Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn
Mèo Hoang Nhỏ Vẩy Lên, Cấm Dục Tiểu Thúc Tâm Cuồng Loạn - Chương 65: Ta không cho ngươi đi, ngươi đi như thế nào đến (length: 7554)
Tin tức này mang đến niềm vui thật lâu không tan.
Tô Tâm Tâm cảm thấy tin tức tốt này chính là nàng và Trịnh Duệ ở bên nhau.
Hôm sau, Tô Tâm Tâm xách theo bánh ngọt mua ở dưới lầu công ty vào phòng làm việc.
Nhìn Trịnh Duệ đang cau mày trầm tư nhìn bản vẽ, nàng cong khóe miệng: "Đừng xem nữa."
Tô Tâm Tâm đột nhiên lên tiếng làm Trịnh Duệ giật mình, hắn tức giận trừng mắt liếc Tô Tâm Tâm: "Ngươi muốn hù chết ta thì cứ nói thẳng."
Tô Tâm Tâm hướng về phía hắn lung lay hộp bánh ngọt trên tay: "Mời ngươi ăn bánh ngọt."
Trịnh Duệ nhìn thẻ bài trên hộp, mắt sáng lên, chế nhạo: "Hôm nay làm sao vậy, Tô Tâm Tâm luôn keo kiệt thế mà lại mua bánh ngọt đắt tiền thế này?"
Nói xong, hắn cầm lấy hộp bánh, mở ra ngay.
Tô Tâm Tâm vỗ vào cánh tay hắn, lẩm bẩm: "Ta có keo kiệt lắm sao?"
Trịnh Duệ cắn thìa, quay sang nàng lộ ra hàm răng trắng như tuyết: "Nói đi, không có công thì không nhận lộc, nếu không ta cũng không dám ăn."
Tô Tâm Tâm nghe hắn nói vậy, liền ngồi xuống ghế: "Ta thực sự có một tin tức tốt muốn nói cho ngươi."
Trịnh Duệ nhướng mày, vừa ăn vừa dùng ánh mắt ra hiệu hỏi nàng là tin gì.
"Hôm qua Chu Yến Thần tới tìm ta, hắn nói có cơ hội đi nước Anh bồi dưỡng, muốn cho ta đi học tập."
Tô Tâm Tâm nhìn Trịnh Duệ, chú ý biểu hiện của hắn.
"Thật sao?"
Trịnh Duệ buông bánh ngọt, đáy mắt không giấu được ý cười, nắm tay Tô Tâm Tâm nói: "Tin tốt như vậy mà ngươi nín nhịn cả ngày trời mới nói cho ta?"
Tô Tâm Tâm ngẩn người: "Ngươi không thấy không vui sao?"
Trịnh Duệ nghiêng đầu, không hiểu: "Ta sao phải không vui?"
Tô Tâm Tâm ngượng ngùng gãi đầu: "Dù sao cơ hội này khó có, ta sợ trong lòng ngươi sẽ bất mãn."
Trịnh Duệ tức giận gõ vào đầu nàng: "Nói bậy gì đó?"
Trịnh Duệ giả bộ không vui: "Duệ ca ngươi là loại người này sao?"
Tô Tâm Tâm nhìn hắn không có vẻ gì khúc mắc, cũng giả vờ nhăn mày, ôm đầu: "Đau quá."
Trịnh Duệ tin sái cổ cái diễn xuất này của nàng, ngẩn người, sau đó phát hiện đáy mắt nàng đang chế nhạo, liền bật cười: "Ngươi đùa ta à?"
Tô Tâm Tâm thở dài: "Ta muốn cùng ngươi đi, nhưng mà Chu tổng nói chỉ có một suất thôi."
Nàng đầy lo lắng nhìn Trịnh Duệ: "Ngươi không trách ta là tốt rồi."
Trịnh Duệ nhún vai, thờ ơ ăn nốt chỗ bánh ngọt còn lại: "Thiên phú của ngươi hơn ta, lẽ đương nhiên người đi là ngươi."
Thấy Tô Tâm Tâm cúi đầu không nói, Trịnh Duệ cũng đặt thìa xuống, nghiêm túc nhìn nàng: "Tô Tâm Tâm, đừng sợ ta tức giận, ngươi có thể đi bồi dưỡng, ta rất vui." Tô Tâm Tâm nghe giọng hắn nghiêm túc liền ngẩn ra.
"Ngươi hãy nắm bắt cơ hội lần này, cố gắng học tập ở nước Anh, đây không chỉ là ước mơ của ngươi, mà còn là của ta."
Trịnh Duệ chân thành nói.
Tô Tâm Tâm thấy được sự ủng hộ và tình yêu dành cho thiết kế trong đáy mắt hắn, cười và gật đầu: "Ừm, ta nhất định không phụ lòng ngươi."
"Chờ ngươi học xong trở về, ta sẽ đi theo sau ngươi làm tiểu đệ."
Trịnh Duệ trêu chọc.
"Vậy thì phải xem biểu hiện của ngươi đã."
"..."
Bọn họ vui vẻ trò chuyện, cùng mơ về một tương lai tươi sáng.
Vé máy bay được đặt sau ba ngày nữa.
Trong ba ngày này, Tô Tâm Tâm chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi Anh, đồng thời chăm chỉ học tiếng Anh, nàng không còn nhớ tới Lục Văn Châu trong những lúc rảnh rỗi nữa.
Còn Âu Dương Lam cũng đang bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ của bọn họ.
Hôm nay, Tô Tâm Tâm đã chuẩn bị xong hành lý để ra sân bay.
Còn Lục Văn Châu lúc này đang ở tiệm áo cưới cùng Âu Dương Lam thử váy cưới.
Không hiểu sao, Lục Văn Châu cảm thấy tim mình hơi chùng xuống, cảm giác như một thứ gì đó vô cùng quý giá của bản thân đang tuột mất.
Trong lúc Âu Dương Lam đang thử váy cưới, hắn nhắn tin cho Tống Kỳ để đi điều tra xem Tô Tâm Tâm dạo này đang làm gì.
Sau khi chia tay không vui buổi tối hôm đó, Lục Văn Châu liền cảm thấy bất an, Tô Tâm Tâm càng ngày càng rời xa hắn.
Nhưng hắn tự cho rằng một người phụ nữ không có tầm quan trọng, lại hay dùng quyền thế như vậy, không biết có thể gây ảnh hưởng lớn đến mức nào với mình. Nhưng cảm giác bất an trong lòng đều đến từ nàng, điều này khiến hắn vô cùng khó chịu.
"Lục tổng và Âu Dương tiểu thư thật là xứng đôi."
Nhân viên tiệm áo cưới nhìn Âu Dương Lam mặc váy cưới cao cấp đứng dưới ánh đèn, buột miệng thốt lên cảm thán từ tận đáy lòng: "Kiểu váy nàng tiên cá này, vô cùng phù hợp với người có dáng người đẹp như ngài."
Còn Lục Văn Châu ngồi trên ghế sô pha nhíu mày suy tư thì thờ ơ xoay điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên.
Âu Dương Lam nhìn Lục Văn Châu không quan tâm, nắm lấy chiếc váy lụa mỏng, được nhân viên đỡ xuống chậm rãi bước xuống đài, dịu dàng nói: "Văn Châu, có đẹp không?"
"..."
Các nhân viên lúng túng đứng sang một bên không dám lên tiếng.
Hôm nay tâm trạng của Âu Dương Lam đặc biệt tốt, nhất là khi biết được Tô Tâm Tâm buổi chiều sẽ bay sang Anh, cái con người giống như quả bom hẹn giờ đó cuối cùng cũng có thể rời đi.
Nhưng giờ phút này, nhìn Lục Văn Châu ngồi trên ghế sô pha không hề có chút vui vẻ nào, ngược lại khí áp toàn thân trầm xuống, không hề mong chờ vào hôn lễ với mình, giống như là qua loa cho xong chuyện vậy.
Nàng nắm chặt tay lại rồi lại thả ra, nàng không nên chờ mong phản ứng của hắn, chỉ cần người kết hôn với hắn là mình là được rồi.
Nghĩ như vậy, nàng lại mỉm cười: "Văn Châu, anh nhìn em đi, em mặc không đẹp sao..."
Nàng còn chưa kịp nói xong, thì "ting" một tiếng.
Điện thoại có tin nhắn.
Nhìn thấy trợ lý Tống Kỳ gửi tin, nói Tô Tâm Tâm còn một tiếng nữa sẽ lên máy bay đến Anh.
Lục Văn Châu đứng phắt dậy, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng: "Tôi có điện thoại, em cứ thử thêm vài bộ nữa."
Nói xong cũng không nhìn sắc mặt Âu Dương Lam, quay người đi ra ngoài, nhìn bước chân là có thể thấy sự hoảng loạn của hắn lúc này.
Nhìn Lục Văn Châu bỏ lại mình, các nhân viên không yên tâm nhìn Âu Dương Lam: "Âu Dương tiểu thư, hay là ngài thử lại thêm bộ khác nhé?"
Âu Dương Lam gấp gáp thở, nàng cười lạnh nhìn bọn họ, quát: "Các người không phải nói đây là váy cưới cao cấp nhất sao, chỉnh lại chỗ ngực cho tôi, thắt chặt vào, mấy người không nhìn thấy sao?"
Âu Dương Lam lớn tiếng trách cứ, khiến các nhân viên sợ hãi vội vàng xin lỗi.
Ánh mắt tàn nhẫn của Âu Dương Lam nhìn chằm chằm theo hướng Lục Văn Châu rời đi, cười lạnh: "Muộn rồi, Tô Tâm Tâm đã đi rồi."
Lục Văn Châu đi đến khu hút thuốc để gọi cho Tô Tâm Tâm.
Nhưng giọng nữ lạnh lùng nói với hắn rằng, Tô Tâm Tâm đã từ chối cuộc gọi của hắn.
Mặt Lục Văn Châu đen sầm lại, tư thế hút thuốc hơi cứng đờ, có thể thấy được sự hoảng loạn của hắn lúc này.
"Tô Tâm Tâm, ngươi lại dám bỏ đi."
Lục Văn Châu liên tục gọi điện thoại cho nàng.
Nhưng Tô Tâm Tâm vẫn một mực từ chối.
Chẳng bao lâu sau, một đống tàn thuốc đã nằm dưới đất, hắn chán chường cúi đầu nhìn ngón tay mình đang đốt dở điếu thuốc, hắn đột nhiên bật cười, vươn ngón tay bóp tắt điếu thuốc vẫn còn lấp lánh ánh lửa. Nhìn thấy thời gian đăng ký vé của Tô Tâm Tâm sắp đến, hắn tàn nhẫn nói: "Tô Tâm Tâm ta đã nói không cho ngươi đi, thì ngươi không đi được."
Hắn gọi điện cho Tống Kỳ.
"Lục tổng."
"Lập tức liên hệ sân bay hủy chuyến bay của Tô Tâm Tâm."
Mặt Lục Văn Châu đen lại, giọng điệu lạnh lẽo đến cực điểm...
Tô Tâm Tâm cảm thấy tin tức tốt này chính là nàng và Trịnh Duệ ở bên nhau.
Hôm sau, Tô Tâm Tâm xách theo bánh ngọt mua ở dưới lầu công ty vào phòng làm việc.
Nhìn Trịnh Duệ đang cau mày trầm tư nhìn bản vẽ, nàng cong khóe miệng: "Đừng xem nữa."
Tô Tâm Tâm đột nhiên lên tiếng làm Trịnh Duệ giật mình, hắn tức giận trừng mắt liếc Tô Tâm Tâm: "Ngươi muốn hù chết ta thì cứ nói thẳng."
Tô Tâm Tâm hướng về phía hắn lung lay hộp bánh ngọt trên tay: "Mời ngươi ăn bánh ngọt."
Trịnh Duệ nhìn thẻ bài trên hộp, mắt sáng lên, chế nhạo: "Hôm nay làm sao vậy, Tô Tâm Tâm luôn keo kiệt thế mà lại mua bánh ngọt đắt tiền thế này?"
Nói xong, hắn cầm lấy hộp bánh, mở ra ngay.
Tô Tâm Tâm vỗ vào cánh tay hắn, lẩm bẩm: "Ta có keo kiệt lắm sao?"
Trịnh Duệ cắn thìa, quay sang nàng lộ ra hàm răng trắng như tuyết: "Nói đi, không có công thì không nhận lộc, nếu không ta cũng không dám ăn."
Tô Tâm Tâm nghe hắn nói vậy, liền ngồi xuống ghế: "Ta thực sự có một tin tức tốt muốn nói cho ngươi."
Trịnh Duệ nhướng mày, vừa ăn vừa dùng ánh mắt ra hiệu hỏi nàng là tin gì.
"Hôm qua Chu Yến Thần tới tìm ta, hắn nói có cơ hội đi nước Anh bồi dưỡng, muốn cho ta đi học tập."
Tô Tâm Tâm nhìn Trịnh Duệ, chú ý biểu hiện của hắn.
"Thật sao?"
Trịnh Duệ buông bánh ngọt, đáy mắt không giấu được ý cười, nắm tay Tô Tâm Tâm nói: "Tin tốt như vậy mà ngươi nín nhịn cả ngày trời mới nói cho ta?"
Tô Tâm Tâm ngẩn người: "Ngươi không thấy không vui sao?"
Trịnh Duệ nghiêng đầu, không hiểu: "Ta sao phải không vui?"
Tô Tâm Tâm ngượng ngùng gãi đầu: "Dù sao cơ hội này khó có, ta sợ trong lòng ngươi sẽ bất mãn."
Trịnh Duệ tức giận gõ vào đầu nàng: "Nói bậy gì đó?"
Trịnh Duệ giả bộ không vui: "Duệ ca ngươi là loại người này sao?"
Tô Tâm Tâm nhìn hắn không có vẻ gì khúc mắc, cũng giả vờ nhăn mày, ôm đầu: "Đau quá."
Trịnh Duệ tin sái cổ cái diễn xuất này của nàng, ngẩn người, sau đó phát hiện đáy mắt nàng đang chế nhạo, liền bật cười: "Ngươi đùa ta à?"
Tô Tâm Tâm thở dài: "Ta muốn cùng ngươi đi, nhưng mà Chu tổng nói chỉ có một suất thôi."
Nàng đầy lo lắng nhìn Trịnh Duệ: "Ngươi không trách ta là tốt rồi."
Trịnh Duệ nhún vai, thờ ơ ăn nốt chỗ bánh ngọt còn lại: "Thiên phú của ngươi hơn ta, lẽ đương nhiên người đi là ngươi."
Thấy Tô Tâm Tâm cúi đầu không nói, Trịnh Duệ cũng đặt thìa xuống, nghiêm túc nhìn nàng: "Tô Tâm Tâm, đừng sợ ta tức giận, ngươi có thể đi bồi dưỡng, ta rất vui." Tô Tâm Tâm nghe giọng hắn nghiêm túc liền ngẩn ra.
"Ngươi hãy nắm bắt cơ hội lần này, cố gắng học tập ở nước Anh, đây không chỉ là ước mơ của ngươi, mà còn là của ta."
Trịnh Duệ chân thành nói.
Tô Tâm Tâm thấy được sự ủng hộ và tình yêu dành cho thiết kế trong đáy mắt hắn, cười và gật đầu: "Ừm, ta nhất định không phụ lòng ngươi."
"Chờ ngươi học xong trở về, ta sẽ đi theo sau ngươi làm tiểu đệ."
Trịnh Duệ trêu chọc.
"Vậy thì phải xem biểu hiện của ngươi đã."
"..."
Bọn họ vui vẻ trò chuyện, cùng mơ về một tương lai tươi sáng.
Vé máy bay được đặt sau ba ngày nữa.
Trong ba ngày này, Tô Tâm Tâm chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi Anh, đồng thời chăm chỉ học tiếng Anh, nàng không còn nhớ tới Lục Văn Châu trong những lúc rảnh rỗi nữa.
Còn Âu Dương Lam cũng đang bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ của bọn họ.
Hôm nay, Tô Tâm Tâm đã chuẩn bị xong hành lý để ra sân bay.
Còn Lục Văn Châu lúc này đang ở tiệm áo cưới cùng Âu Dương Lam thử váy cưới.
Không hiểu sao, Lục Văn Châu cảm thấy tim mình hơi chùng xuống, cảm giác như một thứ gì đó vô cùng quý giá của bản thân đang tuột mất.
Trong lúc Âu Dương Lam đang thử váy cưới, hắn nhắn tin cho Tống Kỳ để đi điều tra xem Tô Tâm Tâm dạo này đang làm gì.
Sau khi chia tay không vui buổi tối hôm đó, Lục Văn Châu liền cảm thấy bất an, Tô Tâm Tâm càng ngày càng rời xa hắn.
Nhưng hắn tự cho rằng một người phụ nữ không có tầm quan trọng, lại hay dùng quyền thế như vậy, không biết có thể gây ảnh hưởng lớn đến mức nào với mình. Nhưng cảm giác bất an trong lòng đều đến từ nàng, điều này khiến hắn vô cùng khó chịu.
"Lục tổng và Âu Dương tiểu thư thật là xứng đôi."
Nhân viên tiệm áo cưới nhìn Âu Dương Lam mặc váy cưới cao cấp đứng dưới ánh đèn, buột miệng thốt lên cảm thán từ tận đáy lòng: "Kiểu váy nàng tiên cá này, vô cùng phù hợp với người có dáng người đẹp như ngài."
Còn Lục Văn Châu ngồi trên ghế sô pha nhíu mày suy tư thì thờ ơ xoay điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên.
Âu Dương Lam nhìn Lục Văn Châu không quan tâm, nắm lấy chiếc váy lụa mỏng, được nhân viên đỡ xuống chậm rãi bước xuống đài, dịu dàng nói: "Văn Châu, có đẹp không?"
"..."
Các nhân viên lúng túng đứng sang một bên không dám lên tiếng.
Hôm nay tâm trạng của Âu Dương Lam đặc biệt tốt, nhất là khi biết được Tô Tâm Tâm buổi chiều sẽ bay sang Anh, cái con người giống như quả bom hẹn giờ đó cuối cùng cũng có thể rời đi.
Nhưng giờ phút này, nhìn Lục Văn Châu ngồi trên ghế sô pha không hề có chút vui vẻ nào, ngược lại khí áp toàn thân trầm xuống, không hề mong chờ vào hôn lễ với mình, giống như là qua loa cho xong chuyện vậy.
Nàng nắm chặt tay lại rồi lại thả ra, nàng không nên chờ mong phản ứng của hắn, chỉ cần người kết hôn với hắn là mình là được rồi.
Nghĩ như vậy, nàng lại mỉm cười: "Văn Châu, anh nhìn em đi, em mặc không đẹp sao..."
Nàng còn chưa kịp nói xong, thì "ting" một tiếng.
Điện thoại có tin nhắn.
Nhìn thấy trợ lý Tống Kỳ gửi tin, nói Tô Tâm Tâm còn một tiếng nữa sẽ lên máy bay đến Anh.
Lục Văn Châu đứng phắt dậy, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng: "Tôi có điện thoại, em cứ thử thêm vài bộ nữa."
Nói xong cũng không nhìn sắc mặt Âu Dương Lam, quay người đi ra ngoài, nhìn bước chân là có thể thấy sự hoảng loạn của hắn lúc này.
Nhìn Lục Văn Châu bỏ lại mình, các nhân viên không yên tâm nhìn Âu Dương Lam: "Âu Dương tiểu thư, hay là ngài thử lại thêm bộ khác nhé?"
Âu Dương Lam gấp gáp thở, nàng cười lạnh nhìn bọn họ, quát: "Các người không phải nói đây là váy cưới cao cấp nhất sao, chỉnh lại chỗ ngực cho tôi, thắt chặt vào, mấy người không nhìn thấy sao?"
Âu Dương Lam lớn tiếng trách cứ, khiến các nhân viên sợ hãi vội vàng xin lỗi.
Ánh mắt tàn nhẫn của Âu Dương Lam nhìn chằm chằm theo hướng Lục Văn Châu rời đi, cười lạnh: "Muộn rồi, Tô Tâm Tâm đã đi rồi."
Lục Văn Châu đi đến khu hút thuốc để gọi cho Tô Tâm Tâm.
Nhưng giọng nữ lạnh lùng nói với hắn rằng, Tô Tâm Tâm đã từ chối cuộc gọi của hắn.
Mặt Lục Văn Châu đen sầm lại, tư thế hút thuốc hơi cứng đờ, có thể thấy được sự hoảng loạn của hắn lúc này.
"Tô Tâm Tâm, ngươi lại dám bỏ đi."
Lục Văn Châu liên tục gọi điện thoại cho nàng.
Nhưng Tô Tâm Tâm vẫn một mực từ chối.
Chẳng bao lâu sau, một đống tàn thuốc đã nằm dưới đất, hắn chán chường cúi đầu nhìn ngón tay mình đang đốt dở điếu thuốc, hắn đột nhiên bật cười, vươn ngón tay bóp tắt điếu thuốc vẫn còn lấp lánh ánh lửa. Nhìn thấy thời gian đăng ký vé của Tô Tâm Tâm sắp đến, hắn tàn nhẫn nói: "Tô Tâm Tâm ta đã nói không cho ngươi đi, thì ngươi không đi được."
Hắn gọi điện cho Tống Kỳ.
"Lục tổng."
"Lập tức liên hệ sân bay hủy chuyến bay của Tô Tâm Tâm."
Mặt Lục Văn Châu đen lại, giọng điệu lạnh lẽo đến cực điểm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận