Một Giấc Chiêm Bao Trăm Năm, Ta Trở Thành Đạo Gia Thiên Sư

Chương 345: Tô Kiến Lý lo lắng

**Chương 345: Tô Kiến Lý lo lắng**
"Ngươi tự xem xét mà xử lý đi. Ý kiến của ta là trứng gà không thể để chung một giỏ."
"Thúc thúc, lát nữa, ngài có thể gọi điện cho Phó chủ tịch ngân hàng Địch, nói với ông ấy rằng ta có thể gửi năm mươi ức đô la Mỹ vào ngân hàng Hạ Quốc, nhưng lãi suất hàng năm nhất định phải theo chuẩn của ngân hàng thương mại Hạ Quốc."
"Ngươi đây là giúp ta tranh thể diện nha. Được, tâm ý này của ngươi, ta nhận."
"Ngài đừng nói vậy. Ngài đều đã giao con gái bảo bối cho ta, chút vật ngoài thân này của ta có đáng là gì?"
Cúp điện thoại, Trần Hạo Vũ trầm tư rất lâu, cuối cùng quyết định chia mười bốn tỷ đô la Mỹ thành bốn phần, trong đó năm mươi ức đô la Mỹ gửi vào ngân hàng Hạ Quốc, chín tỷ đô la Mỹ còn lại chia đều cho ba ngân hàng quốc doanh lớn của Hạ Quốc.
Về phần 33 ức đô la Mỹ còn lại thì để ở ngân hàng thương mại, dùng để thành lập công ty đầu tư.
Để tránh phiền phức, Trần Hạo Vũ lần lượt gọi điện cho người phụ trách của bốn ngân hàng quốc doanh lớn ở Yến Hải, bảo bọn họ mang theo nhân viên công tác đến trung tâm lưu trữ của Thanh Ngọc Tửu Nghiệp làm nghiệp vụ gửi tiền.
Rất nhanh, người của bốn ngân hàng đã tới, dẫn đội đều không ngoại lệ là chủ tịch chi nhánh ngân hàng Yến Hải.
Mất cả một buổi chiều, Trần Hạo Vũ mới chia cắt xong 173 ức đô la Mỹ, đồng thời làm quen với nhóm chủ tịch chi nhánh ngân hàng Yến Hải của bốn ngân hàng lớn.
Khu nhà chính phủ tỉnh Thạch Thành
Tô Kiến Lý tan làm về đến nhà, đặt mông ngồi trên ghế sô pha, trầm tư không nói.
Trọn vẹn hai trăm bảy mươi ba ức đô la Mỹ, hơn một ngàn ức Hạ Nguyên, nghĩ đến con số này, Tô Kiến Lý liền có cảm giác kinh hồn táng đảm.
Đương nhiên, ông không phải là chưa từng thấy qua tiền.
Trong quá trình công tác, số tiền chảy ra từ tay Tô Kiến Lý tuyệt đối phải vượt xa con số này.
Điểm khác biệt ở chỗ những số tiền kia đều là của quốc gia, mà một ngàn mấy ức Hạ Nguyên này là của cá nhân, cả hai thực sự không thể đánh đồng.
Sở dĩ Tô Kiến Lý lo lắng, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là sợ Trần Hạo Vũ sau khi chợt giàu lên, không giữ được mình, dẫn đến tình cảm với Tô Vũ Dao xảy ra biến hóa.
Bất quá, trải qua thời gian ở chung trước đó, Tô Kiến Lý cảm thấy Trần Hạo Vũ vẫn là vô cùng đáng tin cậy.
Chỉ là làm một người cha, trong sâu thẳm nội tâm cuối cùng sẽ có chút không yên lòng về con gái của mình.
"Lão Tô, xảy ra chuyện gì?"
Lăng Nhan từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy dáng vẻ của Tô Kiến Lý, liền vội vàng hỏi.
Tô Kiến Lý mở to mắt, nói: "Là con rể tương lai của em lại kiếm tiền."
Lăng Nhan trực tiếp liếc mắt, tức giận nói: "Dọa em giật cả mình. Đây không phải chuyện tốt sao?"
Tô Kiến Lý nói: "Là chuyện tốt. Vấn đề là kiếm nhiều quá."
Lăng Nhan cười nói: "Quá nhiều là bao nhiêu? Chẳng lẽ còn có thể vượt qua một trăm ức đô la Mỹ không thành?"
Tô Kiến Lý hơi sững sờ, dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn về phía Lăng Nhan.
Lăng Nhan cũng sửng sốt một chút, tiếp đó phát ra một tiếng kinh hô: "Tiểu Trần thật sự kiếm lời một trăm ức đô la Mỹ?"
Tô Kiến Lý gật gật đầu, nói: "Nói chính xác là 153 ức đô la Mỹ."
Lăng Nhan mặt mày tràn đầy khó có thể tin, hỏi: "Hắn làm gì? Cướp ngân hàng sao? Không đúng, liền xem như cướp ngân hàng, cũng không giành được nhiều tiền như vậy nha."
Tô Kiến Lý đem quá trình kiếm tiền của Trần Hạo Vũ nói đơn giản một chút, nói: "Lão bà, chúc mừng em, con rể tương lai này của em đã có giá trị bản thân trăm tỷ, leo lên mười hạng đầu của bảng xếp hạng Forbes. Nếu như không tính tài sản, chỉ tính vốn lưu động, cá nhân hắn có thể ở Hạ Quốc xếp hạng trước ba. Vì tranh đoạt khách hàng ưu tú này, ngay cả Địch Kỳ Khôn đều gọi điện thoại cho ta."
Lăng Nhan dùng thời gian rất lâu mới tiêu hóa hết cái tin tức kinh người này, nói: "Quá lợi hại. Tiểu Trần nếu là chịu xuống biển kinh doanh, em dám nói hắn nhất định sẽ thành công hơn cả Trần Minh Đình."
Tô Kiến Lý nói: "Tiểu Trần đã quyết định sang năm thành lập công ty đầu tư."
Lăng Nhan sững sờ, nói: "Hắn đây là khai khiếu?"
Tô Kiến Lý lắc đầu, nói: "Vũ Dao sau khi sáng lập quỹ từ thiện Tiêu Dao vô cùng bận rộn, Tiểu Trần thật sự là nhàn rỗi nhàm chán, lúc này mới tĩnh cực tư động, dự định mở công ty đầu tư, tự mình tìm chút việc để làm."
Lăng Nhan lộ ra một cái vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Đây có tính là từ ngữ trên mạng hay nói --- Versailles?"
Tô Kiến Lý nói: "Là quá Versailles. Không đến ba mươi tuổi, kiếm được số tiền mười đời tiêu không hết. Nếu như cùng hắn trao đổi thân phận, ta cũng không biết mình nên làm cái gì."
Lăng Nhan tháo tạp dề xuống, cầm lấy điện thoại di động của mình, bất mãn nói: "Chuyện lớn như vậy, con gái của ngươi vậy mà không có nói cho ta, quả thực là không thể chấp nhận được. Ta phải gọi video điện thoại cho nó hỏi một chút."
Rất nhanh, dung nhan tựa thiên tiên của Tô Vũ Dao xuất hiện trước mặt Lăng Nhan.
"Mẹ, sao ngài lại đánh video điện thoại cho con lúc này?"
"Con đang ở đâu? Còn chưa tan tầm?"
"Con đang ở văn phòng hội ngân sách, đang chuẩn bị tan tầm đây."
"Tiểu Trần không có tới đón con?"
"Hắn buổi tối muốn đi tham gia một buổi đấu giá, không có thời gian. Cho dù có thời gian, con cũng không cần hắn tới. Con tự mình lái xe được. Mẹ, có phải là có chuyện gì hay không?"
"Ta là muốn hỏi con, con có biết hay không Tiểu Trần kiếm được rất nhiều tiền?"
"Biết. Trần thúc thúc gọi điện thoại cho hắn, nói là kiếm được chín mươi hai tỷ đô la Mỹ, hắn có thể phân được hơn một trăm năm mươi ức đô la Mỹ."
"Chuyện lớn như vậy, đêm qua sao con không nói cho ta?"
"Lợi nhuận là rạng sáng hôm nay mới ra, trước đó con làm sao biết được là kiếm hay lỗ? Mẹ, sao mẹ lại biết chuyện này?"
"Vì để cho Tiểu Trần đem tiền gửi ở ngân hàng Hạ Quốc, Phó chủ tịch ngân hàng người ta đều đã gọi điện thoại cho cha con, chúng ta có thể không biết sao?"
"A, ngài cùng cha không cần lo lắng, đây đều là tiền hợp pháp."
"Ai lo lắng có hợp pháp hay không? Chúng ta lo lắng chính là thái độ của Tiểu Trần đối với con có biến hóa không? Tiền của hắn tới quá nhanh quá dễ dàng, sẽ không tự mãn chứ?"
"Mẹ, ngài phải tin tưởng mị lực của con gái ngài. Lại nói, ngài và Hạo Vũ tiếp xúc thời gian dài như vậy, hẳn là hiểu rất rõ tính tình của hắn. Đừng nói chỉ là mười lăm tỷ đô la Mỹ, chính là một ngàn 500 ức đô la Mỹ, tâm tình của hắn cũng sẽ không có nửa chút chấn động. Bởi vì tài sản tới chục tỷ đô la Mỹ ở cấp bậc này, nhiều tiền hơn nữa đối với chúng con mà nói cũng chỉ là vấn đề con số. Chúng con sẽ không vì một chuỗi số như vậy mà ảnh hưởng đến tình cảm và cuộc sống giữa chúng con."
Nghe được lời nói của Tô Vũ Dao, Lăng Nhan lập tức bó tay rồi.
Quá Versailles!
Đôi vợ chồng trẻ này là mảy may không có để 153 ức đô la Mỹ vào mắt nha!
Mình ngược lại thì hay rồi, còn lo lắng tình cảm của bọn họ sẽ xảy ra vấn đề, đây quả thực là lo bò trắng răng.
Treo video điện thoại, Lăng Nhan cười khổ nói: "Quả nhiên là cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng. Tinh thần cảnh giới của con gái và con rể ngươi chỉ sợ đã không phải là phàm phu tục tử bình thường có thể sánh được."
Tô Kiến Lý nói: "Tiểu Trần vốn cũng không phải là phàm nhân, em thật sự là suy nghĩ nhiều."
Lăng Nhan liếc mắt nhìn hắn, nói: "Tô Đại lãnh đạo, anh thôi ở trước mặt em làm bộ làm tịch đi. Anh trở về bày ra bộ dáng ngưng trọng kia không phải là vì để em gọi điện thoại cho Vũ Dao sao? Anh dám nói mình không có lo lắng?"
Tô Kiến Lý đứng dậy, ôm bả vai Lăng Nhan, ha ha cười nói: "Được rồi, anh sai rồi. Lăng nữ sĩ, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho ta lần này đi."
Lăng Nhan hừ một tiếng, nói: "Ăn cơm thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận