Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn
Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn - Chương 14: Cầu tình (length: 7774)
Sắc mặt Lục Văn Châu hoàn toàn lạnh xuống, Chu Yến Thần dịu dàng cười một tiếng, không tiếp tục cùng hắn bàn luận về Tô Tâm Tâm.
Ngược lại, Chu Yến Thần cầm lấy bản hợp đồng mà bọn họ đã bàn bạc rất lâu, "Chuyện hợp tác đã nói xong rồi, ta còn có một việc riêng muốn nhờ Lục tổng giúp đỡ."
Ánh mắt Lục Văn Châu lười biếng liếc hắn một cái, lạnh lùng mở miệng hỏi, "Việc mà ngươi làm không được, cầu ta cũng là vô ích."
Chu gia có địa vị không nhỏ trong giới kinh doanh, rất ít người có thể lay chuyển vị trí của họ, còn có chuyện phải nhờ đến hắn sao?
Âu Dương Lam đứng bên cạnh nghe không động đậy.
Hôm qua, nàng và Chu Yến Thần đã gặp nhau ở buổi giao lưu, lúc này hẳn là hắn muốn nhờ Lục Văn Châu giúp tìm cô bé bị mất kia.
Với thế lực của Chu gia bao nhiêu năm nay vẫn chưa tìm được, người sống chết chưa rõ, muốn tìm quả thật rất khó.
Chu Yến Thần không quá để tâm đến thái độ của Lục Văn Châu, mà tiếp tục nói, "Lục tổng hẳn đã nghe qua một chút tin tức, Chu gia ngấm ngầm tìm người. Không giấu gì anh, chúng tôi đang tìm con gái của tiểu thúc thúc tôi, hiện tại vẫn chưa có kết quả."
Vừa nói, hắn dừng lại nhìn thần sắc của Lục Văn Châu, thấy hắn không tỏ vẻ mất kiên nhẫn, lại mở miệng, "Nếu Lục gia có thể giúp chúng tôi tìm được người về, đại ân của Lục tổng, Chu gia nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng."
Người nhà Chu gia tình cũng không được tốt.
Nghe vậy, Lục Văn Châu đứng dậy hướng phía cửa đi tới, khi Chu Yến Thần cho rằng đối phương sẽ không giúp, thì giọng nói lạnh lùng của Lục Văn Châu truyền đến, "Lục gia có thể giúp ngươi, nhưng không chắc có thể tìm được người."
Giúp tìm người để đổi lấy một ân tình của Chu gia, là một giao dịch có lợi.
Dứt lời, buổi hợp tác của họ hôm nay cũng kết thúc.
Ánh mắt Âu Dương Lam đặt lên người Lục Văn Châu, nàng mỉm cười nói, "Văn Châu, công việc đều đã xong, có muốn ra ngoài giải sầu một chút, giải tỏa áp lực hai ngày nay không?"
Lục Văn Châu nhìn sang nàng, hắn không mặn không nhạt mở miệng.
"Buổi chiều có hai hội nghị quốc tế, không thể rảnh được, em muốn đi đâu chơi, để tài xế đưa đi."
Âu Dương Lam không hề tỏ vẻ thất vọng như những cô gái khác, lúc Lục Văn Châu lên xe, nàng còn dặn dò phải biết kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.
Đợi xe rời đi, mặt nàng lập tức sa sầm.
Lịch trình của Lục Văn Châu, nàng và bí thư trưởng đã nghe qua, buổi chiều căn bản không có hội nghị quốc tế nào cả.
Lục Văn Châu vội vàng về trang viên như vậy, không phải lo đi gặp tiện nhân Tô Tâm Tâm kia sao.
Tức giận nàng quay người lên một chiếc xe khác, đi theo Lục Văn Châu vừa rời đi.
Đến bên ngoài trang viên, Âu Dương Lam đã nhìn thấy Tô Tâm Tâm đứng trước mặt Lục Văn Châu.
Giờ phút này, lửa giận của nàng tràn đầy không có chỗ xả.
A.
Đây chính là cái gọi là mở hội nghị quốc tế sao?
Tô Tâm Tâm tuyệt đối không thể để lại, cuộc hôn sự này tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất.
Không phải là dựa vào cái bộ dáng thanh cao ngọc khiết đó mà quyến rũ Lục Văn Châu sao?
Nếu Tô Tâm Tâm đi lấy chồng, Lục Văn Châu sẽ tuyệt đối không chạm vào nàng nữa, hoặc là...
Đáy mắt Âu Dương Lam lóe lên sự ghen ghét, chuẩn xác chụp lại hình hai người.
Nàng không cần suy nghĩ tìm người gửi ảnh cho Trịnh Duệ, đồng thời gửi vị trí cụ thể của trang viên.
Làm xong những việc này, lửa giận trong lòng nàng vẫn chưa hề vơi đi.
Trong lòng nàng suy đoán Lục Văn Châu sẽ đến gặp Tô Tâm Tâm là một chuyện, nhưng nhìn thấy Lục Văn Châu bỏ mặc vị hôn thê là nàng mà tìm Tô Tâm Tâm, nàng chỉ muốn hủy hoại Tô Tâm Tâm.
Trong trang viên, Tô Tâm Tâm nhìn Lục Văn Châu mặc âu phục giày da thì hơi nhíu mày.
Hôm nay nàng một mực suy nghĩ làm sao để thoát khỏi bảo tiêu rồi rời đi nơi này, bây giờ Lục Văn Châu trở về rồi, độ khó để bỏ trốn sẽ tăng lên.
Lục Văn Châu liếc nhìn đôi lông mày nhíu lại của nàng, cười nhạo, "Sao vậy, không muốn thấy ta về à?"
Có chút bực mình, Tô Tâm Tâm nhếch môi, "Cả cái trang viên này đều là của ngươi, chuyện ta có muốn hay không thì cũng thay đổi được gì?"
Người đàn ông đi đến cạnh ghế sofa, ở trên cao nhìn xuống nàng, "Ngươi đúng là càng ngày càng giỏi ăn nói."
Tô Tâm Tâm đang suy tư cách trốn đi có thâm ý khác khi nhìn hắn.
Trước kia ngoan ngoãn cũng là giả bộ thôi, nàng vốn dĩ chưa từng xem mình là người Lục gia.
Khi ánh mắt nàng định quay đi, Lục Văn Châu đã ép nàng xuống ghế sofa.
Lục Văn Châu nhìn xâm lược xuống người nàng.
Tô Tâm Tâm nghiêm túc nói, "Hôm nay trong điện thoại, ta đã nói rất rõ ràng với ngươi rồi, tiểu thúc thúc buông tay ra đi."
Vừa mới nói xong, tay Lục Văn Châu quả thực đã buông xuống, nhưng mà lại đặt lên dưới thân Tô Tâm Tâm.
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn như muốn làm người ta phát run, ném lên môi Tô Tâm Tâm, không mang theo chút dục vọng nào.
"Ngươi... A."
Tô Tâm Tâm vừa muốn ngồi dậy liền bị chặn lại môi, những lời muốn chọc tức Lục Văn Châu bị nuốt hết vào bụng.
Khi Lục Văn Châu muốn xé quần áo trên người nàng, nàng vừa giận vừa bất an, đây là phòng khách, tuy rằng người hầu đều bị đuổi ra ngoài cửa và cửa cũng đóng kín rồi, nhưng ai biết lát nữa có người vào không.
Nàng muốn Lục Văn Châu rời khỏi người, nhưng Lục Văn Châu căn bản không buông môi nàng, cả người lại bị đè chặt trên ghế sofa, sau một hồi kháng cự, nàng đã mất hết sức lực.
...
Buổi tối, hai người ngủ chung với nhau.
Trong mơ màng, Tô Tâm Tâm tỉnh lại, nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, vừa mở cửa ra, nàng liền cảm thấy lòng bàn chân lạnh toát, một giọng nói trầm băng quẩn quanh trong phòng, "Muộn thế này, ngươi muốn đi đâu?"
Tô Tâm Tâm từ từ xoay người, mặt không đổi sắc nói, "Uống nước."
"Sao, uống nước cũng phải gọi ta dậy rồi báo cáo một tiếng hả?"
Nhưng nàng thực sự muốn chạy trốn.
Nhưng nàng không phải là kẻ ngốc, Lục Văn Châu đang nằm bên cạnh ngủ, nếu chạy trốn, chân trước vừa ra khỏi trang viên, chân sau liền bị bắt lại, ném lên giường để Lục Văn Châu giày vò.
Trong lúc đó, thân hình cao lớn của Lục Văn Châu đứng trước mặt nàng.
Hắn cầm cằm nàng, giọng lạnh lùng thì thầm bên tai, "Đừng có giở trò, không có sự cho phép của ta, ngươi dám bước chân ra khỏi trang viên nửa bước, ta liền sẽ phát ảnh của ngươi nằm dưới thân ta cho Tô Tâm Mai."
Cằm của Tô Tâm Tâm bị bóp đến đỏ ửng, nghe vậy, sắc mặt nàng hơi đổi, ánh mắt run rẩy.
Ảnh?
Bọn họ chưa bao giờ chụp ảnh, làm sao Lục Văn Châu có thể có ảnh giường chiếu của nàng, chẳng lẽ là từ không có mà ra sao?
Tuy nghĩ vậy, nhưng Lục Văn Châu chắc chắn sẽ không nói dối, cho nên nàng không khỏi lo lắng.
Vị thế của Tô Tâm Mai trong Lục gia vốn đã rất bấp bênh, nếu Lục Văn Châu thật sự phát ảnh ra, người ngoài sẽ chỉ nói là nàng, con nuôi khác họ, quyến rũ Lục Văn Châu, danh tiếng của Lục gia sẽ không cùng nàng mà bị tổn hại.
Đi một bước sai, cả mẹ và em trai cũng sẽ bị người đời phỉ nhổ, Lục Vân Hiên càng không thể lấy được cổ phần của Lục gia.
Thật ra, nàng vốn dự định ngày mai sau khi Lục Văn Châu rời khỏi đây thì sẽ trốn, nhưng hôm nay lại bị Lục Văn Châu dùng ảnh để uy hiếp...
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Tâm Tâm mệt mỏi lựa chọn thỏa hiệp, bỏ đi ý định trốn chạy vào ngày mai.
Rất lâu sau, nàng dùng giọng điệu mang theo sự thương lượng nói, "Ta sẽ không trốn, nhưng Trịnh Duệ vô tội, chúng ta chỉ là được mời cùng nhau đi tham gia buổi giao lưu thôi, ngươi có thể bỏ qua cho cậu ta được không?"
Nếu là bởi vì nàng mà Trịnh Duệ gặp chuyện ở nước ngoài, nàng sẽ cảm thấy lương tâm cắn rứt...
Ngược lại, Chu Yến Thần cầm lấy bản hợp đồng mà bọn họ đã bàn bạc rất lâu, "Chuyện hợp tác đã nói xong rồi, ta còn có một việc riêng muốn nhờ Lục tổng giúp đỡ."
Ánh mắt Lục Văn Châu lười biếng liếc hắn một cái, lạnh lùng mở miệng hỏi, "Việc mà ngươi làm không được, cầu ta cũng là vô ích."
Chu gia có địa vị không nhỏ trong giới kinh doanh, rất ít người có thể lay chuyển vị trí của họ, còn có chuyện phải nhờ đến hắn sao?
Âu Dương Lam đứng bên cạnh nghe không động đậy.
Hôm qua, nàng và Chu Yến Thần đã gặp nhau ở buổi giao lưu, lúc này hẳn là hắn muốn nhờ Lục Văn Châu giúp tìm cô bé bị mất kia.
Với thế lực của Chu gia bao nhiêu năm nay vẫn chưa tìm được, người sống chết chưa rõ, muốn tìm quả thật rất khó.
Chu Yến Thần không quá để tâm đến thái độ của Lục Văn Châu, mà tiếp tục nói, "Lục tổng hẳn đã nghe qua một chút tin tức, Chu gia ngấm ngầm tìm người. Không giấu gì anh, chúng tôi đang tìm con gái của tiểu thúc thúc tôi, hiện tại vẫn chưa có kết quả."
Vừa nói, hắn dừng lại nhìn thần sắc của Lục Văn Châu, thấy hắn không tỏ vẻ mất kiên nhẫn, lại mở miệng, "Nếu Lục gia có thể giúp chúng tôi tìm được người về, đại ân của Lục tổng, Chu gia nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng."
Người nhà Chu gia tình cũng không được tốt.
Nghe vậy, Lục Văn Châu đứng dậy hướng phía cửa đi tới, khi Chu Yến Thần cho rằng đối phương sẽ không giúp, thì giọng nói lạnh lùng của Lục Văn Châu truyền đến, "Lục gia có thể giúp ngươi, nhưng không chắc có thể tìm được người."
Giúp tìm người để đổi lấy một ân tình của Chu gia, là một giao dịch có lợi.
Dứt lời, buổi hợp tác của họ hôm nay cũng kết thúc.
Ánh mắt Âu Dương Lam đặt lên người Lục Văn Châu, nàng mỉm cười nói, "Văn Châu, công việc đều đã xong, có muốn ra ngoài giải sầu một chút, giải tỏa áp lực hai ngày nay không?"
Lục Văn Châu nhìn sang nàng, hắn không mặn không nhạt mở miệng.
"Buổi chiều có hai hội nghị quốc tế, không thể rảnh được, em muốn đi đâu chơi, để tài xế đưa đi."
Âu Dương Lam không hề tỏ vẻ thất vọng như những cô gái khác, lúc Lục Văn Châu lên xe, nàng còn dặn dò phải biết kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.
Đợi xe rời đi, mặt nàng lập tức sa sầm.
Lịch trình của Lục Văn Châu, nàng và bí thư trưởng đã nghe qua, buổi chiều căn bản không có hội nghị quốc tế nào cả.
Lục Văn Châu vội vàng về trang viên như vậy, không phải lo đi gặp tiện nhân Tô Tâm Tâm kia sao.
Tức giận nàng quay người lên một chiếc xe khác, đi theo Lục Văn Châu vừa rời đi.
Đến bên ngoài trang viên, Âu Dương Lam đã nhìn thấy Tô Tâm Tâm đứng trước mặt Lục Văn Châu.
Giờ phút này, lửa giận của nàng tràn đầy không có chỗ xả.
A.
Đây chính là cái gọi là mở hội nghị quốc tế sao?
Tô Tâm Tâm tuyệt đối không thể để lại, cuộc hôn sự này tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất.
Không phải là dựa vào cái bộ dáng thanh cao ngọc khiết đó mà quyến rũ Lục Văn Châu sao?
Nếu Tô Tâm Tâm đi lấy chồng, Lục Văn Châu sẽ tuyệt đối không chạm vào nàng nữa, hoặc là...
Đáy mắt Âu Dương Lam lóe lên sự ghen ghét, chuẩn xác chụp lại hình hai người.
Nàng không cần suy nghĩ tìm người gửi ảnh cho Trịnh Duệ, đồng thời gửi vị trí cụ thể của trang viên.
Làm xong những việc này, lửa giận trong lòng nàng vẫn chưa hề vơi đi.
Trong lòng nàng suy đoán Lục Văn Châu sẽ đến gặp Tô Tâm Tâm là một chuyện, nhưng nhìn thấy Lục Văn Châu bỏ mặc vị hôn thê là nàng mà tìm Tô Tâm Tâm, nàng chỉ muốn hủy hoại Tô Tâm Tâm.
Trong trang viên, Tô Tâm Tâm nhìn Lục Văn Châu mặc âu phục giày da thì hơi nhíu mày.
Hôm nay nàng một mực suy nghĩ làm sao để thoát khỏi bảo tiêu rồi rời đi nơi này, bây giờ Lục Văn Châu trở về rồi, độ khó để bỏ trốn sẽ tăng lên.
Lục Văn Châu liếc nhìn đôi lông mày nhíu lại của nàng, cười nhạo, "Sao vậy, không muốn thấy ta về à?"
Có chút bực mình, Tô Tâm Tâm nhếch môi, "Cả cái trang viên này đều là của ngươi, chuyện ta có muốn hay không thì cũng thay đổi được gì?"
Người đàn ông đi đến cạnh ghế sofa, ở trên cao nhìn xuống nàng, "Ngươi đúng là càng ngày càng giỏi ăn nói."
Tô Tâm Tâm đang suy tư cách trốn đi có thâm ý khác khi nhìn hắn.
Trước kia ngoan ngoãn cũng là giả bộ thôi, nàng vốn dĩ chưa từng xem mình là người Lục gia.
Khi ánh mắt nàng định quay đi, Lục Văn Châu đã ép nàng xuống ghế sofa.
Lục Văn Châu nhìn xâm lược xuống người nàng.
Tô Tâm Tâm nghiêm túc nói, "Hôm nay trong điện thoại, ta đã nói rất rõ ràng với ngươi rồi, tiểu thúc thúc buông tay ra đi."
Vừa mới nói xong, tay Lục Văn Châu quả thực đã buông xuống, nhưng mà lại đặt lên dưới thân Tô Tâm Tâm.
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn như muốn làm người ta phát run, ném lên môi Tô Tâm Tâm, không mang theo chút dục vọng nào.
"Ngươi... A."
Tô Tâm Tâm vừa muốn ngồi dậy liền bị chặn lại môi, những lời muốn chọc tức Lục Văn Châu bị nuốt hết vào bụng.
Khi Lục Văn Châu muốn xé quần áo trên người nàng, nàng vừa giận vừa bất an, đây là phòng khách, tuy rằng người hầu đều bị đuổi ra ngoài cửa và cửa cũng đóng kín rồi, nhưng ai biết lát nữa có người vào không.
Nàng muốn Lục Văn Châu rời khỏi người, nhưng Lục Văn Châu căn bản không buông môi nàng, cả người lại bị đè chặt trên ghế sofa, sau một hồi kháng cự, nàng đã mất hết sức lực.
...
Buổi tối, hai người ngủ chung với nhau.
Trong mơ màng, Tô Tâm Tâm tỉnh lại, nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, vừa mở cửa ra, nàng liền cảm thấy lòng bàn chân lạnh toát, một giọng nói trầm băng quẩn quanh trong phòng, "Muộn thế này, ngươi muốn đi đâu?"
Tô Tâm Tâm từ từ xoay người, mặt không đổi sắc nói, "Uống nước."
"Sao, uống nước cũng phải gọi ta dậy rồi báo cáo một tiếng hả?"
Nhưng nàng thực sự muốn chạy trốn.
Nhưng nàng không phải là kẻ ngốc, Lục Văn Châu đang nằm bên cạnh ngủ, nếu chạy trốn, chân trước vừa ra khỏi trang viên, chân sau liền bị bắt lại, ném lên giường để Lục Văn Châu giày vò.
Trong lúc đó, thân hình cao lớn của Lục Văn Châu đứng trước mặt nàng.
Hắn cầm cằm nàng, giọng lạnh lùng thì thầm bên tai, "Đừng có giở trò, không có sự cho phép của ta, ngươi dám bước chân ra khỏi trang viên nửa bước, ta liền sẽ phát ảnh của ngươi nằm dưới thân ta cho Tô Tâm Mai."
Cằm của Tô Tâm Tâm bị bóp đến đỏ ửng, nghe vậy, sắc mặt nàng hơi đổi, ánh mắt run rẩy.
Ảnh?
Bọn họ chưa bao giờ chụp ảnh, làm sao Lục Văn Châu có thể có ảnh giường chiếu của nàng, chẳng lẽ là từ không có mà ra sao?
Tuy nghĩ vậy, nhưng Lục Văn Châu chắc chắn sẽ không nói dối, cho nên nàng không khỏi lo lắng.
Vị thế của Tô Tâm Mai trong Lục gia vốn đã rất bấp bênh, nếu Lục Văn Châu thật sự phát ảnh ra, người ngoài sẽ chỉ nói là nàng, con nuôi khác họ, quyến rũ Lục Văn Châu, danh tiếng của Lục gia sẽ không cùng nàng mà bị tổn hại.
Đi một bước sai, cả mẹ và em trai cũng sẽ bị người đời phỉ nhổ, Lục Vân Hiên càng không thể lấy được cổ phần của Lục gia.
Thật ra, nàng vốn dự định ngày mai sau khi Lục Văn Châu rời khỏi đây thì sẽ trốn, nhưng hôm nay lại bị Lục Văn Châu dùng ảnh để uy hiếp...
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Tâm Tâm mệt mỏi lựa chọn thỏa hiệp, bỏ đi ý định trốn chạy vào ngày mai.
Rất lâu sau, nàng dùng giọng điệu mang theo sự thương lượng nói, "Ta sẽ không trốn, nhưng Trịnh Duệ vô tội, chúng ta chỉ là được mời cùng nhau đi tham gia buổi giao lưu thôi, ngươi có thể bỏ qua cho cậu ta được không?"
Nếu là bởi vì nàng mà Trịnh Duệ gặp chuyện ở nước ngoài, nàng sẽ cảm thấy lương tâm cắn rứt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận