Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn

Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn - Chương 86: Nàng và hắn lớn lên giống? (length: 7561)

Tô Tâm Tâm như thể thay da đổi thịt xuất hiện ở Chu Thị Tập Đoàn, cùng các nhà thiết kế cùng nhau hiệp thương cho buổi họp báo lần này.
Mọi người thấy một Tô Tâm Tâm hoàn toàn khác với ngày xưa, cũng không nhịn được kinh ngạc thốt lên: "Tâm Tâm, ngươi đẹp quá!"
"Ta mà có tướng mạo này của ngươi, ta khẳng định mỗi ngày sẽ ăn mặc thật xinh đẹp."
"..."
Nhìn mọi người từ đáy lòng khen ngợi, Tô Tâm Tâm mặt hơi ửng đỏ, có chút ngại ngùng: "Cảm ơn mọi người khen." Chu Yến Thần nhìn Tô Tâm Tâm bị vây quanh ở đó, giống như nhân vật chính sặc sỡ loá mắt.
Hắn vô thức cho rằng nàng vốn dĩ nên là nhân vật chính.
Danh sách tâm điểm của buổi họp báo lần này cũng được công bố, cư dân mạng vốn đã biết Chu Thị Tập Đoàn phát triển nhanh chóng như vậy là nhờ có một nhà thiết kế bí ẩn.
Nhưng nhà thiết kế này là ai lại được che giấu rất kỹ, mọi người đều không biết được.
Đến khi thông tin của Chu Thị công bố, ba chữ lớn Tô Tâm Tâm xuất hiện trên giấy, mọi người mới kinh ngạc nói: "Thì ra là nàng?"
Đa số cư dân mạng đều tán dương, cho rằng Tô Tâm Tâm hoàn toàn xứng đáng là một thiên tài thiết kế.
Còn ở nội bộ Chu Thị Tập Đoàn, mọi người đều xôn xao khi tin tức này được lan truyền, cư dân mạng đều mong chờ sự xuất hiện lần này của nàng.
Đối mặt với sự trêu chọc của đồng nghiệp, Tô Tâm Tâm vẫn bình tĩnh như trước, nàng không hề lâng lâng vì sự ca ngợi của mọi người, nàng từ đầu đến cuối giữ vững bản thân, kiên định nội tâm.
"Tâm Tâm, ta nhịn lâu lắm rồi, vẫn muốn hỏi ngươi."
Đột nhiên, một nữ đồng nghiệp bưng cà phê đi tới góc làm việc của Tô Tâm Tâm, nhỏ giọng hỏi: "Quan hệ giữa ngươi và Chu tổng như thế nào vậy?" Tô Tâm Tâm sững sờ, không khỏi hỏi lại: "Sao ngươi lại hỏi vậy?"
Nữ đồng nghiệp ghé vào tai nàng nói: "Vì năm ngoái trong livestream cuộc thi thiết kế, ảnh chụp ngươi và Chu tổng ôm nhau đã được truyền điên cuồng khắp công ty."
Tô Tâm Tâm nhíu mày, đáy mắt thoáng hiện chút không vui, cho rằng nhân viên công ty không nên đi bàn tán chuyện của lão bản, hơn nữa lại còn là chuyện không có thật này.
"Ta và Chu tổng chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, anh ấy cực kỳ chiếu cố ta, chúng ta là bạn bè."
Ánh mắt Tô Tâm Tâm nghiêm túc, khiến người ta không tự giác tin tưởng lời nói của nàng.
"... Có thể ... mọi người đều nói hai người là tình nhân."
Tô Tâm Tâm hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh, một lần nữa khách khí giải thích: "Ta và Chu tổng chỉ là quan hệ bạn bè, cho nên vẫn là đừng nên truyền linh tinh."
Âm thanh nàng trầm thấp mà lại có sức mạnh, từng chữ đều giống như búa tạ đập vào tâm can người nghe, khiến người ta cảm nhận được sự kiên định và phẫn nộ của nàng.
Nữ đồng nghiệp thấy đáy mắt nàng không vui, biết điều không hỏi nữa, ngượng ngùng quay trở lại chỗ làm.
Tô Tâm Tâm ngồi trên ghế, nhìn bản vẽ thiết kế trước mắt, làm thế nào cũng không tập trung được.
Nàng cố gắng kiềm chế cảm xúc, nàng ghét nhất là bị người khác săm soi và bàn tán. Nếu người ngoài còn có thể bỏ qua, đằng này lại là ở Chu Thị Tập Đoàn, nàng không muốn gây phiền toái cho Chu tổng, dù sao hắn đã giúp đỡ mình rất nhiều.
"Hô"
Tô Tâm Tâm biết điều duy nhất mình có thể làm là thiết kế càng tốt hơn, như vậy mới xem như báo đáp tấm lòng của Chu Yến Thần.
Thanh giả tự thanh, nàng không cần giải thích gì cả, mọi thứ cứ để thời gian trả lời.
Tô Tâm Tâm giống như đã nghĩ thông suốt, liền không còn phiền não.
Mà hôm nay, ở phòng trà nước.
"Này, ta nói cho ngươi biết, ta nghe Tracy nói, Tô Tâm Tâm nói cô ấy và Chu tổng không phải là tình nhân đâu?"
"Hả? Không phải sao? Ta còn thấy hai người họ rất xứng đôi mà."
"Tracy nói, hai người chỉ là bạn tốt thôi, bảo chúng ta đừng có truyền lung tung."
"Ta cảm thấy không giống lắm, giữa bọn họ dường như cũng chẳng có gì."
"Này này này, mọi người không thấy Tâm Tâm và Chu tổng trông có hơi giống nhau sao? Ta từng nghĩ nàng là em gái của Chu tổng đó chứ."
"Nói không chừng là vợ chồng tướng đấy."
"Cậu đùa à, làm sao có thể chứ."
"......."
Chu Yến Thần đến bộ phận thiết kế chuẩn bị đưa Tô Tâm Tâm đi ăn ngon, dù sao mấy ngày nay nàng một mực tăng ca ở công ty vì buổi họp báo.
Nào ngờ, hắn vô tình nghe được cuộc trò chuyện của các cô nàng từ phòng trà nước ven đường.
Vốn đang thản nhiên nhếch mép chuẩn bị rời đi, nghe thấy có nhân viên nói hắn và Tô Tâm Tâm trông giống nhau?
Điều này khiến hắn dừng chân, cau mày, rất giống sao?
Từ đầu hắn đã nghi ngờ thân thế của Tô Tâm Tâm.
Điều này càng thôi thúc hắn muốn đi giám định DNA cho Tô Tâm Tâm.
Trước đây cũng đã bí mật phái người làm nhưng kết quả cho thấy không có bất kỳ liên quan gì.
Có lẽ, vậy thì để hắn tự mình đi kiểm tra một lần.
Mà Lục Tử San sau khi bị Lục Văn Châu dạy dỗ sao có thể nuốt cơn giận này, tuy nàng không thể nổi cáu trước mặt chú mình, nhưng nhất định phải có người gánh chịu trận răn dạy lần này của nàng.
Hôm đó Tô Tâm Mai cũng ở đó, nhưng nàng lại không có quyền lên tiếng, cũng chỉ nghe được loáng thoáng, cho rằng giống như lời Lục Văn Châu nói, Tâm Tâm cũng chỉ là người Lục gia sắp xếp để Lục Tử San tùy ý bắt nạt.
Vậy mà Lục Tử San vội vã tìm đến nàng, tức giận ném cho nàng mấy tấm hình chụp hôm qua.
Nhìn ảnh chụp Tô Tâm Tâm cùng Lục Văn Châu tay trong tay, Tô Tâm Mai chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, loạng choạng ngã xuống ghế sofa. "Người cô mang đến không trông nom cẩn thận, bây giờ còn dám đi quyến rũ chú ta, cô nói xem có đáng bị mắng không?"
Lục Tử San mặt đen lại, hừ lạnh nói.
"Tử San, tấm hình này ... là thật?"
Tô Tâm Mai vẫn không thể tin được, dù sao nhiều năm như vậy nàng cũng không thấy bọn họ có đi lại gì: "Sao có thể chứ?" "A, con gái thấp hèn của cô chuyện gì mà làm không được?"
Đáy mắt Lục Tử San toàn là sự chán ghét và khinh thường đối với Tô Tâm Tâm: "Ta khuyên cô tốt nhất nên quản lý con gái mình cho tốt, bằng không, cô đừng hòng sống yên ổn ở Lục gia này."
Lục Tử San híp mắt, lần nữa cảnh cáo Tô Tâm Mai, nói xong liền đập cửa đi ra.
Tô Tâm Mai ngơ ngác ngồi trên sofa, vừa bị lời nói của Lục Tử San hù dọa, vừa có lẽ bị mối quan hệ giữa Tô Tâm Tâm và Lục Văn Châu dọa sợ.
Nàng vội vàng gọi điện cho Tô Tâm Tâm bảo cô lập tức quay về.
Tô Tâm Tâm ở đầu dây bên kia nghe giọng Tô Tâm Mai thở không ra hơi, bỗng cảm thấy phiền muộn: "Con còn đang bận, đợi con rảnh con sẽ về."
"Mày lập tức quay về cho tao, không thì tao sẽ đi chết."
Tô Tâm Tâm sững sờ, nghe giọng điệu của mẹ như là có chuyện gì nghiêm trọng: "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Mày cứ về đây trước cho tao."
Nói xong, Tô Tâm Mai liền cúp máy.
Tô Tâm Tâm nhìn chiếc điện thoại vừa tắt, sững sờ, trong lòng dâng lên dự cảm không lành, cảm giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Nén sự hoảng hốt lại, cô xin nghỉ phép với quản lý rồi lái xe đến Lục gia.
Vừa mới mở cửa, thứ đón tiếp cô lại là một cú tát vang trời.
Đánh một cái khiến cô không biết mình đang ở đâu, trong tai ong ong, trước mắt tối sầm, phải rất lâu sau mắt cô mới nhìn rõ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận