Một Giấc Chiêm Bao Trăm Năm, Ta Trở Thành Đạo Gia Thiên Sư

Chương 126: Hà Thuận Đông khiêu chiến

Chương 126: Hà Thuận Đông khiêu chiến
Nghe đến đó, tất cả mọi người đều hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
"Mịa nó, đây là thời đại nào rồi, sao còn có chuyện như vậy xảy ra?"
"Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn. Đây là cặn bã văn hóa phong kiến trần trụi, nhất định phải loại bỏ."
"Nói đi cũng phải nói lại, Tô tiểu thư dáng dấp quá đẹp. Nếu là ta, ta cũng không muốn hủy bỏ hôn ước."
"Nhưng vấn đề là cái gã họ Hà kia hình như là một tên cặn bã, có rất nhiều phụ nữ."
"Rõ ràng là Hà gia đại thiếu này muốn tranh vợ với Trần lão sư, có trò hay để xem rồi."
"Sao ta lại cảm thấy ngươi có chút hả hê trên nỗi đau của người khác thế? Ta nói cho ngươi biết, Trần lão sư là người của chúng ta, nhất định phải đứng về phía hắn."
Trong phòng luyện công, các học viên bàn tán ầm ĩ.
Hà Thuận Đông lạnh lùng nói: "Vũ Dao, ngươi đã nghĩ đến hậu quả chưa? Ngươi và Trần Hạo Vũ kết hôn, không chỉ là đánh vào mặt Hà gia chúng ta, mà Tô gia các ngươi cũng sẽ gặp phải phiền phức ngập trời."
Tô Vũ Dao chém đinh chặt sắt nói: "Nếu như Tô gia cần phải dựa vào ta, một nữ nhân, để thông gia mới có thể tồn tại, vậy thì không cần thiết phải tồn tại nữa."
Đám người nghe xong, đều âm thầm giơ ngón tay cái lên.
Không hổ là nữ nhân của tổng giáo tập, đúng là bậc cân quắc không thua đấng mày râu.
Ngay cả Ngô Anh Cường khi nhìn về phía Tô Vũ Dao cũng lộ ra một tia tán thưởng.
Tào Thành coi như đã hoàn toàn hiểu rõ, hóa ra Hà Thuận Đông đến đây là để tranh giành bạn gái với Trần Hạo Vũ.
"Hà thiếu, Tô tiểu thư đã nói rõ ràng như vậy rồi. Nếu như không có chuyện gì khác, mời rời đi, chúng ta còn muốn luyện quyền."
Hà Thuận Đông hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Ta đến đây lần này chỉ có một mục đích, đó chính là khiêu chiến thịnh thiên kiện thân trung tâm các ngươi."
Tào Thành biến sắc, nói: "Ngươi có biết mình đang nói gì không?"
Hà Thuận Đông chỉ vào Ngô Anh Cường nói: "Sáng hôm nay, Ngô thúc đã đi khiêu chiến tổng giáo tập của các ngươi là Trần Hạo Vũ, nhưng Trần Hạo Vũ lại không có dũng khí tiếp nhận khiêu chiến. Chúng ta không còn cách nào, chỉ có thể đến kiện thân trung tâm của các ngươi, trước mặt tất cả mọi người, một lần nữa khiêu chiến hắn."
Đám người nghe xong, nhao nhao dùng ánh mắt quái dị nhìn về phía Hà Thuận Đông.
Gia hỏa này có phải bị điên rồi không?
Vậy mà lại dẫn người đến khiêu chiến Trần lão sư?
Việc này có khác gì muốn chết đâu?
Nếu là trước khi Trần Hạo Vũ diễn luyện ra Hàng Long chưởng, có lẽ mọi người sẽ lo lắng cho hắn.
Nhưng hiện tại, bọn họ chỉ cảm thấy Ngô Anh Cường khiêu chiến Trần Hạo Vũ hoàn toàn là một hành vi ngu xuẩn.
Lưu Mãnh biến sắc, lui về phía sau hai bước, nghiêm nghị nói: "Đại sư huynh, ngươi đây là đang trợ Trụ vi ngược."
Ngô Anh Cường nói: "Hà gia đã xuất tiền cứu mẹ ta, ta bằng lòng bán mạng cho họ năm năm. Chỉ cần không phải là chuyện trái với lương tâm và đạo đức, ta đều phải chấp hành."
"Huống chi, từ khi ta bước vào Hóa Kình đỉnh phong đến nay, chưa từng gặp phải đối thủ ngang tầm. Ta có thể cảm nhận được công phu của Trần tiên sinh rất mạnh, là đối thủ tốt mà ta mong đợi."
Lưu Mãnh cau mày nói: "Hóa Kình đỉnh phong cũng không có nghĩa là vô địch thiên hạ."
Ngô Anh Cường nói: "Chính vì không phải vô địch thiên hạ, nên ta mới muốn tìm hắn luận võ. Trần tiên sinh, trước mặt nhiều học viên như vậy, ngươi hẳn là sẽ không làm rùa đen rút đầu nữa chứ?"
Trần Hạo Vũ cười ha hả, nói: "Ngô sư phụ, sở dĩ ta không luận võ với ngươi vào buổi sáng, không phải là vì sợ ngươi, mà là cảm thấy không công bằng. Theo như lời giải thích của ngươi, nếu ta thua, ta liền phải chia tay với lão bà của ta. Nếu như ta thắng, ngươi lập tức rời đi, sau này không tìm ta gây sự nữa. Ha ha, dù thắng hay thua, ta cũng không có được lợi ích gì, ngươi dựa vào cái gì mà muốn ta đồng ý?"
Ngô Anh Cường hỏi: "Ngươi muốn cái gì?"
Trần Hạo Vũ đáp: "Nếu như ta thắng, ta hy vọng Hà gia có thể chủ động hủy bỏ hôn ước với lão bà của ta."
Hà Thuận Đông không hề nghĩ ngợi, liền nói: "Ngươi nằm mơ."
Trần Hạo Vũ mỉm cười nói: "Hà thiếu, nếu ngươi đã không tin Ngô sư phụ có thể đánh thắng ta, vậy cần gì phải để hắn đến khiêu chiến ta chứ?"
Hà Thuận Đông không để ý đến hắn, mà nhìn về phía Tô Vũ Dao, nói: "Vũ Dao, hắn đang dùng ngươi để đánh cược, coi ngươi là tiền đặt cược, hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của ngươi. Ngươi đi theo một người như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận."
Tô Vũ Dao rất tin tưởng vào công phu của Trần Hạo Vũ, biết rằng đây là cơ hội hiếm có để từ hôn, thế nên thản nhiên nói: "Hà Thuận Đông, ngươi không cần ở đây châm ngòi ly gián, ta tin tưởng lão công của ta sẽ thắng. Nếu ngươi dám chơi, vậy thì ký hợp đồng đánh cược. Chỉ cần lão công của ta thua, ta cam đoan sẽ thực hiện hôn ước với ngươi. Nếu không dám chơi, vậy thì mang theo người của ngươi, lập tức rời đi, tránh làm phiền chúng ta luyện quyền."
Đẹp lắm!
Trần Hạo Vũ âm thầm giơ ngón tay cái lên.
"Tô tiểu thư nói rất đúng."
"Ngươi rốt cuộc có dám ký hợp đồng đánh cược hay không? Nếu không dám thì mau cút đi."
"Đôi bên đều đặt cược công bằng. Rốt cuộc có đánh cược hay không, chỉ một câu nói là xong."
"Chạy tới khiêu chiến kiện thân trung tâm của chúng ta, mà lại không có chút tự tin nào vào bản thân, nghĩ đến thôi ta cũng đã thấy xấu hổ thay cho các ngươi rồi."
Đám người cùng chung mối thù, chế nhạo Hà Thuận Đông một hồi.
Hà Thuận Đông chưa từng phải chịu loại ủy khuất này, nghiêm nghị nói: "Ngô thúc."
Ngô Anh Cường đi đến bên cạnh Hà Thuận Đông, nói khẽ: "Bọn họ đang dùng phép khích tướng, kích ngươi ký kết hợp đồng đánh cược."
Hà Thuận Đông hỏi: "Ngô thúc, ngươi có bao nhiêu phần trăm chắc chắn đánh thắng Trần Hạo Vũ?"
Ngô Anh Cường nhìn Trần Hạo Vũ một cái, nói: "Một thành cũng không có."
Hà Thuận Đông sững sờ, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Đến một phần mười tự tin cũng không có, vậy thì còn đánh đấm cái rắm gì nữa.
Trần Hạo Vũ có thính lực vượt xa người thường, nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện khe khẽ của hai người.
"Kết thúc. Lão bà, Hà Thuận Đông không mắc lừa."
Trần Hạo Vũ ôm vòng eo thon nhỏ của Tô Vũ Dao, ghé sát vào tai nàng, khẽ nói.
Tô Vũ Dao thở dài, nói: "Điều này cũng bình thường. Hà Thuận Đông tuy là một tên cặn bã, nhưng cũng không phải là kẻ ngu."
Trần Hạo Vũ đáp: "Ngô Anh Cường, nhân phẩm của người này không tệ, công phu cũng rất lợi hại. Nếu như không thể thông qua tỷ võ kết thành hôn sự của hai nhà, vậy thì ta đành phải lùi một bước, đưa hắn về làm đại hộ pháp cho Tiêu Diêu môn."
Tô Vũ Dao trợn mắt, bất mãn nói: "Ngươi muốn dùng ta để đổi lấy Ngô Anh Cường à?"
Trần Hạo Vũ cười nói: "Dĩ nhiên là không phải. Nàng cứ xem là được."
Nhìn thấy Trần Hạo Vũ và Tô Vũ Dao thân mật, thì thầm to nhỏ trước mặt mình, Hà Thuận Đông chỉ cảm thấy như trên đầu mình đang đội mấy cái mũ xanh. (ý chỉ bị cắm sừng)
Ngô Anh Cường cất cao giọng nói: "Trần tiên sinh, ta chỉ là bảo tiêu của Hà gia, chuyện của Tô gia và Hà gia, ta không thể tự tiện làm chủ. Cùng là người luyện võ, ta chỉ là thấy người tài giỏi nên ngứa ngáy, muốn cùng ngài tỷ thí một trận mà thôi, mong ngài thành toàn."
Trần Hạo Vũ cười cười, nói: "Ngô sư phụ, ta là người tu đạo, không thuộc về quốc thuật giới, không có ý niệm thắng thua gì cả. Muốn so võ với ta, vậy thì nhất định phải có một phần thưởng."
Ngô Anh Cường hỏi: "Phần thưởng gì?"
Trần Hạo Vũ đáp: "Ngươi đến đập phá, khiến cho toàn bộ trên dưới thịnh thiên kiện thân trung tâm của chúng ta đều rất không vui. Vậy đi, nếu như ngươi thua, vậy thì rời khỏi Hà gia, đến chỗ chúng ta làm giáo viên dạy quyền."
Bạn cần đăng nhập để bình luận