ta cũng liền biến thành 'không bột đố gột nên hồ'."
Trần Hạo Vũ tự tin nói: "Yên tâm, thuốc rượu của ta tiêu thụ tuyệt đối sẽ không có vấn đề."
Sáng ngày thứ hai, Trần Hạo Vũ cùng Tô Vũ Dao đi ra ngoài tập thể dục buổi sáng.
Từ khi Tô Vũ Dao thành công đột phá tới Minh Kình, Trần Hạo Vũ đã bảo nàng kéo dài thêm nửa giờ thời gian đứng tấn.
Hiện tại Tô Vũ Dao tại giới quốc thuật đã coi như là một tiểu cao thủ, vấn đề duy nhất là thiếu hụt nghiêm trọng kinh nghiệm thực chiến.
Vì thế, sau khi Tô Vũ Dao luyện quyền xong, Trần Hạo Vũ sẽ khống chế tu vi của mình ở ngoài sáng kình sơ kỳ, cùng Tô Vũ Dao tiến hành đối luyện, hơn nữa dùng cũng là Băng Ngọc quyền.
Trong quá trình này, Tô Vũ Dao thu hoạch rất nhiều.
Thì ra nàng không tiếp nổi một chiêu của Trần Hạo Vũ, hiện tại đã có thể tiếp được ba, bốn chiêu, đây không thể nghi ngờ là tiến bộ cực lớn.
Ăn điểm tâm xong, Tô Vũ Dao đi đến bệnh viện từ chức, Trần Hạo Vũ thì đi tới phòng chứa đồ của Thanh Ngọc Tửu.
Nơi này đã thay thế Thịnh Thiên Kiện Thân trung tâm, trở thành địa phương mà đệ tử Tiêu Dao Môn thích tới nhất.
Lúc Trần Hạo Vũ tới, Tào Thành, Ngô Anh Cường, Lưu Mãnh bọn người đang ở trong sân luyện quyền.
"Lão sư, ngài rốt cục đã trở về."
Nhìn thấy Trần Hạo Vũ, Tào Thành lập tức tiến lên đón.
Trần Hạo Vũ cười nói: "Ta bất quá chỉ đi ra ngoài hơn một tuần lễ mà thôi. Thế nào nghe khẩu khí của ngươi, ta giống như đi nhiều năm vậy."
Tào Thành theo trong túi lấy ra một phong thư, đưa cho Trần Hạo Vũ nói: "Lão sư, ngài xem một chút đi."
Trần Hạo Vũ nhận phong thư, cúi đầu nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói: "Trương Tiểu Long? Hắn muốn khiêu chiến ta?"
Ngô Anh Cường nói: "Lão sư, Trương Tiểu Long hôm trước đã tới qua nơi này của chúng ta. Ta và hắn đánh một trận."
Trần Hạo Vũ nhìn về phía một vết sẹo nhỏ trên trán hắn, nói: "Ngươi thua?"
Ngô Anh Cường nói: "Bàn về quyền pháp, Trương Tiểu Long không phải là đối thủ của ta. Về sau hắn dùng kiếm. Gia hỏa này không hổ là Võ Đương Kiếm Thần, hắn chỉ xuất một kiếm, ta liền bại, trán, tim và bụng dưới nhao nhao trúng chiêu. May mắn Trương Tiểu Long không có sát ý, bằng không, ta đã sớm c·hết."
Nhớ tới kiếm pháp lợi hại tới cực điểm của Trương Tiểu Long kia, Ngô Anh Cường vẫn còn lòng còn sợ hãi, thân thể nhịn không được run rẩy một chút.
Trần Hạo Vũ mở thư khiêu chiến ra, nhìn một chút, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Trương Tiểu Long là một nhân tài luyện kiếm hiếm có, ta muốn thu hắn vào Tiêu Dao Tông chúng ta, các ngươi cảm thấy thế nào?"
Tào Thành hai mắt sáng lên, nói: "Cái này đương nhiên là một chuyện tốt, vấn đề là Võ Đương sẽ đồng ý sao?"
Ngô Anh Cường cười nói: "Trương Tiểu Long mặc dù được xưng là Võ Đương Kiếm Thần, trên thực tế hắn là đệ tử của Thần Kiếm Phái. Theo ta được biết, Thần Kiếm Phái chỉ còn lại một mình hắn."
Trần Hạo Vũ nghĩ nghĩ, nói: "Ta sẽ gọi điện thoại cho hắn, hẹn hắn chiều hôm nay hai giờ luận võ."
Dựa theo phương thức liên lạc trên thư khiêu chiến, Trần Hạo Vũ đã gọi điện cho Trương Tiểu Long.
Rất nhanh, điện thoại đã thông.
"Ta là Trương Tiểu Long, ngài là vị nào?"
"Trương tiên sinh, ta là Trần Hạo Vũ."
"Ngươi rốt cục đã trở về."
"Thật không tiện, đã để cho ngươi đợi lâu."
"Chỉ cần có thể cùng ngài tỷ thí một lần nữa, ngài bảo ta đợi bao lâu, ta đều bằng lòng."
"Xem ra kiếm pháp của ngài hẳn là đã tiến bộ không ít nha."
"Lần trước nhận được ngài chỉ điểm, ta sau khi về núi đã bế quan nửa tháng, rốt cục có thành tựu, cho nên chuyên tới để lĩnh giáo lần nữa."
"Trương tiên sinh, ta và người khác luận võ bình thường đều sẽ có tiền thưởng. Bằng không, ta tình nguyện không thể so."
"Ta không có tiền."
"Ta muốn không phải tiền của ngươi, mà là người của ngươi. Nói đến, Tiêu Dao Tông chúng ta cũng có mấy bộ kiếm pháp, cho nên chúng ta có thể tiến hành một trận kiếm pháp quyết đấu. Ngươi thua, vậy thì gia nhập Tiêu Dao Tông chúng ta. Ngươi thắng, ta đem những kiếm pháp này tặng cho ngươi. Cái gọi là 'đá ở núi khác, có thể c·ô·ng ngọc'. Ta tin tưởng những kiếm pháp này đối với ngươi sẽ phi thường hữu dụng."
Trương Tiểu Long trầm mặc thật lâu, nói: "Nếu như ta tại trên kiếm pháp thua, ta bằng lòng cam tâm tình nguyện bái ngươi làm thầy."
Trần Hạo Vũ cười ha ha nói: "Vậy thì vui vẻ quyết định như vậy đi. Chiều hôm nay hai giờ, chúng ta gặp tại trung tâm trữ rượu Thanh Ngọc."
"Tốt."
Trương Tiểu Long bằng lòng một tiếng, rồi cúp điện thoại.
Trần Hạo Vũ vỗ tay, khẽ cười nói: "Tiêu Dao Tông chúng ta sắp có một vị kiếm thuật cao thủ đứng đầu."
Tào Thành chần chờ một chút, nói: "Lão sư, ngài thật sự biết kiếm pháp?"
Trần Hạo Vũ liếc mắt, nói: "Nói nhảm. Quyền và kiếm là hai môn mà người Đạo gia cổ đại bắt buộc phải tu luyện. Xem như truyền nhân của Tiêu Dao Tông, ta làm sao có thể không hiểu kiếm pháp? Đúng rồi, ngươi mau bảo người đi mua cho ta một thanh kiếm. Trước hai giờ, nhất định phải đưa tới cho ta."
"Chúng ta ở đây có. Sư phụ ta đã đem các loại binh khí trong võ quán tới lầu ba."
Trong lòng Tào Thành có chút im lặng.
Đến cả kiếm cũng không có, còn nói mình biết kiếm pháp, điều này khiến hắn cảm thấy Trần Hạo Vũ dường như không quá đáng tin.
Trần Hạo Vũ nói: "Có kiếm là được. Đúng rồi, Tào Thành, rượu thuốc bán thế nào?"
Tào Thành nghe xong, lập tức tinh thần tỉnh táo, nói: "Hoắc Tinh Thần có gọi điện thoại cho ta, nói là đã đưa qua mười đàn rượu thuốc, nội bộ bọn họ giữ lại năm đàn, năm đàn còn lại thì bán với giá một trăm năm mươi vạn đô la Mỹ một đàn cho mấy phú hào ở Cựu Kim Sơn. Hiện tại rất nhiều gia tộc lớn đều đã đặt hàng với Hồng Bang bọn hắn, đoán chừng hai trăm năm mươi đàn đều không đủ cho Hồng Bang bán."
"Về phần trong nước thì càng không cần phải nói. Ngày hôm qua, Nhậm tổng đã đặt hàng rượu thuốc tháng sau với ta, nói là ít nhất mười đàn, nhiều không giới hạn, giá tiền là bảy trăm vạn một đàn. Ta lo lắng không đủ chia, nên chỉ đồng ý cho bọn họ năm đàn."
"Lão sư, ngài cứ việc yên tâm, rượu thuốc của chúng ta không lo bán."
Trần Hạo Vũ gật gật đầu, nói: "Vậy là tốt rồi. Tiêu Dao Quỹ Từ Thiện gần đây sẽ thành lập, cần một lượng lớn nhân viên. Nếu như các ngươi có nhân tuyển thích hợp, vậy thì mau chóng báo lên. Không tính bảo hiểm và công tích kim, tiền lương mỗi tháng cam đoan ít nhất hai vạn trở lên, yêu cầu duy nhất chỉ có hai chữ --- trong sạch."
Tào Thành hỏi: "Lão sư, Tiêu Dao Quỹ Từ Thiện của chúng ta không phải năm sau mới thành lập sao?"
Trần Hạo Vũ thở dài, đem chuyện của tiểu nữ hài Liễu Nhi nói qua một cách đơn giản.
Đám người sau khi nghe xong, không khỏi một hồi ảm đạm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận